Ngự y vội vàng chạy tới điện Chiêu Dương, vẻ mặt nặng nề bắt mạch cho Quân Mẫn Tâm, dẫu sao nàng cũng là vua một nước, địa vị cao quý, không chấp nhận được chút sơ xuất nào. Râu của lão ngự y già run lên, hơi kinh ngạc. lqđ Trần Tịch ở một bên lo lắng, hỏi vội: “Bệ hạ sao rồi?” Ngự y đứng dậy, đột nhiên hai gối khẽ cong, cung kính quỳ sấp xuống, giọng nói già nua mang theo vui sướng không cách nào che giấu: “Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng An Vương Gia! Là hỉ mạch, thai nhi chừng hai tháng.” “Thật sao?” Quân Mẫn Tâm ngẩn người, còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong niềm vui sướng được làm mẫu thân, đã thấy Trần Tịch hớn hở ôm chầm lấy nàng, mười ngón tay thon dài đan chặt vào với nàng, đặt trên cái bụng bằng phẳng của nàng. Quân Mẫn Tâm ngoẹo đầu nhìn trượng phu của mình, chỉ thấy giữa hàng mày anh tuấn của hắn toàn là không khí vui mừng nồng đậm, môi hơi hé ra lại chỉ phát ra những tiếng cười khẽ trầm trầm, thế nhưng kích động không biết nên nói cái gì cho phải. Quân Mẫn Tâm mím môi cười, đồ phu quân ngốc! Ngự y cẩn thận dặn dò những chuyện quan trọng cần chú ý trong thời kỳ dưỡng thai, lại kê một bộ cố thần dược thiện an thai, thế này mới xách theo hòm thuốc cáo lui. Tin tức nữ hoàng có thai nhanh chóng truyền ra toàn triều, vì để nàng an tâm dưỡng thai, sổ con bình thường của bách quan đều giao cho Thừa tướng Thẩm Lương Ca và An Vương Trần Tịch xử lý, chỉ có những sổ con vô cùng cơ mật mới có thể do Trần Tịch trình lên cho Quân Mẫn Tâm tự mình phê tấu. Gần đây Quân Mẫn Tâm nôn oẹ vô cùng gay gắt, chung quy là không ăn được gì cả, nhưng lại vô cùng thích ngủ, đối mặt với những món ngon do ngự thiện phòng làm ra, nàng vất vả ăn hai miếng rồi lại nôn ra. Trần Tịch vừa muốn xử lý quốc sự nặng nề, lại vừa âm thầm lo lắng cho thân thể Quân Mẫn Tâm, mỗi ngày đều rút ra chút thời gian tự tay dỗ thê tử ăn thêm hai miếng, tăng thêm nhiều bữa. Hai tháng sau cuối cùng sắc mặt Quân MẪn Tâm cũng mượt mà hơn một chút, bụng cũng dần nhô lên, nhưng Trần Tịch lại gầy đi trông thấy. Ngày hôm đó Quân Mẫn Tâm tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, Trần Tịch đang ngồi ở tháp nhỏ cnạh giường, đưa lưng về phía nàng xem tấu chương. lê#quý(Đôn Chỉ thấy hắn một thân áo xanh mũ ngọc, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thuý, mi như mực tài, mái tóc xoăn đen như mực rối tung trên đầu vai, phát ra ba quang nhu hoà. Mỹ lang quân đẹp như vậy, Quân Mẫn Tâm nhìn mà tâm tình thật tốt, bèn xốc chăn đi qua, cả người đều treo trên tấm lưng dày rộng của Trần Tịch, cắn môi ghé vào tai hắn cười nham nhở. Bên tai là nơi nhạy cảm của Trần Tịch. Hắn bị thê tử đùa đến phân tâm, đành phải tạm thời buông tấu chương xuống, xoay người thuận thế ôm nàng vào lòng, chóp mũi chạm chóp mũi, hắn cười bất đắc dĩ: “Vẫn hồ đồ như vậy, cẩn thận đè nặng bụng.” Quân Mẫn Tâm đã có thai càng giống cô gái nhỏ, nhất thpfi ghen tuông, tha thiết mong đợi nhìn Trần Tịch: “Phu quân cả ngày chỉ nghĩ đến đứa bé trong bụng ta, không yêu quả nhân nữa rồi… Ưm!” Trần Tịch cúi xuống hôn, che lại đôi môi đỏ mọng của kiều thê. Hai người đang ồn ào thì thấy một thân nữ quan vào cửa, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Thẩm Thừa tướng cầu kiến.” Thẩm Lương Ca? Quân MẪn Tâm liếm ướt đôi môi hồng, lưu luyến kết thúc nụ hôn chào sáng sớm. [email protected]ý.đ Trần Tịch đứng dậy giúp Quân Mẫn Tâm mặc quần áo, phủ thêm ngoại bào, lúc này mới sai bảo: “Mời Thẩm đại nhân vào!” Thẩm Lương Ca không mặc Tướng bào màu đỏ mà thay một thân áo trắng bình thường, trang điểm như nam tử, tóc dài đen nhánh dùng tram ngọc búi lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo. “Lương Ca có việc gì thế?” Quân MẪn Tâm dựa vào đầu giường, nhìn nàng cười ôn hoà. Thẩm Lương Ca phe phẩy quạt giấy, chữ “tịnh” trên mặt quạt có thể thấy rõ ràng. Nàng lấy một quyển sổ con ra từ trong ngực, cong mắt cười: “Sắp tới mùa đông rồi, e Tây Bắc lại có nạn tuyết, bệ hạ nên chú ý nhiều; Ngự sử đại phu Đổng An chiến tích trác tuyệt, rất được lòng dân cần trọng dụng; Cố đại nhân Cố Cầm Thư thanh liêm, chính trực ngay thẳng, lại bởi đụng đến lợi ích của rất nhiều đồng liêu mà chịu đủ lên án, mong bệ hạ làm rõ phải trái, thân hiền thần xa tiểu nhân; đầu mùa xiaan là lúc miễn giảm thuế, mới có thể làm cho dân chúng siêng năng cnah tác…” Trần Tịch nghi hoặc nói: “Trầm đại nhân, trên sổ con của ngài đều viết rõ ràng, sao phải tự mình đi một chuyến?” Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Quân Mẫn Tâm ngồi phắt dậy, kinh ngạc nhìn Thẩm Lương Ca. Nửa ngày nàng mới hỏi dò: “Lương Ca, ngươi… Ngươi sẽ không chứ?” Thẩm Lương Ca gấp quạt giấy lại, mỉm cười nhìn nàng, ấm giọng nói: “Bệ hạ, thần muốn từ quan rồi!” Quả nhiên! Quân Mẫn Tâm đã sớm đoán được sẽ có một ngày như này. Từ sau khi Tô Hoàn rời đi, nàng đã biết sớm muộn gì cũng có một ngày Thẩm Lương Ca rời đi theo hắn. Chỉ là khi một ngày này đến, nàng lại cứ thế không bỏ được, cứ thê không cam lòng! Nàng lẳng lặng nhìn Thẩm Lương Ca, cánh môi đóng mở mấy bận, mới chát giọng thốt ra mấy chữ. Nàng nói: “Sơ Lập ngốc, ta cần ngươi…” Không dùng tự xưng “quả nhân”, một chữ “ta” đã nói hết ngàn vạn xót xa. Quen biết tám năm từng chút từng chút tranh nhau hiện lên như đèn kéo quân, hết thảy những thứ có liên quan đến mộng tưởng, có liên quan đến tình bạn đều làm người ta không buông bỏ được. “Bệ hạ, hoa đào trên núi Đào Khê sắp nở rồi, có người ở dưới cây đào chôn rượu hoa đào ngon lắm, chờ thần trở về uống kia.” Thẩm Lương Ca rũ mắt, cánh môi đỏ ửng hiện lên chút ý cười nhạt. Nàng khẽ thở dài: “Bệ hạ, ngài biết không? Chàng đợi thần mười hai năm… Thần và bệ hạ cùng lắm là quen biết tám năm, lúc này chia tay vẫn là đau lòng khó chịu, nhưng người nọ đã đợi thần vẻn vẹn mười hai năm.” Quân Mẫn Tâm cắn môi, vẫn kinh ngạc nhìn nàng, nửa ngày không nói. Dừng một chốc, Thẩm Lương Ca nói tiếp: “Cả đời người có bao nhiêu cái mười hai năm?” Trần Tịch một bên trầm mặc vươn tay nắm tay Quân Mẫn Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc mới thấp giọng thở dài: “Mẫn Nhi, tám năm này Thẩm đại nhân tẫn chức tẫn trách, lập được công lao hiển hách, nỗ lực của nàng dù bao nhiêu vàng bạc cũng không bù lại được… Chi bằng thành toàn nàng đi.” Quân Mẫn Tâm trầm ngâm một lúc lâu mới khó khăn nở nụ cười, đỏ mắt nói: “Tất cả các ngươi đều vội vã rời khỏi ta, đến lúc đó người trong thiên hạ còn tưởng Quân Mẫn Tâm ta lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được công thần!” Thẩm Lương Ca ngừng cười: “Bệ hạ thánh minh, người trong thiên hạ có mắt đều thấy được, chớ có suy nghĩ nhiều.” “Sau này các ngươi phải thường xuyên đến thăm ta đấy. Tương lai có đứa nhỏ thì dẫn đến làm bạn với con ta…” Quân Mẫn Tâm bất động thanh sắc lau khoé mắt, khàn giọng cười. Trầm mặc một chốc, cuối cùng nàng không đè nén được tình cảm nữa mà mãnh liệt tuôn ra, nhào qua ôm lấy Thẩm Lương Ca, chôn ở vai nàng rầu rĩ nói: “Rượu hoa đào ở dưới cây mai ấy, có cơ hội cũng phải để ta và A Tịch nếm thử đấy…” Thẩm Lương Ca cũng ôm chặt Quân Mẫn Tâm, cười nói: “Đó là đương nhiên.” Có một giọt nước mắt lăn xuống khuôn mặt, rơi xuống bụi bậm. Ba ngày sau, Thẩm Lương Ca rời đi. Dẫu đã nói với nhau là không đưa tiễn nhưng sáng sớm hôm nay Quân Mẫn Tâm vẫn không kìm được trèo lên cổng thành, nhìn theo người bạn thân cả đời càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất tại tuyết vực mịt mờ. “A Tịch, chàng nói xem chúng ta còn có cơ hội nếm thử rượu hoa đào bọn họ làm ra không?” Quân Mẫn Tâm cúi đầu hỏi. “Còn.” Trần Tịch cúi đầu, mỉm cười đặt một nụ hôn mỏng lên vầng trán trơn bóng của nàng. Đầu xuân, Quân Mẫn Tâm mang thai đã hơn bảy tháng, bụng nhô lên thấy rõ, chỉ có thể mặc áo bào rộng rãi. “Bệ hạ, thần nghe nói Cơ Linh ở đất phong Định Bắc xây hành cung riêng, xây dựng rầm rộ, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân! Cơ Linh ỷ vào bệ hạ sủng ái càng không kiêng dè, phạm vào tội chết! Xin bệ hạ hạ lệnh cách chức, dùng vương pháp!” “Bệ hạ, thần khẩn cầu buộc tội Cơ Linh!” “Cơ Linh chính là tai hoạ của triều ta, không thể không trừ!” “Bệ hạ, thần tán thành!” Tấu chương buộc tội của bách quan từng phong từng phong dâng lên, nhanh chóng xếp chồng thành một toà núi nhỏ. Quân Mẫn Tâm liếc gián quan quỳ đầy trên đất, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi. Rầm rộ xây dựng hành cung, nhận hối lộ, trắng trợn vơ vét trân bảo thiên hạ, sa vào tửu sắc, vô cùng bất kính… Hơn một ngàn chữ lưu loát, đúng là đưa ra hơn ba điều tội trạng lớn nhỏ của Cơ Linh. Cơ Linh lại bệnh cũ tái phát, người này dẫu có có chín cái mạng cũng không đủ giết. Quân Mẫn Tâm mặc dù có lòng nhưng tóm lại không bảo vệ được hắn nữa. Gần đây Quân Mẫn Tâm máy thai lợi hại, Trần Tịch không thể không chu toàn giữa các vị đại thần, thật vất vả mời từng đại thần ra về, lúc này Trần Tịch mới có thể thở dài nhẹ nhõm, cau mày khuyên Quân Mẫn Tâm: “Mẫn Nhi, ta biết nàng trọng tình trọng nghĩa nhưng Cơ Linh làm càn như vậy không thể không quản! Nếu Mẫn Nhi không hạ được quyết tâm thì để ta ra tay đi.” Đáng thương Quân Mẫn Tâm gắng gượng mang thai còn bị Cơ Linh làm cho tâm lực hết sức mệt nhọc. Đã nhiều ngày suy tư về chuyện co nên cách chức Cơ Linh hay không, hoàn toàn chặt đứt quyền lực của hắn, nào ngờ tiểu âhù gia không sợ chết thế nhưng làm ra chuyện to gan lớn mật! Công khai bắt cóc nữ hoàng bệ hạ! Chuyện này bại lộ, Cơ Linh không chết, dân chúng tức giận đến khó thở. Đêm đó, Trần Tịch và phò mã Lưu Quân nghị sự ở điện Ninh Hoà, trở về hơi muộn. Cung nữ đốt long tiên hương rồi lui xuống, bốn bề lặng yên không tiếng động, không biết vì sao lúc này thân thể Quân Mẫn Tâm vô cùng mệt mỏi, cố gắng gắng gượng không được nửa nén nhang đã mê mê trầm trầm rơi vào trong mộng đẹp. Trong mộng, Quân Mẫn Tâm mơ màng có cảm giác có người ôm lấy mình, sau đó là xóc nảy rất nhỏ. Ai ngờ vừa tỉnh dậy đã là đêm khuya ngày hôm sau, bản thân đnag nằm trong một tẩm cung xa lạ. Mà nam nhân ngồi trước giường mình lại chính là Cơ Linh một mặt âm độc. Trong bóng đêm, khuôn mặt Cơ Linh nhìn không rõ lắm, chỉ có đôi mắt phượng hẹp dài đnag loé sáng, loé ra thứ ánh sáng khó heiẻu. Hắn muốn làm gì? Đêm hôm khuya khoắt dẫn mình tới nơi hoàn toàn xa lạ, dù nghĩ như thế nào cũng đều không phải chuyện tốt đi? Huống hồ lúc này ánh mắt Cơ Linh quá mức nguy hiểm, đó là ánh mắt Quân Mẫn Tâm từng rất quen thuộc, cố chấp vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn! Dự cảm không tốt tràn lan trong lòng. Quân Mẫn Tâm mở to mắt, theo bản năng bảo vệ bụng, đồng tử nhìn chằm chằm khuôn mặt âm tình không đổi của Cơ Linh trong bóng đêm. Thấy nàng tỉnh lại, Cơ Linh đứng dậy đốt một phòng toàn nến. Một trăm linh tám ngọn nến, hắn đốt từng cây từng cây, thành kính như đang một chuyện cực kỳ thần thánh. Thẳng đến khi cả sảnh đường tràn ngập bởi ánh nến chói mắt, hắn mới chậm rãi buông đế nến, quay đầu cười nói với Quân Mẫn Tâm: “Gần đây bệ hạ quá bận bịu, lại mang thai, Trần Tịch bảo vệ nàng rất tốt. Thần không dùng cách này, e cả đời cũng không thấy được bệ hạ.”