Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ
Chương 5 : Liễu Không là một quỷ hẹp hòi
Chương 4: Liễu Không là một quỷ hẹp hòi.
Dù gì Thu Bảo cũng xuất thân từ nha hoàn, làm nha hoàn trong phủ công chúa cũng đã đủ mệt chết, cho nên đối với nàng mà nói đi tìm người cũng không tính là chuyện gì lớn, nhưng Cảnh Dương lại bất đồng, vốn là công chúa, lớn lên trong thâm cung, quen sống an nhàn, bình thường từ tẩm cung của mình đi ra ngoài cũng đều có kiệu đưa rước, lúc nào thì dùng chân đi bộ a, mấy ngày này dày vò nàng sắp hỏng mất.
"Ta nói chúng ta đã tìm suốt hai ngày rồi, chỉ cần là nơi người có thể đến đều hỏi qua, đừng nói sư huynh ngươi, ngay cả một người đầu trọc ta còn không thấy, nói không chừng sư huynh ngươi bỏ lại ngươi đã sớm trở về rồi." Cảnh Dương không ngừng lau mồ hôi trên trán.
"Không thể nào, sư huynh sẽ không bỏ lại ta." Liễu Không lắc đầu, nói rất kiên định.
"Thế nào không có khả năng a! Ta thấy chính là như vậy!"
"Chính là không có khả năng, nói chung sư huynh sẽ không bỏ lại ta."
Cảnh Dương che trán nói: "Ngươi nói không có khả năng thì thế nào, dù sao cũng phải cho ta cái lý do đi chứ."
Liễu Không dừng bước lại có chút khó xử nhìn Cảnh Dương, bĩu môi, lát sau mới ấp a ấp úng mở miệng nói: "Theo thông lệ ngươi không phải tăng nhân Long Sơn Tự, những lời này không thể nói cho ngươi, bất quá ngươi có ân cứu mạng với ta, ta cũng tin tưởng ngươi không phải người xấu gì, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi nhất định không thể nói với người khác."
Cảnh Dương nhìn gương mặt ủy khuất của Liễu Không, bộ dáng sinh động giống như tiểu tức phụ*, trong lòng không khỏi buồn cười, "Ngươi nói đi, ta tuyệt đối không nói cho người khác biết."
*tiểu tức phụ: người vợ nhỏ
Liễu Không quay đầu lại nhìn Thu Bảo một cái, dùng ánh mắt nói cho nàng biết: Ngươi đi xa một chút!
"Này! Ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi có được không! Vì sao ta không thể nghe!" Thu Bảo phi thường tức giận, xú hòa thượng này cư nhiên lại nhìn mình như vậy.
Liễu Không cúi đầu bĩu môi, tay trái che lại mu bàn tay phải: "Ta không nói cho ngươi, lúc trước ngươi đánh ta tay." (khúc này mình thấy LK dthương quá đi =)))
Thu Bảo tức giận chỉ vào mũi Liễu Không: "Ta nói ngươi một người xuất gia, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng mang thù, ngươi thật có lỗi với bộ tăng bào trên người. . ."
Không thèm nghe Thu Bảo nói, Liễu Không chính là không ngẩng đầu lên, dù sao bản thân bị nàng đánh rất đau, còn kém chảy nước mắt, hừ! Nói cái gì cũng không nói cho nàng.
Cảnh Dương lần đầu tiên thấy có người chọc Thu Bảo thành cái dạng này, thực sự không nhịn được vui vẻ, bật cười.
"Thiếu gia!" Thu Bảo cau mày nhìn về phía Cảnh Dương, rốt cuộc ngài đứng về phía ai a!
Cảnh Dương phất tay áo, kéo Thu Bảo đến bên cạnh: "Ngươi tính toán với hắn làm gì a, đến lúc đó hắn nói cho ta biết, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết, ngoan đi!"
Thu Bảo trừng mắt đỉnh đầu trọc lóc của Liễu Không một cái, hứ! Bí mật xấu xa gì, bổn cô nương cũng không thèm! Xoay mặt hướng Cảnh Dương nháy mắt một cái, không âm thanh nói: Công chúa, Thu Bảo này cũng là vì ngài a!
Cảnh Dương thu được ánh mắt của Thu Bảo, cũng nháy mắt lại với nàng: Ta hiểu! Yên tâm!
Vỗ vỗ vai Liễu Không "Nói đi, ta tuyệt đối không nói cho người khác biết."
Liễu Không ngẩng đầu nhìn Thu Bảo đang giơ nắm đấm với mình, xác định khoảng cách của nàng tuyệt đối không nghe được lời nói của mình, mới đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại.
Giống như hạ quyết tâm gì đó, hướng phía Cảnh Dương bước tới một bước dài.
"Ngươi làm gì!" Đối mặt với nam nhân xa lạ tới gần, Cảnh Dương lại một bước nhảy ra thật xa!
"Ta nói thầm cho ngươi biết a!" Liễu Không lập tức mờ mịt, mình là yêu quái sao? Tại sao chỉ cần mình đến gần thì phản ứng lớn như vậy!
Cảnh Dương cũng cảm thấy mình có chút kinh ngạc quá trớn, chính trực nói: "Ngươi nói chuyện cứ nói, đừng đến gần như vậy, chúng ta là người tập võ, cho dù là thanh âm nhỏ cũng có thể nghe thấy."
Liễu Không nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, cái hiểu cái không nhìn nàng gật đầu, bất quá nói thật, trả qua mấy ngày nay tiếp xúc, hắn càng ngày càng cảm thấy chủ tớ hai người này có chút kỳ quái, nhưng rốt cuộc là kỳ quái ở đâu Liễu Không cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào đây nhỉ?
"Này, rốt cuộc ngươi có nói hay không!" Cảnh Dương bị ánh mắt trắng trợn của Liễu Không nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, cho dù là bộ dạng của ta xinh đẹp ngươi cũng không thể nhìn như vậy nha! Người ta chính là một đại cô nương nha!
Tiếng nói của Cảnh Dương dọa Liễu Không mất hồn, che lỗ tai: "Ta nói ta nói, ngươi đừng kêu, giống hệt nữ nhân."
Cảnh Dương thiếu chút nữa đã quên mình bây giờ là một "Nam nhân", bị hắn nhắc tới như thế mới nhớ, cố tình nặng nề ho khan vài cái, lỗ mãng nói: "Ngươi mới là nữ nhân đấy!"
Liễu Không nuốt một ngụm nước bọt "Long Sơn Tự có một quy củ đối với hòa thượng hạ sơn hóa duyên, mỗi lần đi ra ngoài mấy người, lúc trở lại cũng phải là mấy người, không thể thiếu cũng không có thể nhiều, bằng không sẽ không cho vào tự, ngươi thấy mộc bài kia rồi, chỉ là một nửa, còn một nửa chỗ sư huynh, cho nên nếu như không tìm được sư huynh, ta cũng không có cách nào trở lại."
"Chỉ vậy thôi?"
"Ân, chỉ vậy thôi." Liễu Không tròn mắt, rất khả ái gật đầu. (kawaii >////
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
82 chương
118 chương
24 chương
100 chương
271 chương