Công Giá

Chương 34 : Đẳng cấp cảnh giới

Thẳng đến giờ cơm cũng không thấy Kiều Ứng Trạch trở về, Cung Trác Lương liền đi qua viện của lão phu nhân hầu hạ, sau khi trở về dọn cháo cùng thức ăn tiếp tục chờ, thẳng đến khi bầu trời tối đen, bọn nha hoàn mới bẩm báo đại thiếu gia đã về, hiện tại đang đi thỉnh an lão phu nhân. “Đi qua lão phu nhân trước? Đã biết, đem cháo hâm nóng lại đi.” Cung Trác Lương ngồi ở trên ghế gương mặt thản nhiên phân phó một tiếng, kì thật cảnh báo trong lòng đã chạy đến cấp lũy thừa cao cấp, lần này Kiều Ứng Trạch xuất môn trở về không phải đi qua gặp mình mà  là đi thỉnh an, có sự khác thường tức là có biến a. Lần này Cung Trác Lương chờ không lâu, Kiều Ứng Trạch rất nhanh đã trở về phòng, bộ dáng sắc mặt tái nhợt dọa mọi người nhảy dựng, y lại tránh đi cái nâng đỡ của nha hoàn ngoài cửa, chính mình chậm rãi chống đỡ đi vào trong phòng. “Tướng công?” Cung Trác Lương nghe được thanh âm nghênh đón ngoài cửa liền ra ngoài cửa đứng chờ, nhìn thấy bộ dáng của Kiều Ứng Trạch vội đi qua đỡ y, mà Kiều Ứng Trạch lúc này cũng không có tránh đi, ôm lấy bả vai Cung Trác Lương cơ hồ muốn đem toàn bộ sức nặng dựa vào trên người hắn, làm hại Cung Trác Lương không thể không dùng hai tay ôm lấy thắt lưng y mới có thể đem người kéo vào trong phòng. “Đều đi ra ngoài đi.” Cung Trác Lương đem bọn nha hoàn đuổi ra ngoài, chính mình ôm Kiều Ứng Trạch vào buồng trong, thay y cởi áo khoác cùng giày tựa người vào trên giường, thấy y tuy rằng trầm mặc không nói nhưng không kháng cự mình đụng chạm, Cung Trác Lương trong lòng âm thầm thở ra, cấp bậc cảnh báo đã trở về bình thường. “Tướng công đã đói bụng đi, ta mang một chút cháo cho ngươi.” Kéo chăn đến eo của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương đã vạch sẵn kế hoạch ôn nhu cười cười, đứng dậy muốn đi múc cháo, lại bị Kiều Ứng Trạch kéo cổ tay túm trở về, Cung Trác Lương liền thuận thế ngồi xuống bên cạnh y, một tay chống phía sau y đỡ lấy thân thể mình, sau đó nghiêng người mặt đối mặt. Tốt lắm, xem ra không cần trình diễn cái màn gào thét, quả nhiên lão bà của chúng ta là có thể giảng thông đạo lí a. “Trác Trác……” Kiều Ứng Trạch có chút đón nhận tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của Cung Trác Lương, nhưng đối mặt với bộ  dáng mỉm cười thản nhiên của Cung Trác Lương, nghi vấn trong lòng y không thể nào hỏi ra khỏi miệng được, hoặc là nên nói y là không muốn nghe được đáp án khẳng định của Cung Trác Lương. Trác Trác của y từng có người yêu, thậm chí….. Trác Trác hiện tại vẫn còn thích Cung Trác Tường kia sao? “Tướng công, có phải là đường huynh hỏi gì ta phải không?” Đem sự lo lắng của Kiều Ứng Trạch xem ở trong mắt, Cung Trác Lương ở trong lòng làm cái biểu tượng “V”, đem cảnh giới cấp bậc giáng xuống đến loại kém, vẻ mặt càng thêm tự nhiên. “Ân………” Thấy Cung Trác Lương chủ động nhắc đến việc này, Kiều Ứng Trạch giật mình, trong mắt không tự giác hiện ra chút khẩn trương lại có chút mong chờ. Cho dù là trong lòng đã có phán đoán của mình, nhưng mà nếu Trác Trác phủ nhận điều này, như vậy….. Quá khứ thì là quá khứ, y sẽ tin tưởng, về sau tuyệt đối không nhắc lại. “Ta cùng đường huynh là mùa thu năm kia quen biết, hắn ở Cung gia nửa tháng, đối với ta rất chiếu cố và che chở, lại vô cùng lễ độ, ta chưa bao giờ gặp qua người nào đối tốt với ta như vậy, liền cũng thập phần cảm kích cùng ỷ lại hắn, sau khi hắn trở về kinh thành cũng từng thật lòng tưởng niệm, chính là khi đó còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện, sau lại thông hiểu việc đời, cũng không muốn tự mình đa tình, nhưng hôm nay thấy tướng công khó chịu như vậy, nghĩ đến nhất định là từ đường huynh nghe được cái gì, nguyên lai hắn vẫn còn nhớ kỹ ta sao?” Lời này của Cung Trác Lương nhấn mạnh chủ nhân của thân thể này cùng vị đường huynh kia không cử chỉ vượt rào nào, lại nói chín thật một giả, điểm duy nhất không thật đó là phủ nhận chủ nhân của thân thể này đối với Cung Trác Tường là thật lòng, nhưng một lòng mến mộ đường huynh của thiếu niên đúng là đã biến mất, hắn hiện tại đối Cung Trác Tường không có một chút tưởng niệm, cho nên lần này hắn nói cũng không có sơ hở. Về phần nói là có thể hay không cô phụ một mảnh chân tình của trạng nguyên gia, Cung Trác Lương thật lòng muốn nói một tiếng thật có lỗi, thiên hạ người thất tình nhiều như vậy, Cung Trác Lương hắn cũng không phải là thánh mẫu. “Hắn cho ngươi vào kinh tìm hắn, còn viết thư cho ngươi, trạng nguyên gia là người phong lưu văn võ song toàn như vậy……” Nghe được Cung Trác Lương giải thích, Kiều Ứng Trạch tâm vốn đã muốn chìm đến đáy cốc một lần nữa lại bay lên, nhưng lại nghĩ đến chính mình so sánh cùng vị trạng nguyên kia thật là không có tiền đồ như người ta, người ta lại coi trọng Cung Trác Lương như vậy, nếu là Trác Trác bị Cung Trác Tường làm cảm động thì sao bây giờ? Nghĩ như vậy, trong lòng Kiều Ứng Trạch lại có chút không tự tin, ngữ khí cũng không che dấu mang theo chút vị chua. “Đường huynh là một chính nhân quân tử khó có được, tướng công có nghĩ là muốn kết giao bằng hữu, nhưng cố gắn cho mình cao hứng là được, về phần ta, không thể vô cớ mà nói tuyệt tình được, làm cho hắn hoài nghi truy hỏi thì phiền toái, chúng ta nghĩ biện pháp chậm rãi kéo khoảng cách với hắn đi.” Đầu tiên là khẳng định nhân phẩm học vấn của Cung Trác Tường, lại đem mình cùng Kiều Ứng Trạch đặt cùng một trận địa, Cung Trác Lương thập phần kiên định cho thấy lập trường thái độ người làm ‘thê’ của mình, bộ dáng kia thật sự là muốn bao nhiêu vô tư trong sáng liền có bấy nhiêu. “Ta cũng thật bội phục nhân phẩm cùng học vấn của hắn, liền làm quân tử chi giao đi.” Thấy Cung Trác Lương càng nói càng dán lại gần người mình, Kiều Ứng Trạch hạ mi mắt nghiêng đầu thấp giọng nói một câu, khóe miệng nhịn không được hơi hơi gợn lên. Kiều Ứng Trạch có khi nào gặp qua bộ dáng Cung Trác Lương hăng hái tỏ thái độ giữ vững lập trường như vậy, nhiều ít trong lòng vẫn cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng luận về gia thế cùng học vấn mình đều không bằng người nọ, Cung Trác Lương nếu trong lòng không có mình, làm sao cần phải vội vả cùng người nọ chứng tỏ quan hệ trong rõ ràng chứ, Kiều Ứng Trạch tin tưởng Cung Trác Lương đối với mình là có tình, liền cũng nguyện ý tin tưởng sự bày tỏ thái độ của hắn, tin tưởng hắn sẽ không lăng nhăng. “Hảo, đều theo tướng công, cháo sắp nguội, chúng ta trước tiên hãy dùng cơm đi.” Thấy Kiều Ứng Trạch rốt cục lộ ra tươi cười, Cung Trác Lương trong lòng thở phào một cái, nghĩ thầm báo động được giải trừ, liền cười tủm tỉm hôn lên môi Kiều Ứng Trạch một cái, xoay người vừa định đứng lên, lại bị Kiều Ứng Trạch bất ngờ từ phía sau ôm lấy, hai tay gắt gao ôm lấy hông hắn. “Trác Trác, lời của ngươi, ta nhất định sẽ hoàn toàn tin tưởng.” Nghiêng mặt nhẹ nhàng hôn bên tai của Cung Trác Lương, ngữ điệu của Kiều Ứng Trạch mang theo ý cười thấp giọng nói xong, hận không thể đem mình và Cung Trác Lương nhào nặn thành một người ôm chặt lấy hắn. “A……” Cung Trác Lương bị lời của y làm sửng sốt, lập tức nhịn không được ngửa đầu cười khẽ, thầm nghĩ chính mình vẫn là xem thường sự thông mình của tiểu tướng công nhà mình, cảm giác được Kiều Ứng Trạch hôn trượt đến trên cổ của mình, Cung Trác Lương cảm thấy ngứa lui lui cổ giãy ra khỏi ngực y, sau đó xoay người đem Kiều Ứng Trạch đè ở trên giường gặm lên…. Cơm chiều và vân vân, một hồi rồi nói sau! XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX Bởi vì Kiều Ứng Trạch mệt mỏi cả ngày, Cung Trác Lương cũng không đành lòng gây sức ép cho y, hai người đi ngủ nghỉ ngơi sớm. Sáng sớm, Kiều Ứng Trạch một đêm ngủ ngon tỉnh lại trước, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng rất là thoải mái, cảm giác được chổ trái tim truyền đến độ ấm  từ bàn tay của người nọ, Kiều Ứng Trạch bất đắc dĩ cười khẽ một chút, nghiêng mặt lẳng lặng nhìn ngắm gương mặt khi ngủ của hắn. “Ân…..” Một lần nữa bị sinh vật chăm chỉ đúng giờ đánh thức, Cung Trác Lương theo thói quen lấy ngón tay chơi đùa khỏa lạp phấn nộn, cảm giác được  Kiều Ứng Trạch nhẹ nhàng thở hổn hển đem tay của mình từ trong áo của y lấy ra, Cung Trác Lương mắt cũng không mở nhấc đầu lên hướng về phía Kiều Ứng Trạch, sau khi trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại quen thuộc, mới lười biếng mở to mắt tặng một nụ cười thật tươi. “Ta hôm nay đại khái trước giữa trưa sẽ về trước một chuyến, buổi tối lại cùng Ứng Hiên cùng nhau ở biệt viện bên kia mở tiệc chiêu đãi Cung đại nhân, sợ là sẽ trở về trễ một chút.” Kiều Ứng Trạch theo thói quen buổi sáng sẽ bồi Cung Trác Lương rời giường, lúc này ngoan ngoãn xin ý kiến, tùy Cung Trác Lương nửa dựa vào trên người mình tay chân duỗi thẳng. “Ứng Hiên? Hắn trở về chưa?” Đột nhiên nghe được tên của Kiều Ứng Hiên, Cung Trác Lương dừng lại động tác trợn mắt nhìn Kiều Ứng Trạch, thầm nghĩ tiểu tử kia không phải còn chơi đùa ở bên ngoài sao, trở về khi nào tại sao mình không biết. “Trở về đêm qua, ta quên nói với ngươi, hôm qua khi ta đi gặp tổ mẫu thì gặp phải mẫu thân cùng nhị đệ, tổ mẫu bảo hôm nay mang theo hắn cùng nhau đi tiếp đãi khách nhân.” Kiều Ứng Trạch không ngượng ngùng nói thẳng là do Kiều phu nhân an bài, cũng hợp với ý của y, tiếp đãi đối phương là do nhà mẹ đẻ của Cung Trác Lương tiến cử, đối đãi phải thân thiết một chút, chủ nhà không đến cũng không miễn cưỡng, nhưng hôm nay mẫu thân mình can thiệp nhúng tay vào, bộ dáng vừa là chuẩn bị lễ vật vừa là bảo nhị đệ đi kết giao, rõ ràng là muốn tạo dựng quan hệ với gia tộc quyền quý. Bởi vậy Kiều Ứng Trạch không khỏi nghĩ đến, Kiều gia hiện tại tuy rằng là tri phủ một phương có vẻ thực phú quý, nhưng chỗ dựa vẫn là nhà mẹ đẻ của tổ mẫu, mà con đường làm quan của phụ thân trì trệ hơn mười năm vẫn không có tiến triển, mỗi lần đến kì nhận chức không phải vẫn là giữ chức cũ thì cũng là nhậm chức tương đương. Phụ thân những năm gần đây hoạt động trong kinh ngày càng nhiều, mà Kiều Ứng Trạch mặc dù cảm thấy được điều này là không thể, nhưng trong nhà cũng không ai nghe y nói…… “Nga? Đã biết, ta ở nhà chờ ngươi.” Cung Trác Lương mở trừng hai mắt, thấy Kiều Ứng Trạch vẻ mặt hơi mất tự nhiên, liền nhẫn xuống xúc động muốn nói những lời cay độc, thầm nghĩ đây là sợ người khác không biết nàng yêu thương tiểu nhi tử ư, nơi chốn đều giúp hắn tính toán, cũng thật khó cho mẹ chồng đại nhân hạ mình để ý đến thân cận họ hàng nhà mẹ đẻ hắn một ‘thương nhân chi nữ’. (PH: con gái nhà thương nhân) Trước mặt không biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ cũng mong chờ thái độ bên kia, cảm thấy được vị quý nhân này của Cung gia không hẳn là khó mời, cho nên đám người này mới đến đây mở lời. (PH: đoạn này loạn quá thật không biết phải làm sao!? T.T) Nghe Kiều Ứng Trạch nói xong, Cung Trác Lương cũng không lười biếng tiếp tục nằm trên giường,  bởi vì không cần đến chổ Kiều phu nhân làm quy củ này nọ, lão phu nhân lại luôn thả hắn về phòng hầu hạ Kiều Ứng Trạch cùng với đi học vài thứ, cho nên buổi sáng Cung Trác Lương cũng không cần làm gì. Cung Trác Lương rửa mặt xong liền đi vào viện của lão phu nhân hầu hạ, chờ khi trở về, liền được nha hoàn cho biết đại thiếu gia đang ở thư phòng dạy tam thiếu gia học viết chữ. “Chuẩn bị thêm bát đũa, lại chưng cho tam thiếu gia  một phần canh trứng chim, ta tự mình đi thư phòng gọi bọn họ.” Cung Trác Lương nghe vậy cười cười, để cho Hàm Thư đi chuẩn bị cơm, chính mình thì mang theo Nhược Lam, Diệp Nhi đi về phía thư phòng. Từ lúc Kiều Ứng Trạch bị hắn kéo đến cùng hai đệ muội thân cận, Kiều Ứng Tử tiểu oa nhi kia liền dính lấy phu phu bọn họ, hơn nữa thích đi theo làm cái đuôi phía sau của Kiều Ứng Trạch, bộ dáng đáng yêu lại nhu thuận khiến cho Kiều Ứng Trạch cũng nguyện ý mang theo nó, hiện tại lại làm lão sư vỡ lòng của tiểu tử kia, luôn dạy nó viết chữ đọc sách và vân vân. Ở trong viện của mình không nhiều nghi thức xã giao như vậy, Cung Trác Lương đi tới thư phòng thấy cánh cửa mở rộng, liền trực tiếp cất bước đi vào, quả thật nhìn thấy Kiều Ứng Trạch đang ôm Kiều Ứng Tử ngồi ở sau bàn học, một bên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó viết chữ, một bên nhẹ giọng dạy nó đọc, mà Kiều Ứng Tử cũng là giọng trẻ con mà lặp lại theo. Kiều Ứng Trạch văn nhã ổn trọng, Kiều Ứng Tử lại cùng y đều giống cha, cho nên bộ dáng hai huynh đệ thân thiết gần gũi cùng nhau viết chữ như vậy, thật là có chút giống hai phụ tử a. “Tướng công, trước dùng cơm đi, Tử nhi lại đây.” Cung Trác Lương nhẹ cười, mở miệng gọi hai huynh đệ còn đang chăm chú nghiêm túc một tiếng, nói xong còn hướng Kiều Ứng Tử hơi hơi nâng tay ra. “Đại tẩu!” Kiều Ứng Tử vừa thấy được Cung Trác Lương, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười như hoa nở, nhưng còn không quên ngẩng đầu lên nhìn huynh trưởng của mình, sau khi Kiều Ứng Trạch buông nó xuống, lúc này mới một đường vội chạy đến bên người Cung Trác Lương, nâng lên một cái tay nhỏ bắt lấy Cung Trác Lương, sau đó xoay người hướng Kiều Ứng Trạch vươn tay kia ra, ngọt ngào gọi một tiếng ‘đại ca’. Đều nói huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, trong tâm linh nho nhỏ của Kiều Ứng Tử, cùng so sánh với phụ thân lạnh lùng, mẫu thân nghiêm khắc, cùng với mẹ cả càng thêm lạnh lùng nghiêm khắc, huynh trưởng ôn nhu cùng trưởng tẩu xinh đẹp càng giống với hình tượng cha mẹ trong miệng người khác, cho nên nó cũng càng nguyện ý cùng huynh trưởng và đại tẩu thân cận, cho dù đọc sách cùng viết chữ buồn tẻ nhàm chán, nó cũng sẽ cố gắn học tốt viết tốt, chỉ vì như thế mới có thể lấy lí do chạy đến viện của ca ca tẩu tẩu. “Tiểu miêu tham ăn.” Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương nhìn nhau cười, thu thập xong giấy bút đi tới bên người hai người, nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Kiều Ứng Tử, ba người vừa nói vừa cười rời khỏi thư phòng. Kiều Ứng Hiên sớm đã nhận được thư của mẫu thân bảo hắn về, cũng biết khách quý trong miệng mẫu thân là thân thích nhà mẹ đẻ của đại tẩu, Kiều Ứng Hiên tuy rằng bình thường biểu hiện rất không câu nệ tiểu tiết, nhưng đầu óc cũng không dốt nát, dụng ý của mẫu thân đối với mình, trong lòng hắn cũng là hiểu rõ rành mạch. Tuy rằng cảm thấy được điều này đối với ca ca cùng tẩu tẩu rất không ‘trượng nghĩa’, nhưng chủ ý của mẫu thân là vì muốn tốt cho hắn, Kiều Ứng Hiên liền không thể xen vào cái gì, cho nên lúc trước kéo dài không muốn về, muốn chờ sau khi ca ca cùng tẩu tẩu tiếp đãi thân thích, làm cho  chính mình lại đi cùng ca ca một chút cho có lệ, như vậy vừa không làm mất mặt mẫu thân, lại không tổn thương đến tình cảm huynh đệ của bọn họ, đây mới là thượng sách. Ở bên ngoài lắc lư hơn mười ngày, Kiều Ứng Hiên cuối cùng cũng đem phiền muộn về chuyện của Tĩnh Thư đánh tan đi, ý niệm trong lòng đối với Trác Lương đệ đệ cũng chôn thật sâu. Nghĩ hôm nay bồi ca ca xuất môn, Kiều Ứng Hiên sáng sớm liền đem chính mình lăn qua lăn lại, quần áo thay đổi một bộ lại một bộ, rồi nghĩ không thể đoạt đi phong thái của ca ca, lại cảm thấy không thể làm mất mặt ca ca, thật vả mới làm cho mình nhìn thuận mắt một chút, lúc này mới nghĩ đến sốt ruột, điểm tâm cũng chưa ăn liền chạy đến trạch viện của Kiều Ứng Trạch. “Ca……” Theo hướng nha hoàn dẫn đi, Kiều Ứng Hiên vừa chuyển đầu liền nhìn thấy ca ca cùng tẩu tẩu đang từ một hành lang gấp khúc khác nói nói cười cười tiêu sái tiến lại đây, hắn vừa lộ ra gương mặt tươi cười muốn gọi bọn họ, lại đột nhiên phát hiện bên người bọn họ còn mang theo một tiểu oa nhi, nhìn kỹ xem thì nhận ra đứa bé là thứ đệ của mình, mặt Kiều Ứng Hiên lập tức nghiêm túc lại. “Ứng Hiên?” Cảm giác được bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình thoáng cái siết chặt lại, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương theo tầm mắt khẩn trương của ấu đệ nhìn thấy sắc mặt không tốt của Kiều Ứng Hiên, Kiều Ứng Trạch hơi hơi hạ mi, đem Kiều Ứng Tử giao cho Cung Trác Lương, chính mình thì đi tới đón tiếp Kiều Ứng Hiên. “Ca, đại tẩu.” Kiều Ứng Hiên hường Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương ở phía sau hành lễ, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Kiều Ứng Tử vẫn là khó nén phiền chán. Mẹ đẻ của Kiều Ứng Tử chính là vợ lẻ mà Kiều lão gia từng dưỡng ở điền trang ôn tuyền, Kiều phu nhân đối với mẫu tử nàng có thể nói là ghét hận không dứt, Kiều Ứng Hiên trân trọng mẫu thân, cho nên dù biết hài tử vô tội, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ giận chó dánh mèo, trong ngày thường chưa từng khi dễ qua đệ đệ này cảm thấy đã là rộng lượng, cho tới bây giờ không chủ động gặp mặt đã cho là hòa nhã. “Phu nhân, trước mang Tử nhi đi dùng điểm tâm đi, ta tiếp đón nhị đệ.” Tuy rằng biết bộ dáng này của Kiều Ứng Hiên không phải đối với mình, nhưng Kiều Ứng Trạch vẫn là không vui hắn cùng một đứa nhỏ tỏ thái độ như vậy, ngữ khí nói chuyện liền mang theo chút xa lánh. “Ca?” Kiều Ứng Hiên nghe được lời nói của Kiều Ứng Trạch không khỏi kinh ngạc, chỉa chỉa chính mình lại chỉa chỉa tiểu bất điểm sắp lui  đến phía sau tẩu tử, lại như thế nào cũng không phân không rõ lời chỉ trích của huynh trưởng, chỉ có thể tức giận tiếp tục trừng vật nhỏ đang ôm đùi của Cung Trác Lương. “Ân.” Cung Trác Lương cúi đầu nhìn Kiều Ứng Tử đã lui toàn bộ về phía sau mình liếc mắt một cái, lễ phép mà khách khí cười cúi chào, sau đó lôi kéo tiểu đà điểu phía sau về phòng. “Ứng Hiên, ngươi cũng không phải là hài tử, không cần vì ân oán của trưởng bối, mà làm bản thân trở thành một người không phân biệt được thị phi, ngươi nên biết, thái độ ngươi đối với nó như vậy, mặc dù không phải thật tâm muốn nó không tốt, nhưng lại không thiếu những hạ nhân muốn nịnh bợ ngươi, sau lưng sẽ khi dễ tổn thương nó, sinh ra làm con vợ lẻ đều không phải là mong muốn của nó, nó không nợ chúng ta cái gì.” Thấy Kiều Ứng Hiên tuy rằng khó chịu cũng không dám oán trách mình, ngược lại còn nhẫn nhịn cung kính, Kiều Ứng Trạch trong lòng mềm  nhũn, thân thủ vỗ vỗ bả vai Kiều Ứng hiên. “Ta đã biết, ca, những lời này, trước kia không có ai nói cho ta biết, ca, ta hy vọng ngươi có thể như vậy mà quản giáo ta.” Kiều Ứng Hiên ngoan ngoãn đứng thẳng thân thể nghe giáo huấn, ánh mắt mong đợi nhìn ca ca mình, mặc dù nhất thời chưa sửa được, nhưng hắn vẫn thành thật nghe ca ca nói. “Hảo, ngươi trước tiên ở thư phòng chờ ta một chút, ta dùng qua điểm tâm rồi chúng ta sẽ xuất phát.” Kiều Ứng Trạch bị bộ dáng ủy khuất của Kiều Ứng Hiên nhìn trong lòng sinh ra nho nhỏ tự trách, thái độ đối với hắn ôn hòa lại một ít, không khí lúc đó của huynh đệ hai người rõ ràng chuyển biến tốt đẹp. “Ca, ta buổi sáng vội vàng tới đây, cũng chưa ăn cơm đâu.” Kiều Ứng Hiên vừa thấy tình thế tốt lên, tranh thủ thời gian thuận lợi mở rộng chiến quả, thấy Kiều Ứng Trạch mỉm cười đáp ứng, liền đắc ý mọc thêm cái đuôi to vẫy vẫy đi theo Kiều Ứng Trạch…… Vì thế, ba vị thiếu gia Kiều gia khó có dịp không phải bởi vì tổ mẫu gọi về mà đều tề tụ trên một bàn cơm, dưới tình huống ca ca cùng tẩu tử một người chiếu cố một người mà bữa ăn xem như trọn vẹn. Sau khi ăn xong, không đề cập đến tam thiếu gia trong lòng gào thét nhị ca thật đáng sợ sau đó rưng rưng chạy trốn, Kiều Ứng Trạch cùng Kiều Ứng Hiên không khí hai huynh đệ này xem như là hòa thuận rời khỏi Kiều gia. “Ca, ta hiểu được, ta bởi vì chuyện của trưởng bối mà giận chó đánh mèo tiểu đệ quả thật hẹp hòi, tựa như Trác Lương đệ đệ là con vợ lẻ, ta cũng rất thích hắn…… Đúng rồi ca, ta viết cho Trác Lương đệ đệ thật nhiều   thư, hắn một lá cũng không không hồi âm cho ta sao?” Trước khi lên ngựa, trên đầu Kiều Ứng Hiên đột nhiên có một ngọn nến sáng ngời, nhớ lại mình muốn hỏi huynh trưởng chuyện gì, liền lấy lòng tiến đến trước mặt Kiều Ứng Trạch đang lên kiệu. “…… Không có, đi nhanh đi.” Vốn hôm nay tâm tình Kiều Ứng Trạch rất tốt, nghe vậy nụ cười trên môi không khỏi cứng lại, xoay người ngồi vào kiệu đem màn kiệu buông xuống, sau đó một bên nghĩ thầm giận chó đánh mèo là không đúng, vừa nghĩ chính mình nên đem thư giấu đi chưa cho Cung Trác Lương xem nhanh chóng hủy diệt. Không đúng, không phải là giấu, là do tiểu tức phụ nói hắn không muốn nhìn thư của Kiều Ứng Hiên, mình mới có thể làm vậy! “Nga.” Kiều Ứng Hiên trừng mắt nhìn, thành thật nhảy lên ngựa khởi hành, trong lòng kì quái huynh trưởng đột nhiên sốt ruột cái gì, thời gian rõ ràng còn rất sớm a. Hai người đến biệt viện Kiều gia thấy Cung Trác Tường, trạng nguyên lang văn võ song toàn cùng Kiều Ứng Hiên nhưng lại cũng nhất kiến như cố, Kiều Ứng Hiên sảng khoái hứa hẹn sẽ cùng đi dạo Bạc thành, mà Kiều Ứng Trạch lợi dụng thân thể không khỏe từ chối không đi cùng rồi xin cáo từ trước, sau đó liền nhận thư Cung Trác Tường nhờ y chuyển giao cho Cung Trác Lương. Kiều Ứng Trạch nhận lấy thư buồn bực quay trở về Kiều phủ, không biết Kiều Ứng Hiên cùng Cung Trác Tường bên này trò chuyện trò chuyện, đề tài nhưng lại dẫn tới trên người Cung Trác Lương….. =^=^=^= **Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (ngạo kiều) chương này đủ dồi dào chứ? Về Tiểu Cung không trực tiếp giải thích chuyện, thay đổi ta cũng không cam tâm bối rối nhận lỗi a, hơn nữa chuyện tình cảm, nhận thức liền chắc chắn có trước một lớp học về điểu, cho nên phải thận trọng a phải thận trọng~~