Quân Mẫn Tâm mới đăng ngôi vị Hoàng đế, cả ngày chỉnh lý quốc sự không xong, mỗi ngày phê duyệt một đống tấu chương như ngọn núi nhỏ, thức đêm là chuyện cơm bữa. Tân hôn của nàng và Trần Tịch vốn phải là thời điểm như keo như sơn lại cố tình không có cách phân thân, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng là cực ít. Trần Tịch nhàn rỗi vô sự, bình thường chỉ đọc sách trong điện Triêu Dương, luyện võ phía sau vườn. Trong lòng Quân Mẫn Tâm có thẹn, bèn sai người chuyển tấu chương đến tẩm điện, đương nhiên là ở cùng trượng phu. “Thẩm Lương Ca dâng sổ con, nói muốn đính chính luật pháp triều ta lần nữa.” Một tay Quân Mẫn Tâm cầm bút chu sa, một tay đưa sổ con cho Trần Tịch: “Trước giờ triều ta nam nữ đều có thể làm quan, Lương Ca lo lắng giữa quan viên nam nữ sẽ kết bè kết cánh, nên đề nghề nghị quan viên cửu phẩm trở lên không thể kết thân với cửu phẩm. A Tịch thấy như thế nào?” Đối diện án kỷ, Trần Tịch ngẩng đầu lên từ trong binh thư. Hắn nhận sổ con nhìn lướt qua nhưng không đưa ra bình luận gì, chỉ nhìn Quan Mẫn Tâm mỉm cười, nói: “Trừ binh bộ ra, những chuyện còn lại không thuộc quyền quản lý của ta.  Bệ hạ lại đưa sổ con của Lại bộ cho thần xem, sẽ không cảm thấy thần đi quá giới hạn sao?” Trần Tịch luôn công tư rõ ràng, cho nên khi nói quốc sự luôn tuân thủ nghiêm ngặt quân thần chi lễ. Quân Mẫn Tâm xoa chóp mũi, hơi tực trách, thấp giọng nói: “Ta tự nhiên hiểu rõ chuyện này. Nhưng chàng là trượng phu của ta, khoảng thời gian này bận bịu, ta sợ lạnh nhạt chàng…” Sao Trần Tịch có thể không rõ chút tâm tư nho nhỏ này của nàng? Nhất thời trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau lòng, hắn nghiêng người hôn lên khoé môi nàng, cười nói: “Bệ hạ bớt buồn, những thứ như độ lượng thần vẫn phải có.” Ngày bình thản quá hai tháng. Khai xuân, đương lúc đào mận thơm tho, Thái thượng hoàng Quân Tuyết Lâu đến cáo biệt con gái mình, một mình bắt đầu cuộc sóng ẩn cư tiêu diêu tự tại. Nam nhân ngây người suốt bốn mươi năm trong cung cuối cùng cũng chiếm được ước mơ tự do. Quân Mẫn Tâm nhìn bóng lưng cô đơn mà thẳng tắp của phụ thân, khoé môi khẽ cong lên cười, song sống mũi lại chua sót. Tháng tư, một chiến báo đánh vỡ yên bình ngắn ngủi. Hai năm qua Tĩnh quốc và người Hồ Tây Vực đình chiến, nhưng rối loạn quy mô nhỏ vẫn có. Mùa đông người Hồ thiếu thốn lương thảo, thời tiết đông, xuân dù sao cũng sẽ vượt biên cướp chút lương thực, nếu đặt ở ngày xưa thì cũng không có gì, chỉ cần không làm quá phận, Quân Mẫn Tâm bình thường đều mở một mắt nhắm một mắt, coi như đáp tạ Tây Vực Vương “chăm sóc” bản thân ba năm này. Nhưng ai biết từ sau khi Cơ Linh trấn thủ Tắc Bắc, phàm thấy người Hồ làm loạn luôn một mạch giết chết. Giết hết vẫn chưa giải hận, thậm chí Cơ Linh bắt giữ một vài vợ con Hồ tộc vô tộc, chôn giết những nữ nhân và đứa bé dị tộc đó! Thủ đoạn bạo ngược này thật giống Tu La trên đời. Người Hồ cương liệt ham chém giết, một hành động kia của Cơ Linh không thể nghỉ ngờ gì đã dấy lên ngọn lửa thù hận giữa bọn họ. Mục Lặc Vương nhanh chóng gửi chiến thư tới tay Quân Mẫn Tâm, chiến hoả thế oanh liệt cháy lan ra tận đồng cỏ. “cơ Linh này cuối cùng vẫn không khiến ta bớt lo.” Một tay Quân Mẫn Tâm chống cằm, một tay quấn quanh sợi tóc rủ xuống bên mai, như có điều đăm chiêu nhìn chiến thư trên án kỷ. Trần Tịch lấy chiến thư qua, lật đi lật lại, chỉ cười nói: “Người Hồ là một tai hoạ ngầm lớn, cho dù không có Cơ Linh, sớm hay muộn cũng đều xảy ra chiến tranh.” Dứt lời, hắn bỏ chiến thư xuống, nhìn đôi mắt cao thâm khó dò của Quân Mẫn Tâm, nói: “Khẩu vị của Mẫn Nhi, càng lúc càng lớn rồi.” Quân MẪn Tâm ngẩn ra, lập tức lười biếng nở nụ cười, tựa trong lòng hắn ôn tồn nói: “Mới đang ngôi Hoàng đế, ta tuyệt không thể dễ dàng để bất cứ uy hiếp nào tồn tại. Năm đó Mục Lặc cưỡng ép khuất nhục ta, là thời điểm nên trả lại tức giận về rồi.” Trần Tịch nhìn nàng hồi lâu, thở dài một tiếng thật thấp nói: “Cơ Linh lì lợm bướng bỉnh, có thể để ta giúp nàng đi theo dõi hán không?” “Không được. Nếu chàng đi hắn nhất định không phục chàng, e ngày một nghiêm trọng.” “Vậy à?” Quân Mẫn Tâm quấn tóc mình, cười khanh khách, nói: “Tình địch gặp mặt, vô cùng đỏ mắt. Lại nói, quả nhân không nỡ để chàng đi.” Trần Tịch cười tủm tỉm ôm chầm thiên hạ trong lòng, hôn nhiệt tình, ngón tay thon dài linh hoạt cởi cúc áo ra, duỗi tay vào. Nhóm tì nữ bốn phía nhìn nhau một cái, lập tức mặt không đổi sắc khom người rời khỏi đại điện, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, ngăn trở một phòng cảnh xuân. Ngày hôm sau, Nữ hoàng Đại Ngu hạ chiếu thư, chính thức giao chiến với người Hồ. Thừa tướng Thẩm Lương Ca lấy thân phận quân sư lập tức khởi hành, chạy tới Tắc Bắc, trên danh nghĩa là hiệp trợ Cơ Linh nhưng thực tế là thay Nữ hoàng bệ hạ giám sát nam nhân cuồng ngạo không kềm chế được này. Dù sao, người làm thần tử nên có dáng vẻ thần tử. Hạ triều, Quân Mẫn Tâm không đến điện Chiêu Dương mà dặn dò nội thị: “Bãi giá, đến điện Linh Khuyết.” Điện Linh Khuyết là nơi của Công chúa Nghĩa Thành Mộc Cẩn, nha đầu kia vận một thân cung thường màu đỏ thẫm, tóc đen buộc lỏng, không đeo cây trâm nào, gương mặt mộc mạc sạch sẽ không trang điểm. Nàng ngồi trên lan can trước điện, nhìn tầng mây thưa thớt phía Tây Bắc ngẩn người. Gió khẽ thổi, mép váy lay động, bóng lưng gầy gò mà yên tĩnh khiến trong giây lát Quân Mẫn Tâm cảm giác được nàng không vui vẻ. Tuy địa vị Công chúa cao quý, tuy cẩm y ngọc thực nhưng nàng vẫn không vui vẻ. Nàng ngày ngày nhìn phương Bắc xa xôi không thể chạm đến này là tưởng niệm ai kia? Tuy Mộc Cẩn bị phế võ công nhưng vẫn cảnh giác như trước. Nhận ra Quân Mẫn Tâm đến, ànng vội vàng từ trên lan can chạm ngọc nhảy xuống, ấm ức hành cung lễ, giọng nói trầm thấp uyển chuyển dễ nghe truyền đến: “Thần muội cung nghênh bệ hạ! Không tiếp đón từ xa, mong bệ hạ thứ tội.” Kỳ thực Mộc Cẩn lớn hơn Quân Mẫn Tâm hai uổi, giữa hàng mày đều lộ ra thành thục gần như đạm mạc. Quân Mẫn Tâm vội mỉm cười tới nghênh đón, đỡ nàng dậy nói: “Ngươi và ta thân như tỷ muội, làm gì phải làm những lễ nghi phiền phức này? Mộc Cẩn mím môi khẽ cười, mời Quân Mẫn Tâm vào phòng, vẫn như ngày trước tự mình pha trà cho Quân Mẫn Tâm. Quân Mẫn Tâm vân vê hoàng bào uy nghiêm phiền phức trên người, nói: “Mộc Cẩn, Đại Ngu sắp khai chiến với người Hồ rồi.” Tay đang pha trà của Mộc Cẩn khẽ run lên, nước trà màu xanh nhạt suýt nữa abứn tung toé ra ngoài. Mộc Cẩn rũ mắt, hàng mi che kín cảm xúc nhẹ nàhng trong đôi mắt nàng. Cung kính đưa trà cho Quân MẪn Tâm, đoạn nói: “Đáng tiếc ta mất hết võ công, không thể cống hiến sức lực cho bệ hạ rồi.” “Nói lung tung cái gì vậy! Ngươi yên tâm, người kia nợ ngươi, ta sẽ đòi lại gấp bội giúp ngươi!” Nói đoạn, Quân Mẫn Tâm nghiêng đầu nhìn Mộc cẩn, hỏi dò: “Mộc Cẩn, ngươi hận Mục Lặc không?” Nghe tên người kia, hàng mi dài của Mộc Cẩn hơi run lên, ngón tay ngọc vân vê chén sứ mỏng, nhưng chậm chạp không uóng. Trầm mặc một lát, nàng thản nhiên nói: “Mới đầu, là hận. Sau đó…” Sau đó như thế nào? Mộc Cẩn không nói tiếp, chỉ hời hợt nói: “Chuyện đã xả ra, hận hay không hận thì có thể làm gì đây? Tóm lại là ta không đủ mạnh mẽ, chẳng oán được ai.” Không khí có phần trầm lắng. Quân Mẫn Tâm mỉm cười, dời đề tài nói: “Tháng trước chúng ta mở tiệc ở ngự hoa viên chiêu đãi tiền tam giáp thi đình năm nay, ngươi còn nhớ rõ tân khoa trạng nguyên không?” “Nhớ. Trạng nguyên lang này trẻ tuổi, tài hoa hơn người, tướng mạo cũng đoan chính, hình như họ Lưu.” Mộc Cẩn nhíu mày sy ngẫm một lát hỏi: “Hắn làm sao?” “Lưu Quân, tự Tử Trúc, năm nay vừa mới hai mươi lăm, nhân sĩ Linh Châu.” Quân Mẫn Tâm cong mắt cười thần bí, rướn người qua hạ giọng nói: “Nói cho ngươi một chuyện thú vị, ngự hoa viên yến ngày đó, Lưu trạng nguyên có vẻ coi trọng Công chúa Văn Hi – Kim Lan của chúng ta rồi.” Mộc Cẩn kinh ngạc: “Hôm đó ta cũng có mặt, vì sao lại không biết?” Quân Mẫn Tâm cười nói: “Cả ngày hôm đó ngươi không yên lòng, còn nhìn ra được chuyện đó ư? Ta và A Tịch lại thấy rõ ràng, hai người đó măt đi mày lại, nhìn trộm nhau, lại e ngại mặt mũi, đỏ mặt nửa ngày vẫn không dám chào hỏi nhau. Thẳng đến lúc yến hội sắp tàn Trạng nguyên lang này như lấy hết dũng khí muốn tiếp lời Kim Lan, Kim Lan thoáng nhìn ta ở đó, vội cúi đầu đỏ mặt, xấu hổ chjay nhanh. Để lại Lưu Quân ngây ngốc thất thần tại chỗ. Hà hà, đúng là thú vị! Nhiều năm như vậy coi thường tiẻu thư quý tộc hắn đều chướng mắt, lại một mực coi trọng Kim Lan tâm hướng Phật!” Mộc Cẩn cũng khó được cười thành tiếng: “Ý Kim Lan như thế nào? Nếu bọn họ lưỡng tình tương duyệt, còn xin bệ hạ ban thưởng một đạo thánh chỉ, thành toàn cho họ.” “Ta lén tìm hiểu qua, tuy ngoài mặt Kim Lan không nói, cố gắng trấn định nhưng có thể thấy nàng tương đối có cảm tình với Lưu quân, hai người còn cách một tầng cửa sổ cuối cùng thôi. Ta đã suy nghĩ nhiều ngày chọn ngày tốt, chỉ hôn cho họ.” Nghĩ nghĩ, Quân Mẫn Tâm thuận thế hỏi Mộc Cẩn: “Trong ba người cúng ta, ngươi là lớn tuổi nhất, nhưng trước mắt đến một hôn nhân ngươi cũng không có tin tức, Mộc Cẩn có người trong lòng không?” Nếu nha đầu Kim Lan kia nghe được nhất định sẽ phồng má, trừng lớn đôi mắt hạnh nói: “Bệ hạ, sao ngài lại vội vã đuổi ta đi? Nhưng Mộc Cẩn lại ngẩn ra, ánh mắt theo quán tính hướng về phía Tây Bắc, khoé môi hiện lên tươi cười nhìn không thấu, thấp giọng nói: “Bệ hạ, thần muội không thể yêu được nữa rồi.” Nhìn dáng vẻ này của nàng, trong lòng Quân Mẫn Tâm hơi thở dài. Tháng sáu, thời tiết dần nóng lên. Thư chiến thắng của Ngu triều một phong lại một phong truyền đến, bách quan một người làm quan cả họ được nhờ, hô to tháng lợi sắp đến. Chỉ cần đánh lại ngơ]fi Hồ, căn cơ Ngu triều liền được củng cố hoàn toàn, không còn chướng ngại vật. Nhưng Quân Mẫn Tâm lại là vui buồn mỗi nữa. Nàng thật lo lắng Cơ Linh, tên kia đã không sinh động như con người nữa rồi. Tàn bạo, khát máu, thích chiến, tàn sát hàng loạt dân trong thành, chôn giết tù binh… Hắn tựa như thành một cái máy móc không biết mệt mỏi, chỉ biết giết, giết giết! Đến chỗ nào, đều bị nghe tin đã sợ mất mật, máu chảy thành sông. Ba tháng nagứn ngủi, hắn dùng đủ loại hương pháp tàn nhẫn giết hại bốn vạn người Hồ. Trong cát vàng dày đặc tại Tắc Bắc đã là sông máu phiêu mái chèo, xương trắng thành tường. Dường như chỉ có chém giết mới bù đáp được nội tâm trống rỗng, cả người hắn đãm máu, nghiễm nhiên đã trở thành Tu LA Vương chui ra từ địa ngục. Trong thư Thẩm Lương Ca nói, nàng đã không quản được hắn nữa rồi. Đến Thẩm Lương Ca là người khéo léo như vậy cũng không ngăn cản được hắn. Giờ phút này tâm tình Quân Mẫn Tâm vô cùng phức tạp, trong bi phẫn mang theo vài phần bi ai. Vài năm nay vất vả lắm Cơ Linh mới có vài phần tình người, trong nháy mắt lại trở về tàn bạo vô tình như khi ở Lệ quận. Không, thậm chí còn đáng sợ hơn bảy năm trước nữa. Tâm tình nặng nề, Quân Mẫn Tâm hỏi Trần Tịch có nên triệu hồi Cơ Linh về triều, để Vinh Thân Vương Quân Nhàn trấn thủ Tắc Bắc? Sau khi Trần Tịch suy nghĩ thật lâu, hắn vuốt ve chiếc cằm hơi gầy của Quân Mẫn Tâm, trầm giọng nói: “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Lâm trận đổi tướng, làm cho lòng quân bất ổn, chính là hạ của hạ sách.” Quân Mẫn Tâm thở dài một hơi, gật đầu, hơi lộ vẻ mệt mỏi nói: “Ta biết rồi. Vậy soạn một chiếu thư trấn an Cơ Linh, chỉ mong hán còn có thể nghe một lời khuyên nhủ của ta.” Sớm biết Cơ Linh là con dao hai lưỡi, khó có thể khống chế. Mà hiện giờ, Quân Mẫn Tâm sớm không còn tự tin khi uỷ nhiệm Cơ Linh năm đó, hiện tjai nàng chỉ có thể khẩn cầu thanh kiếm này có thể dừng cương trước bờ vực. Dù sao kiếm dùng lâu cũng có chút cảm tình. Nả tháng sau, Cơ Linh tự tau viết thư, ra roi giục ngựa đưa về cạnh Quân Mẫn Tâm. Đối với lời khuyên nhủ của Quân Mẫn Tâm, Cơ Linh chỉ đáp lại bằng một câu nói quyến cuồng: Thần không màng sống chết, thề giết Hồ tặc! Cầm giấy viết thư, Quân Mẫn Tâm có chút không hiểu rõ tâm tư Cơ Linh rồi. Tháng chín, người Hồ đại bại, lương thảod dều bị đốt. Mục Lặc thân là bá chủ Tây Vực tự nhận không phải người lương thiện gì, lại không ngờ đối phương Cơ Linh còn ngoan tuyệt gấp trăm ngàn lần hắn! Tuy Mục Lặc tâm ngoan thủ lạt nhưng hắn ít nhiều vẫn có tình người, mà Cơ Linh là một cỗ máy giết người không tình cảm, dường như hắn không biết mệt mỏi, không cảm nhận được đau đớn, hắn tồn tại vì ý nghĩa giết chóc. Nam nhân như vậy thật sự khủng bố, đến Mục Lặc cũng kiêng kỵ ba phần, hán không chống đỡ nổi nữa. Cuối tháng chín, Mục Lăc gửi thư nghị hoà cho Quân Mẫn Tâm.