Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 20 : Liễu Không có chút sắc

Chương 19: Liễu Không có chút sắc Liễu Không ngẩng đầu nhìn sắc trời, hình như so với lúc nãy có chút u ám, gió bốn phía cũng lớn dần, lấy kinh nghiệm nhiều năm ở Long Sơn Nhai mà nói, đây cũng không phải là điềm tốt gì, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ mưa. Tiếp tục như vậy không được, gần đây ngay cả một chỗ tránh mưa cũng không có, đợi lát nữa nếu như mưa thật, nhất định sẽ ướt sũng, nếu như một mình Liễu Không thì không nói, mưa ở Long Sơn Nhai nàng cũng đã lĩnh giáo qua không ít lần, bất quá bây giờ bất đồng, bên người nhiều thêm một đại cô nương, luôn luôn bất tiện, bản thân chịu được, chưa chắc người ta chịu được, huống hồ mưa sẽ làm y phục ướt sũng, đó không phải là cái gì đều thấy rõ ràng sao, nghĩ vậy, ánh mắt của Liễu Không liền không tự chủ nhìn lên người của Cảnh Dương, cảm giác nóng hừng hực làm mặt của nàng đều đỏ lên. "A di đà phật, A di đà phật, sắc tức thị không, không tức là thị sắc!" Liễu Không hai tay tạo thành chữ thập, không dám nhìn Cảnh Dương nữa, nhắm mắt lại trong miệng càng không ngừng niệm. "Một mình ngươi lại đang nói nhỏ cái gì?" Cảnh Dương nhìn lưng của Liễu Không, nửa ngày cũng không động một cái, mơ hồ còn truyền đến thanh âm rất nhỏ, rất cổ quái. Liễu Không nghe thanh âm liền quay lại, nhưng này không quay thì tốt rồi, vừa quay một cái nàng lập tức cảm thấy nãy giờ niệm kinh chỉ vô ích. Cảnh Dương hai tay chống nạnh, chu cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, vẻ mặt vô hại, khiến Liễu Không không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, lập tức lại nghĩ tới bộ dáng xích lỏa ngày đó của nàng, ánh mắt cũng bay đi nơi nào đó. "Này, ngươi làm sao vậy?" Cảnh Dương khó hiểu phất phất tay trước mặt Liễu Không, thầm nghĩ: Người này lại phát ngốc cái gì? Đột nhiên có cánh tay quơ trước mặt, cả kinh Liễu Không mạnh mẽ lui về phía sau, "bịch" một tiếng lưng đã đụng phải đại thụ phía sau, Cảnh Dương chỉ nhìn cũng cảm thấy đau. "Ngươi không thể ổn trọng một chút sao? Cần phải luống cuống như thế mới được à?" Cảnh Dương bước nhanh đi tới trước người nàng, không hề nghĩ ngợi liền vươn tay phủ lên phía sau lưng của Liễu Không. "Đừng!" Tay của Cảnh Dương còn chưa đụng tới, Liễu Không đã giống như thỏ thấy ưng lập tức chạy ra. "Ngươi đang làm gì đó a?" Cảnh Dương không hiểu nhìn nàng, tay còn ở giữa không trung. Mặt của Liễu Không trướng đến đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Cảnh Dương. Cảnh Dương phiền nhất nàng như vậy, có cái gì cứ nói, chẳng lẽ còn muốn ta đoán tâm tư của ngươi. "Ta chỉ có ý tốt muốn quan tâm ngươi, không cảm kích thì thôi, coi như ta tự mình đa tình." Nói xong Cảnh Dương hất tay đi qua một bên. "Ai! Đừng." Liễu Không thấy nàng tức giận, lúc này mới nóng nảy, cuống quít kéo lấy tay áo của nàng, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, thanh âm yếu ớt: "Ngươi đừng nóng giận." Cảnh Dương giùng giằng tay áo bị Liễu Không nắm của mình, cắn môi càng không ngừng cảnh cáo bản thân: Mộ Dung Cảnh Dương, nếu như ngươi còn dám phản ứng xú hòa thượng này, để ngươi cả đời không về cung được! Mặc cho Cảnh Dương giãy dụa thế nào, Liễu Không vẫn không buông tay, "Ta sai rồi, ta sai rồi, là ta quá ngốc, ngươi đừng nóng giận." "Vậy ngươi nói ngươi sai ở đâu?" Sai sai sai, chỉ biết nhận sai! Liễu Không đang muốn mở miệng, lại nghe Cảnh Dương nói: "Ngẩng đầu lên, sau này nói chuyện với ta không cho phép cúi đầu." Không được tự nhiên mà vặn tay, cuối cùng chậm chạp ngẩng đầu lên, bất quá ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng nàng. Liễu Không cắn môi, cân nhắc trong lòng, mình phải nói như thế nào, cũng không thể thực sự nói cho Cảnh Dương: Chỉ cần ngươi vừa nhìn ta, ta sẽ không tự chủ nhớ đến bộ dáng ngươi không mặc y phục. Nếu nói như vậy, sợ rằng đầu của mình thực sự phải dọn nhà. "Ta, ta, ta. . ." Lại là ta! Lần nào cũng vậy, có thể sáng tạo một chút hay không a! Cảnh Dương nghiêng đầu qua chỗ khác lại muốn rút tay áo của mình về. "Đừng, ta nói, ta nói được chưa?" Liễu Không cắn môi thật đau, nhỏ nhẹ nói: "Đây chính là ngươi kêu ta nói, ta nói ngươi không thể đánh ta." Cảnh Dương trừng mắt "Ta là loại người không nói lý lẽ sao? Hơn nữa, ta lúc nào thực sự đánh ngươi!" Liễu Không sờ sờ đầu của mình, tinh tế suy nghĩ một chút, hình như thật sự không có. "Ta đây có thể nói rồi." "Nói mau!" "Kỳ thực ta, kỳ thực ta. . . ." Ầm --- Bầu trời truyền đến một tiếng vang thật lớn, bỗng chốc sấm chớp rền vang. "Nguy rồi, trời mưa!" Vừa vặn giống như Liễu Không đã nói, kết quả lại giống hệt, đã vậy còn quên mất đến chính tầng mây, quả thật đáng đánh. "Đi mau." Liễu Không dắt tay áo của Cảnh Dương hướng xa xa chạy đi. "Chúng ta hiện tại muốn đi đâu a?" Bỗng nhiên lại mưa, Cảnh Dương lập tức quên mất chuyện đang hỏi Liễu Không, chỉ lo cùng nàng chạy đi. "Đi tìm sơn động!" "Ngươi biết ở đâu có sơn động?" "Biết, ở gần đây!" Nói xong cũng không đợi Cảnh Dương đáp lại, lập tức bước nhanh hơn. Hai người coi như may mắn, trên người không ướt bao nhiêu đã tìm thấy sơn động. " Làm sao ngươi biết gần đây có sơn động?" Cảnh Dương lau nước mưa trên mặt. "Ta đoán." Liễu Không nói rất chân thành, không có cách nào làm cho người ta hoài nghi ba chữ này. Cảnh Dương mở to hai mắt trừng nàng, ngươi đoán mò, cũng dám nói hùng hồn như vậy với ta! Kỳ thực cũng không phải Liễu Không hoàn toàn đoán mò, trong đó có nửa thật nửa giả. Liễu Không thuở nhỏ đã sống ở Long Sơn Tự, đối với Long Sơn Nhai rất quen thuộc, hơn nữa thuở nhỏ nàng đã thích quan sát sự biến đổi của sự vật, căn cứ địa hình Long Sơn Nhai, lúc đó mới đoán được gần đây nhất định có sơn động, chỉ bất quá vận khí của nàng rất tốt, thực sự để cho nàng đụng phải một sơn động gần đó. "Lần này mưa, trong động lại ẩm ướt, ngươi không lạnh sao?" Liễu Không vốn muốn đi kiếm chút củi, bất quá xem ra mưa này tạm thời chưa ngừng được, cho dù ngừng, cũng đều là củi ướt, cho dù muốn đốt cũng đốt không được. Cảnh Dương cảm thấy có chút lạnh, bất quá nữ nhi rụt rè, nàng vẫn lắc đầu phủ nhận. "Không bằng chúng ta ngồi gần một chút, như vậy cũng tương đối ấm áp." Liễu Không biết nàng đang nói dối, cả người đều co lại thành một đoàn, làm sao có thể không lạnh. Tuy rằng ngoài miệng Cảnh Dương không trả lời nàng, bất quá thân thể lại nhích gần lại. "Ngươi không cần động, ta qua." Liễu Không hai bước đã bước đến gần nàng, cười nói: "Ngươi xem, như vậy có phải tốt hơn rất nhiều hay không." Cảnh Dương nhìn bộ dáng ngu ngốc của Liễu Không, khóe miệng cũng cong lên. "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Cảnh Dương đột ngột hỏi một câu, hỏi xong mới phát giác có chút không thích hợp, lại bổ sung: "Ta khẳng định lớn hơn ngươi!" Liễu Không sờ sờ đầu, nửa ngày không có lên tiếng. "Này, không phải là hỏi mấy tuổi thôi sao, không cần phải nhỏ mọn như vậy nha." Cảnh Dương cho là nàng không muốn nói. Liễu Không vội vàng giải thích: "Không có không có, không phải ta không muốn nói, chỉ là ta không biết nên nói như thế nào." "Ngươi không biết mình mấy tuổi sao? Lẽ nào cha và nương ngươi không có nói cho ngươi?" Trên đời này còn có người không biết ngày sinh của mình sao, Cảnh Dương rất là kỳ quái. Liễu Không gãi gãi đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Ta không có cha nương, ta là được sư phụ ở trên núi nhặt trở về, sư phụ nói lúc đó ta chỉ là một anh nhi* còn bọc tả." *trẻ sơ sinh Nhặt trở về? Liễu Không là cô nhi, Cảnh Dương cắn môi một cái, đã biết mình hỏi không đúng chuyện, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi." Liễu Không trái lại không sao cả, đối với nàng mà nói đây chỉ là một việc nhỏ vô vị, chưa từng có, thì nói mất cái gì đâu chứ. "Long Sơn Tự chính là nhà của ta, sư phụ chính là cha nương ta, không chỉ dạy ta đọc sách viết chữ còn dạy ta đạo lý làm người, nếu như không có sư phụ, cũng sẽ không có Liễu Không hiện tại." Liễu Không cười cười, lại quay đầu hỏi: "Đừng nói ta, còn ngươi? Vì sao nữ phẫn nam trang?" Cảnh Dương hé miệng, thần sắc có chút bất đắc dĩ nói: "Cũng là do lão cha ta làm ra, hắn muốn ta lập gia đình, ta không chịu, sau đó liền chạy ra ngoài." "Thì ra ngươi đào hôn a!" Thảo nào muốn nữ phẫn nam trang, đây là muốn che giấu tai mắt người khác. Cảnh Dương thấy nàng phản ứng lớn như vậy, hỏi: "Thế nào? Rất khó tưởng tượng sao?" Liễu Không lắc đầu: "Cũng không phải, vừa nhìn Cảnh thí chủ thì biết là nữ tử không bình thường, chuyện như thế này cũng không phải đại sự gì, bất quá. . ." "Bất quá cái gì?" Liễu Không chà xát tay nói: "Đây là chuyện tốt a, nữ hài tử lớn chính là phải lập gia đình." "Đối với người mà ngươi chỉ gặp qua một hai lần, nói đều chưa nói qua vài câu, cùng hắn không quen thuộc, lại đột nhiên bắt ta gả cho hắn, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể nguyện ý không? !" Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Dương ngẩng lên cao, vội vàng biểu đạt bất mãn của mình. "Dù sao cha ngươi sẽ không hại ngươi đi? Hơn nữa trong sách cũng có viết nam đại đương hôn nữ đại đương giá*, ngươi không muốn gả thì nói với cha ngươi, cũng tốt hơn so với ngươi tùy tiện chạy ra ngoài, ngươi. . . ." *trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng "Ngươi câm miệng cho ta, dong dài muốn chết, nếu ta nói được đã sớm nói, ngươi cho là ai cũng không bị người khác quản như ngươi sao?" Tiếng nói vừa dứt, Cảnh Dương lại cắn lưỡi, biết mình nói cái gì, quay sang vội vàng nói: "Ta cũng không phải có ý đó." Liễu Không cúi đầu, không nhìn tới Cảnh Dương, lời này mặc cho ai nghe xong cũng sẽ thương tâm, huống chi là Liễu Không, cũng không phải nàng muốn không cha không nương, nàng cũng muốn có người quản, nhưng số phận chính là không nói đạo lý với ngươi, hiện thực xảy ra ở trước mắt, ngoại trừ tiếp nhận vẫn là tiếp nhận. "Kỳ thực, cảm giác của ngươi ta cũng hiểu một chút." Liễu Không đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe người bên cạnh nói một câu như vậy, khó hiểu nhìn về phía nàng. "Lúc ta còn nhỏ nương ta đã chết, cha ta nói nàng bệnh chết, nhưng kỳ thực ta biết không phải vậy." Nói đến đây liền dừng lại, chuyện này nhiều năm vẫn ở trong lòng nàng, Liễu Không là người đầu tiên nghe nàng nói, "Bà bị người hạ độc hại chết." Liễu Không nghe được da đầu cũng sắp nổ, "Tăng" một phát đứng dậy: "Đây là mưu sát, cha ngươi không có báo quan sao?" Cảnh Dương sửng sốt một chút, báo quan? Hẳn tính là báo đi, không phải cha là quan lớn nhất sao. Tay nhỏ bé kéo cánh tay của Liễu Không, ý bảo nàng ngồi xuống, "Cha ta có rất nhiều lão bà, mẹ ta được sủng ái nhất, sau khi nương chết, cha thì càng ngày càng thương ta, vì vậy để cha không đau lòng, ta giả bộ cái gì cũng không biết, chỉ có thể đêm đêm len lén nhớ nương." Liễu Không yên lặng, rốt cuộc mình vẫn may mắn hơn so với Cảnh Dương, chí ít bản thân chưa bao giờ trả qua, cho nên cũng không cần lo lắng mất đi, chua xót đau khổ trong đó đương nhiên chưa từng trải qua. Đưa một cánh tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy vai Cảnh Dương, " Nếu như ngươi muốn khóc, cứ dựa vào ta, ta giúp ngươi giữ bí mật." Cảnh Dương cắn môi, kỳ thực hiện tại nàng đặc biệt muốn đẩy Liễu Không ra, sau đó ngẩng cao đầu, mỉm cười thật lớn vào mặt hắn, vui vẻ nói bản thân không có việc gì, nhưng Cảnh Dương không làm được. Nàng nhìn người gầy yếu này, bờ vai đơn bạc này, nàng luyến tiếc đẩy ra, đây là người duy nhất khiến nàng mở lòng, cũng là một người vì mình mở rộng bờ vai. Xoay đầu, chôn mặt ở vai của nàng, không lâu sau tiếng nức nở trầm thấp liền vang lên. �����ii�0