Công Chúa Tha Mạng
Chương 102
"Nếm thử hương vị này như thế nào!" Cố Nguyệt Mẫn ân cần gắp thức ăn, rót rượu cho nàng. Nguyên Thương căn cứ vào bản năng xu cát tị hung [ theo lợi tránh hại ], nhìn một chút đồ ăn trong bát, không hề động đũa, mà chậm rãi uống một ngụm rượu.
Cố Nguyệt Mẫn híp mắt, lộ chút không vui. Nguyên Thương lập tức bất động thanh sắc gấp một chút trong bát, bình thản nhai hai cái, nuốt xuống.
Cố Nguyệt Mẫn lại rót cho nàng một chén rượu, ánh mắt sáng lên, nói: "Ngon không?"
Nguyên Thương gật đầu, vừa ăn vừa uống, mà Cố Nguyệt Mẫn một bên giúp nàng gắp thêm đồ ăn, nói: "Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp." Trong giọng nói mang một chút đắc ý của tiểu nữ nhi.
Nguyên Thương chậm rãi ăn xong mấy món, hỏi: "Còn không?"
Cố Nguyệt Mẫn cười nói: "Còn, ta xuống bếp lấy cho ngươi."
Đợi đến khi thân ảnh Cố Nguyệt Mẫn biến mất, Nguyên Thương sắc mặt nhanh chóng biến đổi, từ trong ngực lấy ra các loại bọc giấy gói dầu cùng bình sứ, các loại thuốc giải độc, thuốc bột, đều cho vào miệng, sau đó vận công, sắc mặt nóng lên, trong miệng phun ra một ngụm trọc khí, rồi mới đem giải dược cất đi.
Không hổ là Cố Nguyệt Mẫn, có thể đem thứ tốt làm thành hương vị có thể so với độc dược, khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có một người!
Một bóng đen ở gần đó bay từ tường viện tới, thì ra là Tô Ấm.
"Thiếu gia, người ngươi muốn tìm đã có tin tức."
"Ừ." Nguyên Thương lên tiếng, hỏi, "Sống hay chết?"
Tô Ấm nói: "Vị sư huynh này thật đúng là mệnh lớn, còn sống. Nghe nói được thương hội Triều Tiên cứu. Chỉ là chuyện cũ đã quên, võ công cũng đã mất. Ta đã thông tri cho Tiếu gia, cữu cữu của thiếu gia đã phái người đón hắn, đi đón hắn chính là vị sư đệ thân thiết với hắn."
Nguyên Thương hạ mi mắt, nói: "Quên đi cũng tốt. Ta cũng không còn là Tô Kì trước kia, hắn cũng không còn là Chu Vân Tuyền trước đó."
Tô Ấm gật đầu. Hắn đã biết chuyện của tiểu thư cùng Công chúa. Nhà giàu người ta, nuôi dưỡng luyến đồng, có long dương chi hảo [ chuyện nam nam ] cũng không ít, ma kính chi phích [ chuyện nữ nữ ] cũng không phải không có. Hắn tâm tư đơn thuần, thời đại này không phải Tống Triều, cũng không có Chu Hi *, địa vị của nữ tử cũng không như Đường triều - không có hậu thế [ con nối dõi ] thì không thể tham chính, Tô Ấm vị nhân sĩ võ lâm này không có đọc sách, không cảm thấy có gì không ổn.
------------------------
( * ) Chu Hi - 朱熹 (1130-23/4/1200), nhà tư tưởng đời Tống, tự Nguyên Hối 元晦, hiệu Hối Am 晦庵, người Vụ Nguyên, Huy Châu (nay thuộc tỉnh Giang Tây, Trung Quốc), đỗ tiến sĩ năm Thiệu Hưng thứ 18 (1148).
Lí luận của Chu Hi về thiên lí và nhân dục yêu cầu mọi người phải tự an với phận mình, không được mưu cầu thay đổi số phận gọi là Tồn thiên lí, diệt nhân dục.
------------------------
Tô Ấm nói: "Thiếu gia, ta đã tìm hiểu rõ ràng, rất nhiều võ lâm nhân sĩ ở Gia Hưng đã biết ngươi là thiếu chủ Thiên Cơ Môn, ngày mai người chỉ cần thuyết phục vài vị cao thủ Hậu thiên đỉnh, liền có thể uy hiếp quần hào. Công phu của thiếu gia hiện tại so với ta lợi hại hơn nhiều lắm, nhất định không có vấn đề."
"Không đơn giản như vậy." Nguyên Thương lắc đầu nói, "Lữ Chấn Hải tổ chức một đại hội võ lâm long trọng như vậy, chẳng lẽ là để lót đường cho ta? Ngươi cũng quá coi thường hắn! Dựa theo kế hoạch mà làm!"
"Vâng!" Tô Ấm càng ngày càng thờ phụng vị tiểu chủ nhân này, chính mình không nghĩ ra, vậy nghe theo nàng là được.
Tô Ấm rời đi không lâu, Cố Nguyệt Mẫn đã trở lại, trong tay còn mang theo hai cái mâm tiên diễm [ tươi đẹp ] mê người, cười nói: "Ta còn nhớ rõ ở kinh thành, ngươi đã nấu cháo cho ta."
Nguyên Thương trên mặt ý cười tan ra, nói: "Ta còn có thể làm những thứ khác, về sau sẽ làm cho ngươi ăn." Nghĩ thầm, về sau Công chúa Điện muốn xuống bếp, trăm ngàn lần phải ngăn cản, không tiếc làm thay!
"Được." Cố Nguyệt Mẫn giúp nàng lau rượu bên môi, làm như không để ý hỏi, "Vừa rồi ngươi đi giáo huấn Lữ Thiên Tứ?"
Nguyên Thương trong lòng nghẹn lại, dâng lên một chút tức giận. Chỉ là giáo huấn hắn một chút, không đến một canh giờ đã biết? Âm thanh lạnh lùng nói: "Mẫn nhi tin tức thật linh thông, chớ không phải là đau lòng đi?"
Cố Nguyệt Mẫn bất vi sở động, nhìn nàng, cũng không giải thích, ngữ khí mang ủy khuất nói: "Thập Tam, ngươi trễ như vậy mới về, ta đợi ngươi đến hai canh giờ."
Ngữ điệu hơi thấp, thanh âm khẽ run, lê hoa đái vũ *.
( * ) Lê hoa đái vũ: Lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.
Nguyên Thương ngạc nhiên, có chút luống cuống. Cố Nguyệt Mẫn như vậy... khiến cơn tức của nàng cũng tan mất.
Định thần lại, kéo thân thể mềm mại bên cạnh qua, ôm chặt lấy.
Cố Nguyệt Mẫn tựa vào lòng nàng, vẻ mặt ý cười, bưng chén rượu đưa đến bên môi nàng.
"Đúng rồi!" Cố Nguyệt Mẫn nhìn Nguyên Thương chậm rãi uống rượu, ngón tay đặt trên ngực nàng, nhẹ nhàng mở miệng, đầu ngón tay cách mấy tầng y phục đặt trên ngực trái mềm mại, "Có một cô nương xinh đẹp tự xưng là " bằng hữu " của ngươi tới tìm."
Nguyên Thương phun ra ngụm rượu, ho khan không ngừng. Cố Nguyệt Mẫn đau lòng xoa lưng: "Thập Tam, uống chậm một chút, không ai tranh với ngươi."
Đã nghe qua bản lĩnh Túc Sa Duyệt Dung yêu nghiệt, Nguyên Thương cuối cùng cũng hiểu trực giác nguy hiểm của mình đến từ đâu! Khó trách Cố Nguyệt Mẫn chuẩn bị một bàn độc dược lớn như vậy - Từ lần Chu Vân Tuyền tới nay, Nguyên Thương là lần thứ hai lĩnh hội sức mạnh dấm chua của Công chúa Điện hạ. Lần này so với lần trước rõ ràng cao hơn! Nàng đã nói mà Công chúa Điện hạ sao có thể cười đến khiến cho người ta sợ hãi!
Nguyên Thương cuối cùng thuận khí, nói: "Người đó tên gì?"
Cố Nguyệt Mẫn cười nói: "Tên là A Sử Na Khả Nhị, nghe nói là cùng A Sử Na Quắc đến đây." Đại hội võ lâm, không chỉ có người Hán, ngay cả cao thủ thảo nguyên cùng một ít người võ lâm Triều Tiên, Nam Cương cũng nhịn không được đến đây.
Cố Nguyệt Mẫn tươi cười bỗng nhiên mang theo một chút trêu tức: "Thập Tam nhà ta thật có mị lực, mỹ nhân thảo nguyên cũng lừa được đến đây!"
Nguyên Thương nói: "Ở thảo nguyên bị hôn mê, chính là do đại ca A Sử Na cùng Khả Nhị đã cứu ta. Ta rất cảm kích. Lúc trước ta theo cô cô rời Tấn Dương, không cùng bọn họ từ biệt, lúc đó không để ý, hiện tại nghĩ đến thật sự là không nên."
Cố Nguyệt Mẫn tươi cười trêu tức dần dần thu liễm, trầm mặc không nói.
Nguyên Thương hiện tại đã bắt đầu hiểu được cách đối nhân xử thế, thấy Cố Nguyệt Mẫn im lặng, nghĩ đến có lẽ do mình xưng hô với huynh muội A Sử Na quá mức thân mật, khiến Cố Nguyệt Mẫn tức giận. Cầm lấy tay Cố Nguyệt Mẫn, đang muốn lên tiếng, đã thấy Cố Nguyệt Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt mơ hồ hiện sương mù.
Nguyên Thương nghi hoặc nói: "Sao vậy? Ngươi nếu không muốn, ta không gặp bọn họ nữa là được." Để Tô Ấm thay mặt nàng đi cảm tạ cũng được.
"Thập Tam." Cố Nguyệt Mẫn nhẹ giọng gọi, "Ngươi vì sao gạt ta?"
"Cái gì?"
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng tựa vào lòng nàng, nói: "Ngươi chỉ nói tâm mạch của ngươi bị tổn hại, nhưng lại không cho ta biết, lúc đó ngươi bị thương nặng như vậy." Chuyện lúc đó, Nguyên Thương đều tránh nặng tìm nhẹ kể qua, Cố Nguyệt Mẫn lúc đó không nói, âm thầm điều tra, nhất thời chưa rõ ràng. Nếu không phải A Sử Na Khả Nhị là cô nương đơn thuần bị Cố Nguyệt Mẫn lừa từ đầu tới đuôi khai báo rõ ràng, đến hôm nay Cố Nguyệt Mẫn cũng khó mà biết được những điều này.
Nguyên Thương giật giật môi, như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng nuốt trở lại, ngừng lại một lát, nói: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, bị thương ngoài da thôi."
"Thập Tam..." Cố Nguyệt Mẫn đầu tựa vào hõm vai của nàng, giọng nói mang chút chua xót, "Từ lúc quen biết đến nay, ngươi vì ta chịu không ít khổ. Giống như bàn đồ ăn đêm nay..."
Cố Nguyệt Mẫn lấy đũa gắp một khối hoa quế cao, " Bên trong là dấm chua, muối cùng bột hoàng liên, ngươi lại mặt không đổi sắc nuốt vào. Biết ta làm việc xấu, vì sao cuối cùng lại vì ta nuốt xuống tất cả, một chút oán giận cũng không có?"
Đem khối hoa quế cao đặt ở bên miệng, "Quả thật vừa đắng vừa chát lại vừa mặn. Thật sự là thứ khó nuốt nhất trên đời, có phải không?"
Nguyên Thương lắc đầu, "Ngươi làm, cái gì ăn cũng ngon." Nói từng chữ, vô cùng chân thành. Cũng không biết Phò mã gia Nguyên Thương " thập nhị tứ hiếu " [ hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo ] thật sự nghĩ độc dược của Công chúa Điện hạ nàng đều có thể chịu đựng hết, hay là đã học xong dỗ ngon dỗ ngọt.
"Ngươi luôn như thế." Cố Nguyệt Mẫn cắn môi dưới, ôm lấy cổ nàng, "Ngươi cứ thế không tin ta sao? Ngươi cảm thấy, Công chúa ta không xuống bếp, lần đầu tiên nấu ăn thì sẽ làm tới khó ăn như vậy, nên được ngươi tha thứ, được ngươi dung túng, được ngươi bảo hộ, một chút gió sương cũng chịu không được?"
Nguyên Thương kiên định lắc đầu, "Không phải bởi vì ngươi là Công chúa. Ta toàn tâm đối đãi ngươi, chỉ vì ngươi là người trong lòng của ta. Người bên ngoài dù là nữ hoàng hay nữ thần, thì có liên quan gì đến ta?"
Cố Nguyệt Mẫn nghe nàng vô tình thổ lộ, nén cười, vừa tức giận lại vừa cảm động.
"Ngươi là đứa ngốc! Ta rõ ràng là một đại phiền toái, ám sát, phản loạn, tiêu diệt địch, tất cả mọi chuyện đều do ta dựng lên, kết quả đều liên lụy ngươi vì ta mà chịu thương tổn. Ta biết ngươi cam tâm tình nguyện, nhưng ngươi không biết ta sẽ đau lòng sao?"
Còn nhớ rõ ngày ấy trên thảo nguyên, nghe thấy câu kia của thị vệ truyền tin, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.
Khi đó, tên thị vệ truyền tin nói: " Đại công tử, xảy ra việc lớn rồi! Mộ Dung tướng quân phái binh tới đưa tin, không ngờ là người Hung Nô giả mạo, Nguyên đại nhân một mình chạy về phía Đông, Lục đội trưởng đã đuổi theo! "
Nàng chỉ cảm thấy đất núi rung chuyển, ngay cả đứng cũng không vững. Nàng hít thở thật sâu, không để mình ngã xuống, chỉ nghe thấy âm thanh chính mình giống như hồn phách xuất khiếu [ bay mất ] không còn sức lực, nhưng không tin hỏi: "À, ta không nghe rõ, ngươi nói lại một lần nữa!"
Ngữ khí nhẹ nhàng nhưng yêu dị, bình tĩnh, tự nhiên giống như xưa... Không, là so với khi xưa càng bằng phẳng, nhu hòa.
Nàng không tin, Nguyên Thương sao lại dễ dàng bị hãm vào vòng vây, Cố Nguyệt Mẫn nàng sao không phát giác mưu kế của địch nhân? Không, nàng không tin! Nàng sao để Thập Tam từ khe hở ngón tay của nàng chạy mất, rơi vào bẫy địch nhân rồi? Sao có thể?!
Thẳng đến khi thị vệ truyền tin lặp lại lần nữa, nàng chợt cảm thấy ngực một trận lạnh lẽo, toàn thân phát run.
Nếu nàng là một Công chúa tầm thường, thì có thể khóc nháo có thể thương tâm có thể tức giận, nhưng nàng không phải! Tánh mạng Nguyên Thương đang cận kề nguy hiểm, nàng phải trấn tĩnh hơn so với bất kì ai, nàng muốn đem Nguyên Thương cướp trở về!
Ngay cả nàng cũng không biết đã làm sao điều binh khiển tướng chỉ huy thuộc hạ, cũng không nhớ rõ sau đó đã an bài, khẩn cầu Thành Thiên Phách cùng mình tìm kiếm ra sao.
Nhưng mà, rốt cuộc vẫn muộn!
Đợi đến khi tìm được thi thể Hắc Kỳ Lân bị loạn tên bắn chết, Cố Nguyệt Mẫn lúc ấy liền hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải Thành Thiên Phách cứu nàng, nàng suýt nữa tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Không tìm thấy Nguyên Thương, còn không nhìn thấy thi thể, Cố Nguyệt Mẫn sẽ không tin. Nàng thà nghĩ rằng người Hung Nô đã bắt cóc Nguyên Thập Tam của nàng. Vương đình... Đúng, vương đình! Nàng một phen hỏa thiêu vương đình, không tin người Hung Nô không giao người!
Thẳng đến khi vương đình cháy sạch không còn một mảnh, người Hung Nô đều bị cô cháu nàng giết không còn mảnh giáp, cũng tìm không thấy Nguyên Thương.
Cố Nguyệt Mẫn không thể tưởng tượng được, cơ hồ bị bức điên rồi. Toàn bộ Mạc thị thương hành đều bị nàng chỉnh gà bay chó sủa, nếu không phải Cố Thường Y phát hiện ra dị thường của nàng, âm thầm bảo Mặc Ngôn quản thúc, chỉ sợ mạng lưới tình báo lớn nhất thiên hạ này cũng sẽ bị bại lộ ra ngoài. Cố Thường Y tự mình hạ lệnh, giúp Nguyên Thương tạo thế trong dư luận, đối với cháu gái bảo bối cam đoan: Mặc kệ chân trời góc biển cũng sẽ tìm nàng về, dù đã chết cũng sẽ đem thi thể trở về cho ngươi xem!
Cố Nguyệt Mẫn lúc này mới yên tĩnh.
Trở lại phủ Công chúa ở kinh thành, Cố Nguyệt Mẫn trông coi cẩn thận, ngày ngày chờ tin tức. Mỗi ngày, Tâm nhi đều hỏi: "Mẫu thân, phụ thân khi nào thì trở về?"
Ngày qua ngày, Cố Nguyệt Mẫn lại không khỏi sinh ra hận ý. Nguyên Thập Tam, ngươi sao có thể nhẫn tâm như thế? Ngươi có phải cũng muốn học theo mẫu thân ta, bản thân dù chết... cũng muốn khiến người trong lòng còn sống phải thương tâm?
Hận này, dần dần chuyển thành tuyệt vọng.
Cố Nguyệt Mẫn là một nữ tử kiên cường, nhưng nhịn không được đối với Mặc Ngôn lộ ra biểu tình thương tâm của đứa nhỏ. Một đêm kia, Mặc Ngôn nói gần nói xa, khiến nàng nhịn không được ở bên cạnh người thân cận nhất toát yếu đuối ở đáy lòng, khóc không thành tiếng: "Mặc di, nàng... Ta không tìm được nàng!"
Không tìm thấy Thập Tam của nàng, nàng tìm không thấy Thập Tam của nàng.
—Nguyên Thập Tam, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ không hận ngươi nữa. Ta sớm biết ngươi không thích triều đình tranh đấu, ngươi thích cuộc sống võ lâm, ngươi thích du lịch khắp nơi, thích đi Triều Tiên tìm nhân sâm, thích đi Nam Cương săn bắn, tốt thôi, ta sẽ cùng ngươi đi. Chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh ta.
Ngày ấy khi nhìn thấy Nguyên Thương trong đám người, Cố Nguyệt Mẫn ngay cả mở miệng gọi nàng cũng không có dũng khí, chỉ có thể đi theo phía sau nàng, sợ rằng bóng dáng này là ảo ảnh do nàng tương tư nhiều ngày. Ổn định tâm tình, chậm rãi tìm kiếm, chậm rãi đến gần, mắt thấy Ngọc Khanh Hồng rời đi, Nguyên Thập Tam một mình ngồi ở trong đình uống rượu giải sầu, nhịn không được nâng tay áo khẽ múa, chỉ mong nàng sẽ mỉm cười.
— Thập Tam a, ngươi muốn cái gì, ta sẽ cho ngươi cái đó! Ngươi thích chuyện giường chiếu, ta nguyện ý ngày ngày nghênh phụng cầu hoan; Ngươi muốn xưng bá võ lâm, ta sẽ lợi dụng những thứ trong tay giúp ngươi tất cả, đem hình tượng của đại hội võ lâm khuếch trương đến thảo nguyên phương Bắc, những nơi xa xôi ở phía Nam, thậm chí dùng bồ câu đưa tin cho Triều Tiên, An Nam truyền bá khắp nơi; Ta biết rõ trong lòng ngươi chỉ có ta, nhưng thấy ngươi thân cận với người bên ngoài, ta cũng nhịn không được trêu cợt ngươi, dù là ngươi đi giáo huấn Lữ Thiên Tứ, nhưng ta biết ngươi cùng vị thiếu niên hiệp sĩ - nghĩa huynh này đơn độc ở chung một chỗ, cũng nhịn không được ghen tuông.
— Thập Tam a Thập Tam, ngươi nói, ta yêu ngươi sâu bao nhiêu? Vì sao, ngươi một chút tự tin cũng không có?
Cố Nguyệt Mẫn bị Nguyên Thương gắt gao ôm vào lòng, rơi lệ đầy mặt, "Lý tưởng của ta cùng tình cảm của ta với ngươi, lấy thủ đoạn của ta, sẽ có thể vẹn toàn đôi bên; Cho dù không thể vẹn toàn đôi bên, vinh quang hoàng thất, dân chúng thiên hạ, cũng sẽ có nhiều con cháu Cố thị quan tâm, ngươi sao có thể nghĩ rằng, ta chắc chắn sẽ bỏ ngươi mà cô thủ hoàng thành?"
"Thập Tam, ngươi phải nhớ kỹ, từ ngày ở Bạch Mã Tự bắt đầu, ngươi ở trong lòng ta, đã nặng như Thái Sơn. Không được hoài nghi, không được dao động. Ai bảo ta đã động chân tình? Chỉ có thể theo tâm tư tiểu nhi nữ của mình, phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ ngươi... "
Nguyên Thương nhắm mắt lại hôn nàng, bất luận khóe môi làn da, chạm vào nhau, đều cảm thấy như đang hòa tan trong thân thể đối phương.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
30 chương
60 chương
126 chương
95 chương
17 chương