Công Chúa Tha Mạng
Chương 119
Cách Nhạc Châu còn khoảng hai ba mươi dặm đường, Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn ỷ vào võ nghệ cao cường, không đi quan đạo [ đường chính ], mà đi đường nhỏ để du sơn ngoạn thủy.
Rừng cây cạnh đường nhỏ, một con thỏ màu xám đang hưởng dụng bữa trưa trên mặt đất, bỗng nhiên lỗ tai giật giật, thân thể đứng lên nhìn khắp nơi.
Vèo —
Ba mũi tên đồng thời rít gào bay đến, cắm bên cạnh nó tạo thành hình tam giác, đem nó vây vào trong. Tiểu thỏ xám run một cái, chân khẽ lật, té xỉu trên đất.
"Cư nhiên té xỉu..." Cố Nguyệt Mẫn cười đến run rẩy hết cả người, ngã vào lòng Nguyên Thương. Hoàng gia hàng năm vây săn, nàng cũng từng hành tẩu giang hồ, nhưng từ nhỏ đến giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con thỏ có ý tứ [ thú vị ] như vậy.
Tô Hinh từ trong lòng Nguyên Thương nhảy xuống, chạy tới đem con thỏ té xỉu ôm vào trong ngực, cũng không ngại bẩn, thật vui vẻ chạy về, "Mẫu thân, ta nuôi nó!"
Cố Nguyệt Mẫn rất có hứng thú nhìn thoáng qua con thỏ đặc biệt này, cười nói: "Được!"
Nguyên Thương mang cung trên lưng, đem Tô Hinh ôm đến ngồi trên lưng Dung Dung, nàng nắm dây cương, Cố Nguyệt Mẫn đỡ Tô Hinh, con ngựa đỏ thẫm một mình vác hành lý theo phía sau, ánh mắt ủy khuất nhìn chủ nhân vắng vẻ mình!
Sắp ra khỏi cánh rừng, Nguyên Thương bỗng nhiên cảnh giác dừng lại, Cố Nguyệt Mẫn thấy thế nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe thấy xa xa có tiếng đao kiếm.
"Thập Tam, chúng ta đi xem đi, ta che chở Tâm nhi."
Cố Nguyệt Mẫn xoay người lên ngựa, đem Tô Hinh ôm vào trong lòng, Nguyên Thương cưỡi con ngựa đỏ thẫm, giục ngựa đi về phía trước, hai con ngựa đều là thần vật [ bảo bối ], vó ngựa hạ xuống hầu như không có âm thanh, hướng phía xa yên lặng đến gần.
Tô Hinh ngồi trong lòng Cố Nguyệt Mẫn, vươn cổ tò mò nhìn về phía xa, chỉ thấy trên đường nhỏ có một cái kiệu nhỏ màu xanh biếc, có khoảng mười mấy hộ vệ bao vây bốn phía, đang cùng hơn hai mươi hung thần ác sát giằng co, đạo tặc bộ dáng nắm chắc thắng lợi, nhóm hộ vệ ánh mắt dao động, vài người trên mặt đã lộ ra khủng hoảng.
Một đại hán hung hãn hướng cỗ kiệu lục sắc kêu gọi: "Lục phu nhân, hôm nay ngươi đi không được, làm gì khăng khăng một mực [ không chịu tỉnh ngộ ], khiến mấy hộ vệ này toi mạng? Ngoan ngoãn lưu lại, ta tuyệt không đánh! Chúng ta chỉ vì tiền, chờ lão gia tử nhà ngươi đưa tài vật tới, tự nhiên sẽ tha các ngươi rời đi!"
Một nữ hài tử mười hai mười ba tuổi từ trong cổ kiệu đi ra, mặc váy dài lục sắc, cầm trong tay đoạn kiếm, không chút sợ hãi chỉ vào đại hán mắng: "Tặc tử mơ tưởng! Người Lục gia ta thà chết chứ không chịu nhục! Đụng đến người Lục gia, để gia gia của ta biết được, sẽ tiêu diệt tiểu trại của các ngươi!"
Đại hán vừa nghe, tức giận nói: "Phu nhân, nữ nhi của ngươi có ý gì? Gia nói cho ngươi, ngươi cho dù liều mạng muốn làm cá chết, cũng không phá được lưới của gia!"
Bên trong kiệu truyền đến một tiếng thở dài, nói: "Vị hảo hán này, ngươi gạt ta làm gì? Nói vậy có người ra giá muốn mạng của mẫu tử ta đi!"
Đại hán vừa nghe liền thay đổi sắc mặt.
Tô Hinh vừa thấy cảnh tượng này liền tò mò, mở to hai mắt ngập nước, lôi kéo tay áo Cố Nguyệt Mẫn kêu lên: "Cha! Nương! Là cướp đường kìa!"
Cố Nguyệt Mẫn nhéo mặt nàng một cái, nói: "Con từ đâu học được lời nói hỗn tạp này?"
Tô Hinh cười hì hì nói: "Ca ca dạy..."
Đoạn đối thoại của hai mẫu tử khiến người phía trước chú ý, một đại hán giống như thủ lĩnh đứng bên cạnh nhìn, bỗng nhiên quay đầu quát: "Người nào?"
Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn đương nhiên là không để ý tới, vẫn tiếp tục cưỡi ngựa đến gần, Tô Hinh được Cố Nguyệt Mẫn ôm không chút sợ hãi, còn trừng mắt nhìn hắn.
Một hán tử nhỏ gầy, tháo vát đứng bên cạnh hắn không có ý tốt cười nói: "Đại ca, các nàng xinh đẹp như vậy, lớn thì đem về làm áp trại phu nhân, nhỏ đem về làm con dâu nuôi từ bé!"
Đám thổ phỉ thấy Cố Nguyệt Mẫn, lập tức hai mắt phát sáng. Tuy rằng nàng mang khăn che mặt, nhưng nàng dung mạo khuynh quốc như vậy, người bình thường làm sao gặp qua? Thủ lĩnh kia thấy Cố Nguyệt Mẫn, mắt nhìn không kiêng dè.
"Đây là dê béo tự đưa đến cửa a!"
"Nếu đã đến rồi thì đừng đi!"
Tô Hinh nghe ngữ khí của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, dựa vào lòng Cố Nguyệt Mẫn, nói: "Các ngươi là người xấu!"
Chúng mở ra vòng vây, đem ba người vây lại, nghe thấy lời nói trẻ con của nàng cười ha ha, tràn ngập trào phúng cùng đắc ý.
Một tên thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa cười nói: "Tiểu cô nương nói chúng ta là người xấu! Ha ha ha!"
Bên cạnh một người tiếp lời: "Tiểu cô nương, chúng ta không phải người xấu, chúng ta là người tốt...Ha ha ha — cười chết ta —."
Có người cười nói: "Tiểu cô nương, ca ca sẽ thương mẫu thân ngươi thật tốt!"
Một tên vẻ mặt hung tợn vung đại đao trên tay, nói: "Nam giết, nữ trói lại! Tài vật hết thảy giao ra đây!"
Hán tử tháo vát bên cạnh đầu lĩnh thổ phỉ cười nói: "Ngươi đều giết, người ta làm sao giao ra tài vật?"
Một người kéo tay áo cười quái dị: "Đúng! Đúng! Chúng ta đành phải tự mình tới lục soát!" Nói xong lại cười một trận.
Tô Hinh thấy thế, giơ quả đấm nhỏ nói với Nguyên Thương bên cạnh: "Phụ thân, bọn họ là người xấu! Đánh bọn họ!" Chữ " đánh " này mang theo vài phần giọng điệu phương Bắc, vừa nghe liền biết là Nhị Hổ dạy.
Cố Nguyệt Mẫn cũng giục ngựa tới gần Nguyên Thương, vẻ mặt ủy khuất nói với Nguyên Thương: "Thập Tam, bọn họ khi dễ ta! Ngươi làm chủ cho ta!"
Cố Nguyệt Mẫn hành động đã đạt tới mức lô hỏa thanh thuần [ thuần thục ], một phen làm ra vẻ cho mọi người nhìn, quả nhiên khiến người nhìn thấy thương yêu, khuynh đảo chúng sinh.
Một tên thổ phỉ ở gần Nguyên Thương nhất tiến lên, nói: "Nhìn ngươi mặt trắng, là ông già thỏ [ tiểu thụ ] đi? Nương tử ngươi bảo ngươi làm chủ cho nàng, ngươi sao còn chưa đánh ta a?"
Đám thổ phỉ bên cạnh cười càng thêm vui vẻ.
Đầu lĩnh thổ phỉ thấy Nguyên Thương ngồi trên ngựa, mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn thẳng hắn, khiến hắn có loại cảm giác bị dã thú nhìn thẳng mà sợ hãi. Áp chế cảm giác không thoải mái, phất tay nói: "Trước giải quyết tên tiểu bạch kiểm này, làm chính sự quan trọng hơn!"
Tên thổ phỉ cười nhạo Nguyên Thương đáp lại: "Phải.." Lời còn chưa dứt, đám thổ phỉ lại nghe thấy tiếng " lộc cộc ", đầu tên thổ phỉ này lăn xuống đất, lưu lại một thân không đầu đứng trước con ngựa đỏ thẫm của Nguyên Thương.
Trong nháy mắt, toàn bộ đường nhỏ lặng ngắt như tờ, chỉ có cổ thi thể không đầu kia " Phốc phốc " phun máu tươi về phía trước rồi té trên mặt đất.
Kinh Lôi đao trong tay phải Nguyên Thương đang rỉ máu, ánh mắt đảo quanh qua đám thổ phỉ.
Đầu lĩnh thổ phỉ nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nuốt nuốt nước miếng, hô: "Sóng vai tiến lên!"
Đám thổ phỉ phản ứng lại, một đám ba người phẫn nộ tiến về phía Nguyên Thương. Cố Nguyệt Mẫn kẹp bụng ngựa, Dung Dung hiểu ý lui ra phía sau, chỉ có Nguyên Thương một người một đao, khí thế vạn phu mạc khai * !
( * ) Nguyên câu: Như nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai [ Lý Bạch ].
Nghĩa: Một người trấn giữ cửa ải, vạn người cũng chẳng phá nổi.
Hán tử tháo vát bên cạnh đầu lĩnh thổ phỉ kêu lên: "Điểm tử đâm tay, ám tử tiếp đón!" [ Ca khó giải quyết, mọi người chú ý ].
Các ngành các nghề đều có thần điển, tức là tiếng lóng, người này đọc thần điển thì có thể thấy đây là đạo tặc chuyên nghiệp. Dựa theo đoạn đối thoại vừa rồi, nhóm người này đúng là dựa vào bắt cóc tống tiền để kiếm sống. Nguyên Thương xem thường nhất là loại người này, ở thế giới ngầm, chuyện này chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, hơn nữa còn khiến người khác phỉ nhổ. Được người tôn kính nhất là sát thủ chuyên nghiệp và kẻ trộm chuyên nghiệp.
Những người này dám nhục nhã thê nữ [ vợ con ] nàng, nàng sao có thể nương tay, đao đao đều hạ sát thủ. Cố Nguyệt Mẫn che mắt Tô Hinh, Tô Hinh ngoan ngoãn cũng không giãy dụa.
Trong nháy mắt cũng chỉ còn lại một mình đầu lĩnh thổ phỉ.
Nguyên Thương lạnh lùng cười, nói với đám hộ vệ chỉ ngây ngốc đứng: "Đứng đó làm gì? Còn không mau bắt hắn trói lại cho ta?"
Chúng hộ vệ vội vàng tiến lên, ba chân bốn cẳng vây quanh đầu lĩnh thổ phỉ trói lại. Không có ai đối với mệnh lệnh của sát thần Nguyên Thương này nghi ngờ. Nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi vẻ mặt trắng bệnh, lại chịu đựng, tiến lên hung hăng tát tên đầu lĩnh thổ phỉ một cái, nói:
"Là ai phái ngươi tới?"
Đầu lĩnh thổ phỉ hừ lạnh một tiếng, khinh thường quay đầu sang một bên.
Nữ hài tử cũng không tức giận, phân phó hộ vệ: "Đem hắn bắt lại, trở về ta sẽ thẩm vấn thật tốt!"
Đúng lúc này, cỗ kiệu bỗng nhiên vang lên âm thanh của nữ tử: "Như Duyệt!"
Nguyên Thương ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên cạnh cỗ kiệu đứng một vị nữ tử xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình. Vị nữ tử này trước tuyệt cảnh vẫn trấn tỉnh, nhưng lúc này hai mắt rưng rưng, vẻ mặt kích động.
Nữ hài tử tiến tới đỡ lấy nàng, "Mẫu thân, ngươi xuống đây làm gì? Bên ngoài đều là máu, người ngồi bên trong kiệu đi!"
Nàng đẩy nữ nhi ra, chậm rãi đi về phía Nguyên Thương.
Nguyên Thương nhìn nàng, nói: "Phu nhân, người nhận lầm người, ta không phải Như Duyệt."
Nữ tử mắt điếc tai ngơ, đi đến trước mặt nàng, kinh ngạc nhìn nàng.
"Vị tỷ tỷ này, chắc là quen biết cô cô đi?" Cố Nguyệt Mẫn ôm Tô Hinh đứng bên cạnh Nguyên Thương, cười nói, " Như Duyệt " là tên cô cô từng dùng qua."
Nguyên Thương hiểu được, nói: "Người là bằng hữu của cô cô? Ta là đệ tử của nàng."
Nữ tử thu hồi ánh mắt, than nhẹ một tiếng, nói: "Thì ra là thế..." Lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Thương một cái, nói, "Ngươi cùng nàng ngoại trừ bộ dạng không giống, còn lại đều giống."
Nguyên Thương nói: "Đây là vinh hạnh của người đồ đệ ta."
"Ta tên là Viên Nga, các ngươi có thể gọi ta là Viên di. Đây là nữ nhi của ta - Lục Tiêu." Nữ tử nói, "Ngươi là nữ nhi của tỷ tỷ Duyệt Dung đi? Đều đã lớn như vậy. Ta nghe Như Duyệt từng nhắc đến ngươi. Cô cô của các ngươi có khỏe không?"
Cố Nguyệt Mẫn nói: "Mẫu thân nhiễm bệnh, cô cô đang chiếu cố nàng, quá mấy ngày sẽ đến Nhạc Châu. Viên di trụ chỗ nào? Chờ chúng ta ở Nhạc Châu dàn xếp tốt rồi, mời người đến làm khách."
Viên Nga ảm đạm nói: "Quên đi, nàng sẽ không gặp ta. Ngay cả tên thật nàng cũng không nói cho ta biết, nhiều năm qua đều trốn ta."
Nguyên Thương thầm nghĩ: Cô cô nếu có ý giấu đi thân phận của mình, sao lại nói tên cho ngươi? Cố Thường Y - vĩ đại trong thiên hạ cũng tìm không ra người thứ hai.
Cố Nguyệt Mẫn cũng không miễn cưỡng, nói: "Ta sẽ nói cho cô cô, nếu rảnh rỗi cô cô sẽ đến thăm người."
Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương từ biệt, giục ngựa rời đi, Viên Nga bỗng nhiên gọi các nàng lại, hỏi: "Cô cô cùng nương của ngươi..."
Cố Nguyệt Mẫn đương nhiên biết nàng muốn hỏi gì, đáp, "Mẫu thân ta đã rời khỏi cha ta nhiều năm, hiện tại cùng một chỗ với cô cô, về sau cũng sẽ không xa nhau."
Viên Nga gật đầu, lên cỗ kiệu. Lục Tiêu đứng bên cạnh cỗ kiệu, nhìn các nàng rời đi, ngưng mi suy tư.
Đi được một khoảng xa, Cố Nguyệt Mẫn mới giải thích cho Nguyên Thương. Thì ra năm đó Cố Thường Y hành tẩu giang hồ bốn năm, đi khắp đại giang nam bắc, trêu chọc hoa đào vô số, nam nữ đều có, ở địa giới Giang Nam còn có vài người. Mấy năm nay Cố Thường Y nản lòng thoái chí tránh ở Tây Bắc, ai cũng không liên hệ, lúc này trở về Giang Nam, còn không biết sẽ có bao nhiêu người tìm đến cửa, đến lúc đó có thể sẽ náo nhiệt.
Đoàn người Đại Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa ở Nhạc Châu dừng chân ba tháng, trong lúc Nhạc Châu thay đổi Tri Châu, người nhậm chức Tri Châu họ Sầm, là Chiêm Sự Phủ * của Thái tử trước.
( * ) Chiêm Sự Phủ: Chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử.
Sách sử ghi lại, Sầm Hoài Đức là Tiến sĩ bốn năm của Đại Yến, từng đảm nhiệm chức Huyện lệnh của Bạch Mã Tự, Minh Huy Trưởng Công chúa - Cố Nguyệt Mẫn tiến cử nên trở thành phụ tá Thái tử, sau đảm nhiệm chức Chiêm Sự Phủ của Thái tử. Tân hoàng đăng cơ, kế nhiệm chức Lại Bộ Thị Lang, nửa năm sau chuyển ra bên ngoài nhậm chức Tri Châu - Nhạc Châu, hai năm sau kế nhiệm chức thục Bố Chính Sứ - Vân Thục, mười hai năm sau kế nhiệm chức Tả thừa tướng.
Thục bị Tề Vương cùng Phò mã - Tô Kì vây công, nửa năm bị thu phục hoàn toàn, Thục Châu trở thành đất phong của Đại Trưởng Công chúa - Cố Thường Y.
Đại Yến quốc, mùa thu năm thứ mười hai, thu phục đất Thục.
Đại Yến quốc - Thiên Anh năm thứ nhất, Cố Duệ đại hôn. Hoàng hậu là Tào thị, nữ nhi Tào Ngự Sử Lệnh, nghe nói lúc nhỏ thân thể yếu nhược nên ở bên ngoài tịnh dưỡng, là sư tỷ muội đồng môn của Phò mã Tô Kì, cũng là nghĩa muội của Phò mã Tô Kì. Nghe đồn Tào thị không phải thân nữ [ con gái ruột ] của Tào Ngự Sử, mà là một nữ tử giang hồ, Hoàng đế hạ lệnh điều tra, người tung tin đồn nói xấu Hoàng hậu sẽ bị xử trảm.
Đại Yến quốc - Thiên Anh năm thứ hai cuối mùa xuân, Cố Duệ thân chinh Tây Tần, bốn tháng sau thu phục Tây Tần.
Đại Yến quốc - Thiên Anh năm thứ ba, Cố Duệ hạ lệnh Mộ Dung Thanh Hoa chinh phạt Triều Tiên, Hứa Thừa tướng thượng《 Hưu binh mười tư sơ 》[ Mười điều không nên ra binh ], Tề vương cùng Hứa Thừa tướng ở trong triều tranh cãi ba tháng, không có kết quả, Đại Trưởng Công chúa từ Thục Châu dâng lên một mật tấu, Đế bãi binh. Một tháng sau bố trí thủy quân, lấy thủy quân Lữ gia làm cơ sở, tổ kiến [ tổ chức và thành lập ] thuỷ binh, cũng thiết lập bộ mậu dịch, không bị chi phối với lục bộ.
Đại Yến quốc - Thiên Anh năm thứ năm, chinh Triều Tiên. Nửa tháng sau, Triều Tiên là Thục quốc [ nước phụ thuộc ] của Đại Yến.
Cố Duệ - Yến Anh Tông, tại vị bốn mươi bốn năm, thuỷ quân vô địch thiên hạ, tạo ra một đế quốc khổng lồ trước nay chưa từng có. Đại Yến quốc hải mậu [ mậu dịch đường biển ] đối ngoại mang nồng đậm tính chất cướp đoạt, được xem là quá trình hình thành tư bản nguyên thủy hắc ám. Theo ghi chép, quốc sách của Yến Anh Tông chịu ảnh hưởng rất nặng từ cô cô, muội muội xuất thân giang hồ, nồng đậm khí tức giang hồ. Một chi của phái Nho gia học cho rằng đối ngoại của Yến Anh Tông là một " chính sách tàn bạo " do năm xưa trộn lẫn trong giang hồ, thiếu khuyết tâm nhân đức.
Đại Yến quốc - Thiên Anh năm đầu, môn chủ Thiên Cơ Môn, võ lâm minh chủ - Tô Kì ở phủ Trưởng Công chúa Thục Châu thu đồ đệ, đệ tử là Lục Tiêu, năm đó mười ba tuổi, giang hồ hào kiệt tiến đến chúc mừng.
Thiên Anh năm thứ tư, Lục Tiêu mười sáu tuổi trận chiến lần đầu tiên bước ra giang hồ, đánh bại đệ tử đầu tiên của phu nhân quan chủ Lục Hắc Quan - Chu Mộ Thanh. Bốn năm sau, đánh bại tất cả giang hồ hào kiệt lớn nhỏ.
Thiên Anh năm thứ tám, Lục Tiêu kế nhiệm chức môn chủ Thiên Cơ Môn, tuy rằng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng mà môn chủ lớn tuổi nhất trăm năm qua.
Thiên Anh năm thứ chín, Hoàng đế hạ chỉ sắc phong Tô Hinh là Bình Hải Công chúa.
Thiên Anh năm thứ mười ba, Lục môn chủ cùng Bình Hải Công chúa - Tô Hinh ở Thục Châu thành hôn.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
30 chương
60 chương
126 chương
95 chương
17 chương