[img][/img]
Triết vũ khoanh tay cười nhìn dáng vẻ như gà mắc tóc của tử hàn. Anh nhún vai : -thôi cô cứ ở đó mà kiếm chìa khoá đi tôi về trước. Tử hàn trừng mắt :- về thì về đi lắm lời.trời ơi bực mình tại sao mình lại dính vào cái tên này chứ. Triết vũ lái xe, bỏ đi. Tử hàn lầm bầm rủa thầm : -đồ không biết ga lăng . Mất luôn rồi đành cuốc bộ về vậy. Tử hàn ngao ngán rảo bước. Từ phía sau đèn xe hơi bóp inh ỏi, tử hàn way lại rủa : -này không biết điếc là gì à. -tiểu thư . Tử hàn chau mi: -ơ ông lý sao ông biết mà đón cháu thế. Ngồi trong xe cô nghĩ ngợi : -hoá ra hắn ta cũng không đáng ghét lắm. Nhưng mà mình vẫn ghét hắn ta rừ rừ cái đồ kiêu ngạo mà.
Nhìn ra cửa sổ cơn mưa nhỏ lất phất , trong lòng tử hàn len lói một cảm giác rất ấm áp. Măc dù cô vẫn không biết cảm giác đó là gì. Cuộc sống cô đã xuất hiện hình bóng anh tự khi nào. Hôm sau,sau bủi tối tra tấn của tên mạnh khương , tử hàn trốn ra sân thượng nằm dài trên ghế đá và đánh một giấc.
-xem ra có học sinh trốn tiết đây. Mạnh khương khoanh tay nhìn triết vũ,anh cười : - giao cho cậu đấy đừng nhìn tôi thế chứ. Thôi tôi vào lớp trước đây. Triết vũ bỏ đi. Mạnh khương nhìn cô. Cái con nhóc này đúng là lắm trò để người khác tức điên lên. Mạnh khương phì cười : - cô đúng là trẻ con mà này nguyệt tử hàn cô không định vào học đấy àk. -tôi không thích học tên đầu heo kia. Đồ đáng ghét,ỷ học giỏi là hay lắm hả. Tưởng mấy người đẹp trai lắm hả xấu thấy gớm à. Tên triết vũ là tên mặt heo,tên mạnh khương là tên đầu heo. Tử hàn nói trong ngái ngủ. Lúc này mạnh khương chỉ mún đấm cho cô một kái. Anh ngồi cạnh cô : - nguyệt tử hàn mau về lớp đi. Vẫn ngủ say như chết. Tại sao tim anh luôn đập lệch nhịp khi anh đứng gần cô. Luôn loạn cả lên khi nhìn gương mặt thiên sứ này đang say giấc. Mạnh khương nhíu mày rồi hét thật lớn : - nguyệt tử hàn cô mà không dậy thì lượng bài tập tăng gắp đôi đấy. Hiệu quả tức thì, tử hàn nghiến răng nhìn mạnh khương : -đồ đáng ghét. Mạnh khương nhún vai cười điệu: -mau vào lớp đi . Đây là yêu cầu của tôi, phó hội trưởng hội học sinh. Tử hàn bĩu môi : - xì chỉ được cái danh bổn tiểu thư cóc sợ. Nói rồi thong thả bỏ đi để lại anh tức điên lên : -cô
[img][/img]
Trường TAW . Trước cổng trường một người con gái với ánh mắt vô cùng sắc lạnh trong đồng phục ACCEL khoanh tay . Nhã kỳ nhìn wa cửa sổ nhếch môi : -hừ nguyệt tử hàn để xem cô làm gì được tôi. Bọn con gái xì xầm nhìn nhau : -là tử hàn đó cô ta trở về đây làm gì vậy nhỉ ai ngu ngốc mà gây chuyện với cô ta chứ. Tử hàn lạnh lùng : -triệu nhã kỳ nếu kó ngon thì đến chỗ đó . Nói rồi bỏ đi ngay . Tử hàn trở về trường tỏ vẻ không vui, mạnh khương quăng cho cô sấp giấy : -này bài kiểm tra của cô được 4 điểm có tiến bộ đấy. Tử hàn lạnh giọng : -hôm nay không học đâu, anh đừng đến tôi về trễ lắm. Mạnh khương thấy thái độ của cô hơi lạ bèn hỏi : -cô có chiện gì à. Tử hàn im lặng, mạnh khương thở dài : -nguyệt tử hàn cô thật khó hiểu rốt cục cô là con người như thế nào? Tại sao tôi lại phải wan tâm cô chứ. Nực cười. Cô đã xen ngang vào cuộc đời tôi tự khi nào, có phải tôi thật sự ghét cô. Hay đó chỉ là sự ngụy biện ột cái gí khác. Tôi hết hiểu nổi bản thân mình rồi tại cô đấy
Mạnh khương thở dài ngao ngán. Tử hàn rảo nhanh ra hành lang : -hừ triệu nhã kỳ đợi đó tao từng nói với mày đừng để tao nổi giận mà. Triết vũ chau mi : -mau vào lớp đi hết giờ giải lao rồi đấy . Tử hàn nhìn anh : -rừ rừ đồ đáng ghét . Tử hàn lầm bầm : -đồ đáng ghét mà rừ rừ đồ đầu heo dái đi đường hun xe , đi cầu cầu gãy đi xe xe nổ đi máy bay gặp tai nạn lệch đường bay đi bơi gặp sóng thần rừ rừ . Mạnh khương nhìn triết vũ : -làm sao thế? -ngứa tai wá hình như có người đang chưởi mình thì phải. Mạnh khương phì cười ngoài con nhỏ đó ra thì kòn ai có gan làm thế đâu chứ.
[img][/img]
Tử hàn leo lên xe phóng ra công viên, triệu nhã kỳ đã ở đó rồi. Nhã kỳ nhếch môi : -đã lâu không gặp nguyệt tử hàn , coi bộ để đút lót mà vào được ACCEL cũng không dễ gì nhỉ. Tử hàn lạnh giọng : -là cô làm đúng không? Nhã kỳ nhún vai : -ái chà tôi không nghỉ là cô không biết người đó là tôi. Thông minh thế là vừa rồi đấy thiên kim đại tiểu thư của dòng họ nguyệt. Cô không cần cảm ơn tôi đâu vì đã giúp cô đo được sự thông minh của cái đầu to mà óc như quả nho của cô đâu hahaha. Tiếng cười của nhã kỳ còn chưa dứt thì một bạt tay giáng xuống gương mặt xinh đẹp của ả. Tử hàn cười nhạt : -ồ không tôi phải cảm ơn lòng tốt của cô chứ có vẻ cái tát này là một món quà thích hợp đấy. Nhã kỳ trừng mắt "pặt" bàn tay của cô bị tay của tử hàn giữ lại : -triệu nhã kỳ tặng lại món quà tôi tặng cho cô không vui tí nào đâu. Nhã kỳ kéo tay lại : -hừ khá lắm để xem cô giỏi tới mức nào. Tử hàn lạnh lùng : -để xem mai cô còn có thễ vát mặt vào TAW không. Hay là biến dạng rồi
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
108 chương
45 chương
10 chương
138 chương
18 chương