Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ
Chương 39 : Phủ đệ
Chương 38: Phủ đệ
Một đoàn người ngựa liên tục đi năm ngày đường, rốt cục cũng tới Việt Dương thành, nhưng xe ngựa cũng không trực tiếp chạy vào hoàng cung, mà là tới một chỗ rất đặc biệt.
"Công chúa, tới rồi." Cả đường đi Thu Bảo cũng không ngồi cùng xe với Cảnh Dương, mà là ngồi ở một chiếc xe ngựa khác do Vệ Trường Phong điều khiển.
"Rốt cục cũng tới, mệt chết ta, xe ngựa này điên đến nổi khiến ta sắp nôn hết cả ngũ tạng ra." Thanh âm của Cảnh Dương thập phần yếu ớt, duỗi thẳng thắt lưng ngáp dài.
Liễu Không cười vươn tay không nặng không nhẹ xoa thắt lưng cho nàng, nói: "Đã nhiều ngày mỗi ngày đều xoa cho ngươi, vẫn còn mệt a? Ngươi thật mỏng manh!"
Cảnh Dương đưa tay nhéo mũi của Liễu Không một cái, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: "Thì sao! Ngươi ghét bỏ a?"
"Lại nói bừa nữa a, ta hy vọng mỗi ngày đều được xoa cho ngươi, sau đó. . ." Liễu Không nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực của Cảnh Dương, lại bắt đầu cười ngây ngô.
"Ngươi thật hư hỏng!" Cảnh Dương buông tay, xoay lưng lại, tức giận không nhìn nàng.
Đã nhiều ngày mỗi lần chỉ cần bản thân kêu Liễu Không xoa thắt lưng, hắn sẽ mặt dày mà hôn mình, làm thế nào cũng không ngừng quấn lấy, hơn nữa lúc trước bản thân mình cũng đã đáp ứng hắn, đành phải bị hắn gắt gao khi dễ, không ngờ trái lại khiến hắn có thói quen xấu, hiện tại chỉ cần vừa nói chuyện này, hắn sẽ xấu xa nhìn chằm chằm môi mình.
"Ngươi không thích ta hư a? Sau này ta sẽ không hôn ngươi được không?" Liễu Không đưa tay từ phía sau ôm thắt lưng của nàng, dán ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
"Dựa vào ngươi? Ngươi nhẫn được sao!" Cảnh Dương nghẹn cười, cả ngày mang bộ dàng thèm khát nhìn chằm chằm mình, không cho cũng không được.
"Ha hả" Liễu Không cọ cọ sườn mặt của Cảnh Dương, cười nói: "Đương nhiên nhịn không được."
Cảnh Dương bị bộ dạng vô lại của Liễu Không chọc cười, trở tay nhéo nhéo thịt trên cánh tay nàng "Vậy ngươi còn nói lời này, được rồi, mau xuống xe đi."
"Đều nghe lời ngươi."
Dứt lời, Cảnh Dương liền muốn nắm tay Liễu Không xuống xe ngựa.
"Cái này. . ." Liễu Không vô thức né tránh.
"Làm sao vậy?" Cảnh Dương không hiểu nổi, nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt Liễu Không có chút né tránh, ngẩng đầu nhìn bức rèm "Bên ngoài người nhiều như vậy, như vậy không tốt đi, ta tự đi thôi."
Cảnh Dương nhíu "Có cái gì không tốt? Bọn họ không dám nói linh tinh, ngươi đừng để ý tới, chỉ cần để ta nắm là được."
"Nhưng chúng ta còn chưa thành thân đâu." Liễu Không có chút không quá nguyện ý, ở đây không thể so với Long Sơn Tự, hai người chưa thành thân, cho dù người bên ngoài không nói gì, đó cũng là ngại thân phận công chúa của Cảnh Dương, nhưng dù sao nhiều người nhiều miệng, nhàn thoại truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
Cảnh Dương mặc kệ Liễu Không có nguyện ý hay không, mạnh mẽ kéo tay nàng ra ngoài, hé miệng nói: "Ngươi suốt ngày chỉ nghĩ linh tinh, lúc ôm ta hôn ta, sao ngươi không nghĩ đến hai ta còn chưa thành thân, lúc này đến thời điểm mấu chốt, ngược lại nhăn nhó, không cảm thấy đã trễ rồi sao?"
"Ta, ta, ta. . ." Liễu Không đỏ mặt, nói không ra lời.
Cảnh Dương sờ sờ gương mặt của Liễu Không, lại nói: "Ngươi nha cái gì cũng tốt, chỉ có hay suy nghĩ linh tinh, đi nhanh đi."
Liễu Không theo thói quen rụt cổ, vừa muốn đi, cánh tay bỗng tê rần "Ngươi nhéo ta làm cái gì?"
"Không được rụt cổ, đứng thẳng người, đầu ngẩng cao lên cho ta!" Biểu tình của Cảnh Dương rất nghiêm túc, đưa tay dán tại ngực của Liễu Không nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau ngươi chính là người của ta!"
Đây là lần đầu tiên Liễu Không thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Dương, cũng là lần đầu tiên cảm thụ được nàng không giống mình, có thể đây là hoàng uy của công chúa đi, Liễu Không đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Nói ở đây là một tòa phủ đệ, chi bằng nên đổi lại là cung điện của hoàng gia, bên trong vô cùng lớn, lướt qua sương phòng, phía sau còn có một hồ nước rất lớn, trung tâm còn có một đình viện lịch sự tao nha, rất thú vị.
"Ở đây chính là hoàng cung sao?" Liễu Không giống như một hài tử chưa bao giờ ra khỏi nhà, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cảnh Dương còn đang suy nghĩ phải giải thích với Liễu Không như thế nào, lại thấy Thu Bảo phía trước dẫn đường xoay người lại, cười cười nói: "Ở đây làm sao là hoàng cung được chứ? Hoàng cung cũng không biết lớn hơn ở đây gấp bao nhiêu lần." Thực sự là một tên ngốc.
Liễu Không vô thức quay đầu nhìn về phía Cảnh Dương "Không phải hoàng cung? Vậy nơi này là?"
Lúc này Thu Bảo ngược lại không có nói nữa, Cảnh Dương nắm thật chặt tat của Liễu Không nói: "Ở đây là phủ đệ riêng của ta, không thường ở cho lắm."
Liễu Không gật đầu, rốt cuộc hiểu rõ.
"Liễu Không, lần này mang ngươi tới tương đối vội vàng, có một số việc tạm thời ta không có cách nào nói rõ với ngươi, bất quá ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ cùng ngươi." Cảnh Dương lo lắng Liễu Không lại miên man suy nghĩ, lại cùng nàng giải thích một chút "Phụ hoàng ta tương đối khó giải quyết, ngươi cho ta thời gian, ta sẽ xử lý tốt, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, lại càng không nên lo lắng, chỉ cần sống tốt ở đây là được."
"Ta không có suy nghĩ nhiều, ngươi nói cái gì ta sẽ nghe cái đó, tuy rằng ta cũng không hiểu rõ lắm, thế nhưng ta cũng biết ngươi khó xử, ngươi đừng quá lo lắng cho ta." Liễu Không minh bạch Cảnh Dương làm một công chúa, khẳng định tại một số việc không dễ dàng như gia đình bình thường, nàng thích Cảnh Dương không muốn trở thành gánh nặng của nàng ấy, cũng không muốn khiến nàng khó xử, dù sao Liễu Không chỉ cần nàng đối xử tốt với mình là được, còn lại đều nghe nàng.
Ba người vào sương phòng, Cảnh Dương liền căn dặn Liễu Không: "Ngươi trước tiên ở chỗ này chờ một hồi, ta đi xử lý việc của ta, lập tức sẽ về." Nói xong quay đầu phân phó thị nữ dâng điểm tâm cùng trà nước.
Ra sương phòng, đóng cửa phòng, lại đi ra xa một chút.
"Vệ Trường Phong đâu?"
"Đang chờ ở đại sảnh."
Chân mày Cảnh Dương nhíu lại, Vệ Trường Phong này là một vấn đề lớn, nếu không giải quyết hắn, e là sau này sẽ hỏng việc, thả chậm cước bộ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cho rằng hắn sẽ làm như thế nào?"
Dọc theo đường đi Thu Bảo đều nghĩ đến chuyện này, lúc này bị công chúa hỏi ra, nàng cũng không có gì phải che lấp, nghĩ như thế nào liền nói như thế đó: "Thu Bảo cho rằng, hắn sẽ không làm gì cả, không chỉ không làm gì, trái lại hắn có thể sẽ tùy công chúa sở dụng."
Khóe miệng Cảnh Dương mơ hồ cong lên "Bản cung cũng nghĩ như vậy, bất quá hắn cũng không phải một người không trung thành như vậy."
"Mái tường hay cây cỏ đều nghiêng về phía có lợi cho mình, Vệ đại nhân quan tâm nhất chính là danh vọng của Vệ gia cùng thế lực trong triều, hôm nay hoàng thượng đã không còn trọng dụng hắn, bên trọng bên khinh, tin tưởng hắn hẳn là đã sớm dự định."
"Tốt lắm, theo như ngươi nói thì tốt, xem hắn rốt cuộc dự định thế nào." Cảnh Dương cười lạnh, Vệ Trường Phong a Vệ Trường Phong, ngươi nên suy nghĩ đúng mực, đừng cô phụ tâm ý của bản cung đối với ngươi.
"Thu Bảo, pha trà cho Vệ đại nhân, mấy ngày nay, thực khổ cực." Nét mặt Cảnh Dương cười đến thập phần xinh đẹp.
"Không không không, đây là chức trách của vi thần, công chúa quá lời." Vệ Trường Phong khom người, không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Cảnh Dương, chung quy hắn vẫn cảm thấy nụ cười này có ý khác, còn mang theo chút hàn ý, chủ yếu nhất là theo quan điểm của hắn, nụ cười này có cảm giác giống như Mộ Dung Thần.
Lúc này, Thu Bảo đã pha trà xong, đi tới bên người Vệ Trường Phong, tất cung tất kính nói: "Vệ đại nhân uống trà, trà này ngài xứng đáng uống, huống hồ. . ." Ngẩng đầu nhìn lướt qua Cảnh Dương, lại nói: "Huống hồ trà của công chúa người bình thường cũng khó uống được."
Lời nói mang theo hàm ý, miên lý tàng châm*, tiếu lý tàng đao*, Vệ Trường Phong vô thức run lên, nhẹ nhàng hấp một hơi, trước mắt ở phía hoàng thượng đã là tử lộ, mặc dù có nỗ lực hơn mình cũng không có khả năng trở lại như trước, mà công chúa mình cũng càng không thể đắc tội, thà thuận theo tâm ý của nàng, thêm được một người trọng dụng mình, ngày sau cũng có đường đi, nghĩ tới đây, Vệ Trường Phong liền không còn có bất luận do dự gì, tiếp nhận chén trà trong tay Thu Bảo, một hơi uống hết.
*trong bông có kim *trong nụ cười có chưa đao
Cảnh Dương cùng Thu Bảo nhìn nhau cười, sau đó Thu Bảo liền tiếp nhận chén trà trong tay Vệ Trường Phong, nói: "Sớm biết Vệ đại nhân khát, trước đó công chúa kêu người chuẩn bị trà lạnh, xem ra, như vậy rất tốt."
Vệ Trường Phong không để ý nước đổ trên y phục, lập tức quỳ xuống, nam âm trầm thấp vang vọng đại sảnh: "Vệ Trường Phong ngày sau trung với công chúa, muôn chết không chối từ!"
Trong sương phòng, Liễu Không đối diện điểm tâm trên bàn phát ngốc, Cảnh Dương nói lập tức tìm đến nàng, nhưng này đều đợi nửa ngày, vẫn chậm chạp không thấy bóng người, khó tránh khỏi có chút nóng ruột, liền muốn tìm một người hỏi.
Vừa định mở cửa, cạch một tiếng, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Vào là hai thị nữ, trong tay còn ôm vài kiện xiêm y, thi lễ với Liễu Không, sau đó không giải thích gì cả đi đến muốn cởi tăng bào của Liễu Không.
"Các ngươi làm cái gì?" Sợ đến Liễu Không lui về phía sau mấy bước, một tay còn chăm chú ôm lấy cổ áo của mình, ánh mắt còn rất đề phòng.
"Hồi công tử, là công chúa kêu chúng ta đến thay y phục cho ngài."
"Thay y phục?" Lúc này Liễu Không mới phát hiện trong tay một thị nữ đích thật đang ôm vài kiện xiêm y, bất quá chỉ là thay y phục, không cần hai người đến hầu hạ, hưng sư động chúng như thế đi? Lập tức xua tay nói: "Không không không, ta tự làm là tốt rồi, không làm phiền hai vị tỷ tỷ."
Vừa dứt lời, chợt nghe xoạt một tiếng, Liễu Không vừa nhấc đầu, hai thị nữ đều quỳ dưới đất.
"Các ngươi, làm gì vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên a!" Liễu Không chưa thấy qua ai quỳ với mình, cái này không phải tổn thọ nàng sao!
"Đây là nhiệm vụ công chúa giao phó, nếu không hoàn thành, chỉ sợ đến lúc đó công chúa sẽ trách tội chúng ta." Một Trong hai thị nữ cuối đầu, run lẩy bẩy nói.
Liễu Không nhíu, quy tắc hoàng gia nhiều như vậy sao? Bất quá chỉ là đổi kiện xiêm y mà thôi, có thể có cái gì trách tội không trách tội, Liễu Không có chút không vui, nhưng lại không dám nói nặng sẽ dọa người ta sợ, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc nói: "Từ nhỏ ta đã quen không cần người hầu hạ, việc có thể làm đương nhiên là tự mình làm, các ngươi đều lui xuống đi, công chúa sẽ không trách tội, nếu các ngươi còn quỳ ở đó, ta đây không thể đảm bảo công chúa có trách tội hay không."
Hai thị nữ vừa nghe, lập tức đứng lên, để y vật lên bàn, lập tức lui đi ra ngoài.
Cầm lấy ngoại sam trên bàn, niết ở trong tay không ngừng mà vuốt ve, là làm bằng tơ lụa, vừa nhìn chính là vải tốt, cúi đầu nhìn một chút tăng bào màu xám trên người mình, nàng chưa bao giờ mặc qua y phục tốt như vậy, cũng không biết vì sao trong lòng Liễu Không đột nhiên sinh ra vài phần trống rỗng, đôi mắt sáng ngời hiện tại có thêm một tia phiền muộn, nếu hỏi nàng nguyên nhân thì nàng cũng sẽ không biết, lắc lắc đầu, liền bắt đầu cởi dây lưng trên tăng bào ra.
===========================================
Đang thi giữa kỳ + PJ khá nhiều nên sẽ ko ra đều nha mấy b :(
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
100 chương
84 chương
147 chương
153 chương
142 chương