Chương 23: "Ta rất vui mừng." Chỉ năm chữ đơn giản như vậy, lại một lần nữa làm nhiễu loạn lòng của Cảnh Dương, làm rõ những ái muội lúc ẩn lúc hiện mấy ngày nay, cũng làm rõ lòng của Liễu Không. Trong lòng đã rất vui vẻ hồi hộp, nhưng ngoài miệng vẫn cường thế: "Ngươi vui mừng cái gì?" Dũng khí của Liễu Không trên căn bản là đã dùng hết rồi, bị nàng hỏi lên như vậy, lại bị nghẹn. Người trong lòng đang vễnh môi, đôi mắt to ngập nước chớp chớp, Liễu Không nhìn thấy lại một phen tâm thần nhộn nhạo, nàng cũng không biết, vì sao một mớ kinh văn cùng giới luật chỉ cần đụng Cảnh Dương sẽ liên tục tháo chạy, chung quy vẫn là bản thân không đủ đạo hạnh, còn tham luyến hồng trần thế tục. Cảnh Dương thấy người trước mắt lại ngẩn người, nhưng lực đạo trên tay không có thả lỏng, trái lại còn có chút tăng lên, vươn ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh, nhẹ nhàng đâm đâm giữa chân mày của nàng, sẵng giọng: "Làm sao cũng không trốn được bộ dáng ngốc đầu ngốc não của ngươi." Ngón tay vừa ấm vừa lạnh của người nọ điểm trên trán nàng, nháy mắt thiên toàn địa chuyển, mà thôi, coi như là nghiệt duyên, Liễu Không cũng vui vẻ chịu đựng. Đặt lên tay lêniađầu ngón tay ka, dời xuống, đem toàn bộ nhập vào lòng bàn tay, thật sâu nhìn ánh mắt của Cảnh Dương, trong ánh mắt kia ngoại trừ nồng nặc thâm tình, còn có chứa một tia ưu sầu ai cũng xem không hiểu. "Chỉ cần ngươi không chê ta là tốt rồi." Cảnh Dương đã hoàn toàn rơi vào trong đó, vốn muốn người này có thể nói ra lời cảm động thiên địa gì, không ngờ lại là một câu không đầu không đuôi như vậy, mà thôi, nếu mà lúc này người này nói ra lời buồn nôn gì, như vậy ngược lại cũng không phải là hắn nữa. Nhấp nhẹ môi mỏng, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi cũng không được phép bị ta dọa chạy." "Ha hả." Liễu Không cười ngốc một tiếng, tự mình lắc đầu "Làm sao sẽ, ngươi tốt như vậy, đuổi ta ta cũng không đi." Cảnh Dương nhìn về phía nàng cong cong khóe miệng, ngực vẫn đang suy nghĩ: Nếu như ngươi biết thân phận của ta, cũng có thể như vậy thì tốt rồi. "Vậy chờ sau khi chúng ta ra ngoài, ngươi hãy đi cùng ta đi." Cảnh Dương so Liễu Không hơi cao một ít, lúc này cằm của nàng đang cọ lên vai Liễu Không. Liễu Không sửng sốt một chút, nàng không rõ ràng lắm "đi" của Cảnh Dương là gì. Chẳng có gì cả, bất quá chỉ một phút sửng sốt như thế, người trong lòng lại phát bệnh đa nghi. "Thế nào? Ngươi đổi ý? Không muốn đi theo ta sao?" Cảnh Dương nhíu đôi mi thanh tú. Liễu Không kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, nhìn Cảnh Dương nói: "Ta không có đổi ý, cũng không phải không muốn, chỉ là cho dù ta muốn đi theo ngươi, dù sao cũng phải hoàn tục trước đã, ta cũng không thể cả đời dùng thân phận một hòa thượng ở bên ngươi đi?" Ánh mắt của Cảnh Dương vụt sáng lên, nguyên lai người này đã nghĩ muốn cả đời, trong lòng nhất thời nhạc khai liễu hoa, lúc đầu còn sợ chuyện này chỉ là mình nhất sương tình nguyện, mà Liễu Không chỉ là bởi vì nhìn thân thể của mình, mới cái gì cũng nghe theo, cũng may người nọ thật lòng. "Vậy ngươi lập tức hoàn tục a! Thật muốn hiện tại đi ra ngoài! Một khắc ta cũng không nguyện đợi!" Lúc này Cảnh Dương đã không để ý tới nữ nhi rụt rè, nàng muốn nói hết tâm tình hiện tại của mình cho Liễu Không. Len lén liếc về phía người nọ, mềm giọng nói: "Ngươi có thể chê ta thiếu rụt rè, cái gì cũng nói với ngươi hay không." Không đợi Liễu Không nói, vươn hai ngón tay xinh đẹp, dán ở trên môi của Liễu Không, "Cho dù ngươi chê ta, cũng không cho nói, như vậy ta sẽ khổ sở." Liễu Không bị bộ dáng xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng khiến cho trong lòng nhộn nhạo, cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn kia "Không chê không chê, sao ta lại chê ngươi chứ, bất luận ngươi làm gì, ta đều vui mừng." Nói xong lời cuối cùng bản thân cũng thật ngượng ngùng, chậm rãi cúi đầu, không dám nhìn Cảnh Dương. Khuôn mặt lúc này của Cảnh Dương cũng đầy ngượng ngùng, nghiêng đầu cũng không nhìn tới nàng, sẵng giọng: "Ngươi lại vui mừng, cái gì ngươi cũng vui mừng, ngươi chính là một hòa thượng ngốc." Liễu Không vội vàng lắc đầu: "Ta không ngốc." "Ai nói ngươi không ngốc?" Cảnh Dương vễnh môi, đã học được cãi lại người khác. "Sư phụ nói." Vẻ mặt Liễu Không rất nghiêm túc đảm bảo với Cảnh Dương : "Lão nhân gia tuyệt đối sẽ không gạt ta, sư phụ còn nói, ta rất thông minh." Cảnh Dương ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của nàng "Ngươi rất nghe sư phụ của ngươi nói?" Liễu Không chân thật gật đầu. "Sau này không được." Liễu Không không nghĩ ra, mờ mịt nhìn về phía nàng, không nghe sư phụ thì nghe ai? . Tay của Cảnh Dương ôm lấy mặt của Liễu Không, chép miệng nói: "Sau khi chúng ta thành thân, ngươi chỉ được phép nghe ta, những người khác đều không cho phép." "Thế nhưng. . ." Mắt hạnh của Cảnh Dương trừng qua, theo sau thân thể liền mềm xuống, nũng nịu nhìn vào ánh mắt của Liễu Không, "Tướng công của người khác đều nghe lời nương tử, đến ngươi thì không được sao? Ngươi đây là khi dễ ta!" Vễnh môi, không nghe theo sẽ không buông tha. "Ta không có, tất cả ta đều nghe theo ngươi, đều nghe ngươi, ngươi đừng nóng giận, đừng không để ý tới ta." Mấy ngày nay Liễu Không sợ nhất chính là Cảnh Dương tức giận, chỉ cần Cảnh Dương không để ý đến nàng, tâm của Liễu Không như bị treo lên, rất đau khổ a. Cảnh Dương lúc này mới thu liễm lại tính tình hay giận dỗi của mình, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ với Liễu Không, nhỏ nhẹ nói: "Ngươi phải đối với ta thật tốt, phải nghe ta nói, không được phép hung dữ với ta, không được nói ta, không được không để ý tới ta, lại càng không cho phép tùy tiện rời nhà trốn đi." Liễu Không sớm đã bị nụ cười của nàng mê hoặc đến thất điên bát đảo, hiện tại đừng nói những yêu cầu này, cho dù hiện tại Cảnh Dương kêu nàng nhảy vào biển lửa, Liễu Không cũng không nói hai lời, quả nhiên trên chữ sắc có một chữ đao, Liễu Không a, rốt cuộc Cảnh Dương "Khảm" định ngươi! "Tốt, tốt, ta khẳng định sẽ làm được." Liễu Không cười ngây ngô. Cảnh Dương chu cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn "Chỉ biết cười ngốc nghếch, cũng không biết coi trọng ngươi chỗ nào." Nhìn nhìn tay của Liễu Không, đứa ngốc còn cầm lấy tay mình thật chặc, giãy giãy người. "Làm sao vậy?" Chống lại ánh mắt sáng ngời của người nọ, Cảnh Dương giận trách: "Đều giờ gì rồi, ngươi còn không đi hái quả về, chẳng lẽ thật muốn để ta ăn thịt ngươi, uống máu của ngươi a?" Liễu Không ngượng ngùng vỗ vỗ đầu của mình "Nga, đúng đúng, ta quên mất, ngươi xem đầu óc của ta, ta đi đây, ngươi đừng đi loạn, chờ ta nga." Hướng về phía bóng lưng người kia hô: "Muốn cái lần trước ngươi hái, cái kia ngọt một chút." "Ta hiểu rồi!" Liễu Không không có quay đầu, cao giọng trả lời một câu. Tay của Cảnh Dương xoa gò má của mình, có chút nóng người, cắn môi lại nghĩ tới người nọ, âm thầm nói: Lúc này mới đi chưa được bao lâu, chẳng lẽ lại nhớ hắn, thật là không có tiền đồ! Nếu như Thu Bảo ở đây, nhất định sẽ chê cười mình. Suy nghĩ một chút, khóe miệng lại không tự chủ cong lên. "Đại nhân, hình như phía trước có một sơn động." Một gã thị vệ tinh mắt nói. Vệ Trường Phong nhíu mày một cái, nín thở nói: "Mấy người các ngươi đến phía trước nhìn, những người còn lại theo ta!" Trước bọn họ cũng đi tìm mấy sơn động, nhưng cuối cùng đều là tay không mà về, đừng nói bóng người, ngay cả động vật cũng không có, có thể nói Vệ Trường Phong đối sơn động đã không ôm hy vọng gì, nhưng cũng không thể hoàn toàn từ bỏ, chỉ là phái mấy người lạnh lợi đi qua nhìn một chút, những người còn lại vẫn ở nơi khác tìm kiếm. Cảnh Dương ở trong động chờ buồn chán, liền muốn ra khỏi động một chút, chuyến đi này, vừa lúc đụng phải ba gã thị vệ vào động tìm người. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Cảnh Dương nhìn bội đao trên tay bọn họ, đây là bội đao chuyên dụng của đại nội thị vệ, phụ hoàng tới cứu nàng! Vừa muốn mở miệng hỏi, chợt nghe từ cửa động truyền đến một tiếng gầm lên đầy giận dữ. "Các ngươi làm gì!" Liễu Không ném toàn bộ quả dại mình vừa hái được về phía bọn họ, bước nhanh chạy tới, toàn bộ thân thể che trước Cảnh Dương. Ngoáy đầu lại nhỏ giọng nói với Cảnh Dương: "Đừng sợ, ta ở đây." Một tay còn siết thật chặc cánh tay của nàng. "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì! Ta sẽ không để cho các ngươi được như ý!" Thời khắc này Liễu Không cực sợ, không riêng thanh âm có chút run rẩy, ngay cả thân thể cũng phát run. Ba gã đái đao thị vệ không biết bây giờ là tình huống gì, cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ là đưa ánh mắt nhìn về phía Cảnh Dương. Cảnh Dương đứng ở sau lưng Liễu Không, nhìn ba người kia lắc đầu, ý bảo: Để chúng ta đi. Liễu Không chợt dùng sức đẩy một người ra, lôi cánh tay của Cảnh Dương chạy ra ngoài. Ba người kịp thời phản ứng, vội vàng đuổi theo, công chúa chỉ nói là để cho bọn họ đi, cũng không có nói không thể đuổi theo a. Liễu Không gắt gao lôi kéo tay của Cảnh Dương, thở phì phò nói: "Như vậy không được, chúng ta khẳng định không thể thoát khỏi bọn họ, không bằng ngươi chạy trước, ta ở lại kéo dài thời gian, ngươi phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được quay đầu lại, chạy trốn càng xa càng tốt!" "Vậy ngươi làm sao!" "Ta không sao." Liễu Không cười cười, chỉ chỉ đầu của mình nói: "Ta là hòa thượng a, bọn họ không thể giết hòa thượng, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ lấy ngươi!" Dứt lời, Liễu Không buông tay của Cảnh Dương ra, còn chưa kịp buông ra, đã bị Cảnh Dương cố sức ôm lấy. "Ta không đi, cho dù chết cũng muốn chết cùng một chỗ!" Liễu Không cắn môi, trên trán đều đã gấp đến xuất mồ hôi "Sao ngươi không nghe lời của ta! Nếu như ngươi còn ở đây ta sẽ không lấy ngươi!" "Ngươi dám! Nếu như ngươi không lấy ta ta, hiện tại ta trở về để bọn họ bắt." "Ngươi, ngươi! Ta luyến tiếc ngươi, ngươi hiểu hay không!" Vành mắt Liễu Không vẫn còn phiếm hồng. Thanh âm của Cảnh Dương cũng có chút nghẹn ngào: "Ngươi luyến tiếc ta, ta có thể bỏ được ngươi sao? Là ngươi không hiểu!" Hai người cũng không chạy, cứ như vậy ôm chặt lấy nha, mặt của Liễu Không không tự chủ cọ cọ mái tóc Cảnh Dương, yêu thương nói: "Chết như vậy cũng tốt, chí ít ta còn có thể cùng ngươi, coi như là chết có ý nghĩa." Cảnh Dương đem cả khuôn mặt đều chôn ở hõm vai của Liễu Không, buồn bực nói: "Sẽ không, chúng ta sẽ không chết, ngươi còn muốn lấy ta nha, đừng hòng trốn!" "Ta không trốn, đánh chết ta cũng không trốn, lấy không được một nương tử xinh đẹp như thế này, kẻ ngu si mới trốn a!" Cảnh Dương nín khóc mỉm cười, tiểu phấn quyền đấm nhẹ sau lưng của Liễu Không, giận dỗi trách: "Ngươi xấu xa a!" Liễu Không nghe nàng nói mình như vậy, không chỉ không giận, ngược lại càng dùng sức ôm chặc người trong lòng thêm vài phần, cho dù chết thật, Liễu Không cũng không tiếc nuối! "Đại nhân, công chúa ở phía trước, hình như còn ở chung với một hòa thượng." Thị vệ bẩm báo toàn bộ tình huống lúc nãy không sót một chi tiết nào. "Mau mang ta đi!" Tim của Vệ Trường Phong cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhiều ngày như thế rốt cục có thể thở phào một cái, chỉ cần tìm được công chúa, những cái còn lại cũng dễ nói, chức quan, địa vị gia tộc của mình, tại phiến thâm sơn này, Vệ Trường Phong lại một lần nữa thấy được hy vọng. R|