Thủ hạ dưới trướng của nữ tướng Tĩnh quốc Nam Tố Tố kiêu dũng thiện chiến, trong mấy lần đại chiến trước lập được không ít công lao, nhưng lần này không biết xảy ra chuyện gì, vài tướng sĩ bị vị quân sư Tô Hoàn mê hoặc, sinh lòng phản loạn, muốn bỏ Tĩnh hàng Khương. Sự tình phát sinh trước khi bức thư tư thông vô tình rơi vào tay Quân Nhàn, lúc này sự việc mới bị vỡ lở. Nhóm người Quân Mẫn Tâm chưa kịp uống ngụm nước trà đã lập tức vội vàng đến doanh trướng của Quân Nhàn, chỉ thấy trên đất quỳ một nhóm người, Quân Nhàn đang giận dữ thì thấy Quân Mẫn Tâm tới, giao phong thư trong tay cho nàng. Chứng cớ xác thực nhưng mấy người phản bội vì sợ hãi nên chậm chạp chưa động thủ. Cơn giận của Quân Nhàn vẫn chưa tiêu tan, nói với Quân Mẫn Tâm: “Chữ kí trong thư là Tô Hoàn, trong thư có một danh sách tư thông, hai vị Phó tướng, bốn tướng sĩ cấp ba, tất cả đều là tướng sĩ chuẩn bị phản bội trong quân ta. Nếu bọn họ dám làm không dám chịu, có muốn trực tiếp xử trảm họ không?” Trần Tịch hiếm khi trầm mặt, Cơ Linh lại là dáng vẻ chờ xem kịch vui. Quân Mẫn Tâm cầm lá thư trong tay nhưng không mở ra nhìn, vẻ mặt nghiêm nghị quét mắt nhìn hơn mười võ tướng quỳ dưới đất, tất cả bọn họ đều quỳ rạp không dám ngẩng đầu. Quân Mẫn Tâm phe phẩy lá thư trong tay, bình tĩnh thong dong nói: “Từ khi Tĩnh quốc kiến quốc đến nay đã hơn ba mươi năm, phụ vương luôn hậu đãi võ tướng khiến cho lòng quân vững chắc mới có được Đại Tĩnh ta phồn thịnh như ngày hôm nay! Cho dù năm xưa Ly quốc nước mất nhà tan bọn họ cũng tử thủ đến cùng, hiện tại Tĩnh quốc vẫn chưa sụp đổ vì sao lại có người làm ra chuyện bất trung bất hiếu như vậy?” Quân Nhàn biết trong lòng Mẫn Tâm đã có chủ ý, lập tức phối hợp nói: “Thần quản giáo không nghiêm, tất cũng có liên quan, muốn lấy cái chết để cảm tạ vương ân!” Nghe vậy, mấy phản tướng kia chột dạ run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh đầm đìa hoảng sợ không dám lên tiếng. Quân Mẫn Tâm liếc đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy âm thầm nhìn sống lưng họ mấy lần, chợt bật cười, xoay chuyển lời nói: “Nước mất, nhà sẽ yên sao? Các vị tại đây hẳn cũng có vợ con mẹ già, như thế nào lại có thể vì lợi ích nhỏ nhoi vứt nhà bán nước, cam tâm làm tay sai cho địch quốc? Chắc là Đại tướng quân nghĩ sai rồi.” Thẩm Lương Ca “xoạt” một tiếng mở chiết phiến, cười thầm, rèn sắt khi còn nóng: “Đúng vậy đúng vậy, đừng để trúng kế ly gián của kẻ địch.” Lời vừa nói ra mọi người ở đây đều kinh hãi. Quân Mẫn Tâm bước tới chậu than phía trước, làm một chuyện khiến mọi người bất ngờ, nàng đốt lá thư trong tay không còn một mảnh! Mọi người cả kinh không thôi! Quân Mẫn Tâm ngoảnh đầu lại, nhoẻn miệng cười với Trần Tịch: “A Tịch, phân phó hoả đầu quân* làm thịt vài đầu dê bò, chuẩn bị rượu ngon, lại lấy hai trăm lượng bạc trắng đến đây, phát cho mọi người an ủi quân sĩ, việc này cứ vậy cho qua đi, không được phép nhắc lại!” *Hoả đầu quân: Lính của đầu bếp. Trần Tịch hiểu ý, cười một tiếng tán thưởng nàng. Mà các tướng sĩ vốn tưởng rằng sẽ không tránh khỏi cái chết giống như hoá đá, không biết vì sao mình không chết, ngược lại còn được khen ngợi. Nghĩ đến đây bọn họ càng thêm mồ hôi như mưa, sắc mặt đỏ bừng, nửa là khẩn trương nửa là xấu hổ, Quân Mẫn Tâm bất chấp tín nhiệm bọn họ, lại nghĩ đến bản thân mình muốn tư thông với địch phản nước quả thật ngay cả heo chó cũng không bằng! Các phản tướng tồn tại dị tâm nhìn nhau một cái, bỗng nhiên phịch một tiếng quỳ thẳng gối lần nữa, vành mắt phiếm hồng nói: “Tạ Công chúa không giết! Cuộc đời này của ty chức là trâu là ngựa, không màng sống chết báo đáp đại ân của Công chúa, Vương Gia! Vì Đại Tĩnh ta chảy khô máu đến giọt cuối cùng!” Dứt lời dập đầu ba cái vang lên những tiếng “bốp bốp bốp”. Sau đó, Cơ Linh tức giận bất bình tìm Quân Mẫn Tâm, nhíu mày nói: “Sao không xử tử mấy tên phản đồ đó?” Quân Mẫn Tâm lắc lắc chiết phiến, cười nói: “Tĩnh quốc đang lúc dùng người, thiếu thốn nhất là võ tướng, không thể tổn thất những người có tài nữa. Vả lại quân sư Khương quốc luôn cẩn thận, như thế nào có thể sơ ý để mật thư rơi vào trong tay ta? Hơn phân nửa là kế ly gián, mượn đao giết người thôi.” Cơ Linh cả giận nói: “Lòng dạ đàn bà! Ta giúp nàng giết họ.” Trần Tịch ở một bên dùng thân ngăn hắn lại, trầm giọng nói: “Phương pháp này của Mẫn Nhi vừa đấm vừa xoa, không chỉ phá mưu kế của quân địch còn lung lạc lòng người, đề cao uy tín mình. Đây là kế sách một hòn đá ném ba con chim, không được làm loạn!” Cơ Linh vừa thấy Trần Tịch tới, lại nghe hắn vừa mở miệng liền một tiếng “Mẫn Nhi” hai tiếng “Mẫn Nhi” khiến hắn càng thêm ghen ghét điên cuồng, hắn cong môi cười lạnh: “Ta quản con chim của nhà ngươi! Đám tạp chủng đó phản quốc một lần nhất định có lần thứ hai, nếu không nhổ cỏ tận gốc, còn mong bọn chúng mang ơn đội nghĩa với ngươi à?” Trần Tịch chỉ im lặng nhìn đôi mắt phượng tràn ngập mỉa mai và miệt thị của Cơ Linh, lạnh nhạt nói: “Ta nghĩ, ngươi có thể hiểu tâm tình của đám phản tướng kia bây giờ.” Khuôn mặt Cơ Linh cứng đờ. Hắn nhớ đến sự kiện bốn năm trước Quân Mẫn Tâm không để ý mọi người phản đối, thả mình đi. Bốn năm nay, chỉ cần nghĩ đến lúc ấy Quân Mẫn Tâm đứng trên tường thành khép lại tay áo khom mình, trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp. Vì ấm áp duy nhất trong sinh mạng này, hắn vì nàng chết cũng quyết không chối từ. Một câu nói của Trần Tịch cảnh tỉnh hắn, quả thật không ai hiểu cảm giác được người cứu vớt, được người tin cậy bằng hắn. Trong mắt Cơ Linh thoáng qua chút lúng túng không dễ phát hiện, sau đó hắn khôi phục trấn định rất nhanh. lêquýđôn.tiểumậpmạp Ngạo mạn như hắn tuyệt sẽ không cúi đầu trước mặt tình địch, vì vậy hắn chỉ hừ lạnh chế nhạo một tiếng, xoay người rời đi. Chỉ là một thân áo choàng đỏ chói mắt này lại để lộ ra cô đơn khắc nghiệt ngàn năm như một. Quân Mẫn Tâm dựa sát vào ngực Trần Tịch, nhìn hướng Cơ Linh rời đi nhẹ giọng nói: “Hoá ra A Tịch nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chỉ một câu nói đã có thể khiến Cơ Linh á khẩu không nói gì được nữa.” “Hắn quá vô lễ, không để ai vào mắt.” Trần Tịch vuốt ve tóc nàng, nghĩ ngợi một lúc mới trầm giọng nói: “Mẫn Nhi, buông bỏ Cơ Linh đi thôi.” Nụ cười Quân Mẫn Tâm cứng lại. Nàng trầm mặc một lúc, thỉnh thoảng thấy ngoài lều có nữ tướng hồng anh đi qua, liền ngăn lại đề tài này: “Mấy hôm nay ta thấy nữ tướng Nam Tố Tố kia luôn đi theo chàng, không phải thầm mến A Tịch đấy chứ?” Trần Tịch bật cười: “Ta và Nam tỷ không phải như nàng nghĩ đâu.” “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Đáng tiếc.” Quân Mẫn Tâm làm người hai kiếp, sao có thể không nhìn ra tình yêu tràn ngập trong mắt Nam Tố Tố khi nhìn Trần Tịch? Trần Tịch xoay thân thể mềm mại trong ngực lại, ngưng mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta không muốn nữ nhân khác, nàng cũng đừng uỷ nhiệm Cơ Linh nữa có được không?” “A Tịch, đây không phải chỉ một chuyện.” Quân Mẫn Tâm bình tĩnh nhìn đôi mắt màu xanh thâm thuý của hắn, lắc đầu cười khổ nói: “Vả lại, hiện tại ta đã đâm lao thì phải theo lao.” Đầu tháng sau, Thẩm Lương Ca làm quân sư của Tĩnh quốc, cùng quân sư Tô Hoàn của Khương quốc giao chiến, đồng môn đánh nhau kéo dài hơn nửa tháng, vì lương thảo Tĩnh quốc không đủ nên bại một trận, mất thành Yến Vân. Tuần giữa tháng, Tĩnh quân tu sinh dưỡng tức nửa tháng bắt đầu giương cờ trống lần nữa, muốn đoạt lại thành trì đã mất. Nhưng đối mặt với quân địch lương thảo dồi dào, Quân Mẫn Tâm không khỏi có chút nhức đầu, trao đổi với Thẩm Lương Ca và tiểu thúc một đêm, cuối cùng quyết định phái người đi chặt đứt lương thảo dự bị của Khương quốc. Chủ lực Khương quốc đóng quân tại ba thành trì liên tiếp, nơi này cũng xây đập ngăn nước, cho nên thuỷ thảo sung túc, hàng năm lương thực đều được mùa, đại quân Khương quốc chính là dựa vào kho lúa ngàn dặm này để sinh sống, quân lương không ngừng. Thẩm Lương Ca trầm ngâm hồi lâu, duỗi ngón tay chỉ vào hình vẽ trên bản đồ: “Quân Tướng quân và ta tiếp tục tấn công quân Khương, kiềm chế chủ lực. Cơ Linh dẫn một tiểu đội khác men theo đường nhỏ lẻn vào thành, nghĩ biện pháp tạo ra động tĩnh lớn, cắt đứt lương thảo quân Khương.” Cơ Linh đang rảnh rỗi nhàm chán nhất thời hai mắt toả sáng, vui vẻ lĩnh mệnh. Trần Tịch trầm mặc ở một bên mở miệng nói: “Cơ Linh không có kinh nghiệm, e rằng sẽ xảy ra sơ xuất. Không bằng việc này để ta làm đi.” Cơ Linh nghiến răng oán hận nhìn hắn chằm chằm. Thẩm Lương Ca cười nói: “Trần Tướng quân đừng nóng vội, ngài có nhiệm vụ quan trọng hơn, quân Khương biết lương thảo bị cướp tất sẽ vất bỏ thành Yến Vân trở về hỗ trợ, mà ngoại thành Yến Vân kia nhất định phải đi qua, đến lúc đó Trần Tướng quân mai phục, giết hắn không chừa mảnh giáp!” “Kế này rất hay!” Quân Nhàn không kìm được vỗ tay khen ngợi. Quân Mẫn Tâm mỉm cười nói: “Cơ Linh, ta cho ngươi bốn ngàn nhân mã, ngươi có thể cắt đứt lương thảo quân địch không?” Cơ Linh nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên bản đồ trước mặt, chợt nhếch môi cười lạnh nói: “Một ngàn là đủ. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta nguyện lấy cái chết tạ tội!” Quân Mẫn Tâm nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một điểm đen nhỏ được đánh dấu trên bản đồ, chính là đập Liên Vân. Kế hoạch đã định, Trần Tịch không nói gì nữa, lĩnh mệnh đi xuống bắt tay vào chuẩn bị. Mấy ngày nay trời mưa to, bùn lầy ẩm ướt. Thẩm Lương Ca và Quân Nhàn nhổ trại mang theo năm vạn nhân mã, Trần Tịch mang theo bảy vạn khinh kỵ thừa dịp đêm tối bí mật chạy tới ngoại thành Yến Vân mai phục, Cơ Linh tràn đầy tự tin dẫn dắt một ngàn binh sĩ giả thành lưu dân, lén lút lẻn vào thành ba thành trì. Một cuộc đấu trí đấu dũng ác chiến cứ như vậy bắt đầu. Vậy mà ai cũng không ngờ đến, Cơ Linh luôn không được người coi trọng cuối cùng lại nhất chiến thành danh, thủ đoạn ngoan, độc, tuyệt, mãi đến nhiều năm về sau vẫn làm người ta kinh hồn bạt vía. Quân Nhàn, Thẩm Lương Ca và năm vạn nhân mã cùng Tô Hoàn, Cừu Sơ Chiếu dây dưa, kìm chế phần lớn binh lực quân địch, phòng giữ phía sau trống không. Hôm đó trống trận nghỉ vang lên, không hiểu vì sao quân sư Tô Hoàn luôn cảm thấy trong lòng lo lắng không yên một hồi, như có điềm không may, đang định chạy tới thương lượng với Cừu Sơ Chiếu về chuyện tăng cường phòng giữ lương thảo, thì thấy một người phi ngựa chạy nhanh tới, gấp gáp xông vào lều trại, run giọng kêu to: “Báo! Quân địch đột kích từ sau! Lương thảo bị cướp, ba thành trì không còn gì nữa!” Tô Hoàn cả kinh vội đứng lên: “Xảy ra chuyện gì?” Lính do thám ôm quyền quỳ xuống đất: “Quân địch giả thành lưu dân lẻn vào trong thành, trong đêm nổ tung đập lớn nối ba thành, nhất thời xảy ra hồng hoang lũ lụt, chưa đầy một canh giờ đã bao phủ, huỷ toàn bộ ba thành trì…” Nói đến đây, giọng nói lính do thám nghẹn ngào: “… Lương thảo quân ta đều bị cuốn đi, quân phòng giữ không biết bơi lội, toàn bộ gần như bị vùi thân trong nước. Dân chúng ba thành còn đang ngủ cũng bị lũ cuốn đi hết, chết đuối toàn bộ…” Nghe vậy, chiết phiến trong tay Tô Hoàn rơi xuống đất, mặt quạt có chữ “nhân” ngửa lên trên, phát ra âm thanh trầm muộn chấn động trái tim. “Dân chúng ba thành, năm ngàn quân sĩ, mười vạn lương thảo… Hơn bốn vạn mạng người vô tội, bị huỷ chỉ trong chốc lát!” Tô Hoàn lảo đảo lui về sau một bước, cố gắng trấn định giọng nói ra lệnh: “Không được hoảng, lập tức mời Cừu Tướng quân đến nghị sự! Ba thành tiếp nối với nhau nối là thiên phủ chi quốc, tuyệt không thể bỏ! Tập hợp tướng sĩ, chuẩn bị bỏ thành về hậu phương!” Thuộc hạ tuỳ tùng vội lĩnh mệnh đi xuống. Tô Hoàn đỡ bàn ổn định thân thể, ánh mắt nhìn về nơi xa, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Ta cứ nghĩ ngươi là trích tiên thiên ngoại, hoá ra lại là lòng dạ rắn rết! Thẩm sư thúc, thủ đoạn của ngươi thật độc!” Một khắc kia, trong đôi mắt dịu dàng của nam tử thanh y như có gì đó vỡ vụn, nứt toác ra thành một lỗ hổng tuyệt vọng, trong chốc lát vô hạn bi thương đua nhau tràn ra, ngưng thành giọt nước mắt trong suốt như sương, rơi xuống bụi bậm. “Sớm biết như vậy, Tô Hoàn thà cả đời không xuống núi. Thẩm sư thúc, ta không tranh giành với ngươi.” Dưới ngọn đèn cách ngàn dặm ngoài kia, trong lòng Thẩm Lương Ca bỗng thấy sợ hãi, hoảng loạn như ma. - Hết chương 58 -