Trải qua tiết mục nho nhỏ xen giữa này, tâm tình tốt đẹp của Qua Lâm Qua Lâm đều bị đánh bay bặt vô âm tính, mặt cô đen lại như khối than đá, kêu Khương Ngọc tiếp tục đi. Trên núi nhiều bụi gai, khắp nơi đều có những thứ làm người ta bị thương, nhưng vì để kịp buổi chiều xuống tới chỗ đậu xe dưới núi, Qua Lâm chẳng quan tâm đau đớn, dồn hết sức chạy thật nhanh, mọi người như tên bắn, tiểu đội bốn người không ai lên tiếng, suốt đường đi chỉ nghe được âm thanh của tiếng điểu trùng trên núi. Một đường chưa từng ngừng, mấy người đều đói, liền lấy lương khô và nước ra dùng, đương nhiên mấy người ở đây nói là không có Tô Chỉ. Tô Chỉ như nhân vật thần kỳ, điều này khiến người đưa lương khô cho nàng là Qua Lâm suy nghĩ không thông, bà cô này ngủ một ngàn năm trong cổ mộ, không có giọt nước, vậy mà hiện tại không đói cũng không khát? Nàng là quái vật ah, quái vật ah? Đối với ánh mắt khiêu khích của Qua Lâm, Tô Chỉ chẳng muốn mở miệng nữa, nàng nheo mắt, cong môi, trực tiếp thủ thế chọc vào hai mắt ngươi! Móa! Qua Lâm bị dọa toàn thân run lên, vội vàng dịch chuyển ánh mắt, quay đầu tiếp tục chạy. Trong lòng cô vẫn buồn bực, làm sao vậy, vì cái vì đây? Cô trước kia không có tật xấu nhìn chằm chằm người khác ah, hai ngày này cô bị nhiễm cái cổ quái gì rồi hả? Vấn đề nhàm chán như thế mà Qua Lâm suy nghĩ suốt một đường, chạy tới trước xe, cô rốt cuộc cũng có kết luận, sự xuất hiện của công chúa điện hạ kia thật sự quá là không thể tưởng tượng, làm người ta kích động, suy nghĩ nhiều. Nhưng vì bảo vệ bản thân, cuối cùng cô quyết định, sau này không được tùy tiện nhìn chằm chằm khuôn mặt tôn quý của người ta. Lại đi thêm một ngày đường, lúc chạng vạng tối có thể xuống dưới núi, đó là kết quả làm cho nhiều người phi thường vui mừng, điều này đại biểu cho các nàng có thể được ăn tốt một chút, thay đổi quần áo sạch sẽ, ngủ một giấc ngon lành. Qua Lâm kêu hai người Khương Ngọc lấy nồi chảo ra, bản thân cô thì chuẩn bị đi tới con suối nhỏ cách đó không xa rửa mặt cùng bôi thuốc, trên người đủ loại dơ bẩn còn có vết thương khiến cô cảm thấy toàn thân vô cùng bức rức khó chịu, từ trong xe lấy ra hộp cứu thương cùng quần áo sạch sẽ, Qua Lâm lên tiếng chào Khương Ngọc, rồi đi tới dòng suối nhỏ. Đến nơi, Qua Lâm thật cẩn thận tháo mấy mảnh quần áo rách nát dính trên miệng vết thương, dù vậy, nhưng Qua Lâm cũng đau nhăng răng nhếch miệng. Nhìn nước suối trong vắt trước mắt, Qua Lâm không tự giác có chút ý niệm, bây giờ là tháng tám, mùa hè nóng bức, thân thể bê bết mồ hôi dính quần áo vô cùng khó chịu, nếu có thể tắm ngâm mình một chút... Chậc chậc... giống như đế vương hưởng thụ ah. Thật không nhịn được hấp dẫn, Qua Lâm nhìn bốn phía, ngoại trừ núi lớn phía sau, trước mắt là một đám cỏ dại cùng vài cái hố bùn, sâu trong núi như vậy, ai mà đến?! Dứt khoát cởi dây thắt lưng, cởi hết đồ vật trên người, thời khắc bước vào trong nước, nói thật, Qua Lâm thoải mái vô cùng. Ngồi xếp bằng trong suối, Qua Lâm cẩn thận chà xát tẩy sạch vết thương trên người, mặc dù đau nhưng Qua Lâm vẫn vui vẻ hát lên "Ta yêu tắm làn da hảo hảo, ờ ồ ơ ố, đội mũ tắm lanh lợi, ờ ồ ơ ố..." * (*Bài hát của Phạm Hiểu Huyên; các bạn có thể nghe giai điệu và xem mv ở đây http://s.music.haosou.com/mv?id=261526) Nhưng mà đương lúc Qua Lâm khoan khoái dễ chịu, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh sàn sạt một hồi, thầm nghĩ không tốt, Qua Lâm nhanh tay cầm khăn che trước ngực, sau đó tập trung tinh thần quan sát bốn phía. Ngoài dự liệu, một thân bông tuyết xuất hiện trước mắt, người tới hiển nhiên là Tô Chỉ, vẻ mặt nàng lãnh ngạo như băng thiên tuyết địa, nàng chậm rãi đi tới hướng Qua Lâm. Mà Qua Lâm vừa thấy Tô Chỉ, hoảng loạn trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng trên mặt như thế nào nổi giận đùng đùng, "Ngươi tới đây làm gì? Nhìn lén ta tắm?" Qua Lâm đánh đòn phủ đầu chất vấn. "Không phải." Tô Chỉ cười nói "Là vì khúc hát của ngươi." Bài hát? Qua Lâm nghĩ đến cái gì đó, cười hắc hắc "Thế nào, bài hát êm tai ah." Tô Chỉ gật đầu "Nhưng ngươi hát rất khó nghe, bổn cung tới là muốn nói cho ngươi, ngươi quấy rầy bổn cung nghỉ ngơi." "Ngươi!" Mặt Qua Lâm mặt đầy hắc tuyến, chuẩn bị khai khẩu mắng, nhưng công chúa điện hạ tiêu sái đi rồi, chỉ lưu lại cái bóng lưng. Qua Lâm tức thì lửa nóng công tâm, vung nắm đấm hung hăng đập xuống mặt nước, Tô Chỉ!! Lão nương nhất định phải giết ngươi!! Làm xong hết thảy, sắc trời đã không còn sớm, một đường bước nhanh trở lại bên cạnh xe, chỗ đó đã thắp lên đống lửa, Khương Ngọc cùng Tề Vi nằm ở một bên ngủ. Qua Lâm đi qua, vỗ vỗ Khương Ngọc. Vừa tỉnh, Khương Ngọc liền nhịn không được phàn nàn, "Chúng ta ăn xong cơm tối, ngủ một giấc luôn rồi ngươi mới về, nếu lần sau ngươi còn chậm chạp như vậy thì để chúng ta đi tắm trước ah!" Qua Lâm lờ đi ở một bên ngồi xuống, nói "Người bốc mùi quá, ta nhanh bị chính mình hun chết." Cô chọn củi bỏ thêm vào lửa, lại hỏi "Vừa rồi các ngươi ăn gì?" "Đồ ăn mang theo cơ bản đều hư hết, trong xe còn mấy lon đồ hộp, chúng ta đem đi hâm nóng, có chừa cho ngươi hai lon, tự đi hâm đi ah." "Cái gì? Hai lon?" Qua Lâm đưa hai ngón tay lên, đợi Khương Ngọc lần nữa gật đầu khẳng định, cô lại nói "Ngươi quên hiện tại chúng ta có thêm một người?" "Ơ ah? Khương Ngọc không có hảo ý cười, "Ngươi như thế nào đột nhiên quan tâm người ta." Qua Lâm chớp mắt mấy cái "Ta là sợ nàng chết ở chỗ này liên lụy chúng ta." "Ngươi cứ yên tâm đi, người ta công phu rất cao, như thế nào để cho bản thân chết đói?" Qua Lâm nghĩ nghĩ, Haiz một tiếng, cô đang lo lắng cái gì đây. Tề Vi ở một bên nhìn hai người vui vẻ nói chuyện, nhịn không được thúc giục Khương Ngọc "Được rồi được rồi, ngươi nhanh lên, ta thối chết rồi." Nghe vợ mình thúc giục, Khương Ngọc cười hớn hở đáp lời, sau đó hai người dắt tay nhau đi đến con suối nhỏ. Đợi đôi vợ chồng kia vừa đi, Qua Lâm liền vào xe lấy đồ ăn, cô nhanh nhẹn nấu nước nóng, sau đó mở hộp thức ăn ra. Trên núi hẻo lánh, cái gì cũng không có, lúc này đồ hộp nóng đã là mỹ vị nhân gian rồi. Không mất bao nhiêu thời gian, nồi nước đã sôi, Qua Lâm lấy muỗng, đêm thịt bò trong hộp cho vô nồi, dùng muỗng khuấy đều, Qua Lâm chậc chậc chờ ăn tiệc. Một lát sau, mùi thịt nồng đậm tản ra, Qua Lâm nghĩ chắc là xong rồi, đang muốn múc ra ăn, bên tai thình lình vang lên "Đây là thứ gì?" "Mẹ ơi!" Qua Lâm giật mình run tay, chén muỗng đồng thời rơi xuống đất, nhìn Tô Chỉ sau lưng, lập tức cơn giận ập tới đại não "Ngươi là quỷ ah, đi đứng cũng không phát ra tiếng động!" "Là thính lực ngươi quá kém." Tô Chỉ vượt qua Qua Lâm đi đến chỗ cái nồi, nghiêng mắt nhìn đồ hộp trong nồi, nàng nhăn mi "Đây là thịt bò sao? Như thế nào thành cháo hết rồi?" "Lạc hậu quá đi à!" Qua Lâm nhặt chén muỗng lên, giải thích nói "Cái này gọi là đồ hợp, thuận lợi mang theo khi đi du lịch, đây là đồ vật của thời đại chúng ta, xã hội thời xưa các ngươi căn bản là không có, không có! Bị Qua Lâm chê cười, Tô Chỉ không hề lộ ra biến hóa gì, thấy không thú vị, Qua Lâm cũng không trêu chọc nữa. Ánh mắt Qua Lâm không tự giác chuyển tới bên tay trái của Tô Chỉ, Qua Lâm một trận ớn lạnh "Thứ đầy máu trên tay ngươi, là thỏ sao?" "Ừ, vừa mới săn. Ngươi giúp ta nướng nó." Nói xong, Tô Chỉ trực tiếp ném con thỏ cho Qua Lâm. Qua Lâm không kịp suy nghĩ, phản xạ có điều kiện ném chén muỗng trong tay, đón lấy con thỏ, cho đến khi con thỏ bị mổ bụng nằm trong tay, Qua Lâm mới kịp phản ứng "Dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi ah!" "Nướng chín chia cho ngươi một nửa." Ách... Khoản giao dịch này quả thật không tệ, phải biết rằng đã vài ngày cô không được ăn thịt tươi rồi, thật khó cưỡng lại "Thành giao*!" Qua Lâm túm lỗ tai con thỏ "Nhưng ngươi phải giúp ta tìm một cái cây, chúng ta ở đây không có thứ gì nướng con thỏ lớn như vậy." (*xong thủ tục mua bán) "Cây..." Tô Chỉ nhìn chung quanh, lại đưa mắt đến thanh kiếm đồng trên tay phải, nàng nâng kiếm "Dùng nó nướng ah." Sặc... Qua Lâm hận không thể đập đầu xuống đất, thanh cổ kiếm giá trị hàng trăm vạn bị công chúa điện hạ cao quý dùng để nướng thỏ, cái này nếu để cho những nhà sưu tầm đồ cổ biết được, chắc chắn sẽ phun máu chết tươi ah.