Chương 33: Thành thật Trên đường đến phòng học ban 9, lúc đi đến đầu cầu thang, Chúc Yểu nhìn vào mắt Nguyên Trạch rồi hỏi: “Cô giáo Tiêu chắc sẽ không nói gì với cô chủ nhiệm phải không?”   Ứng Úc Lưu vốn đã vô cùng bài xích việc học sinh yêu đương, càng đừng nói đến bây giờ đang là thời khắc mấu chốt của học sinh năm ba. Tuy rằng cô và Nguyên Trạch chưa chính thức ở bên nhau, nhưng vừa rồi cô giáo Tiêu đã nhìn thấy bọn họ nắm tay. Nguyên Trạch nâng cánh tay sửa sang lại mũ trên đầu cho cô, đối diện với đôi mắt lúng liếng của tiểu công chúa, thấp giọng đáp: “Yên tâm, sẽ không đâu.”   Vậy là tốt rồi. Chúc Yểu biết rõ, Ứng Úc Lưu không thích mình. Nếu là học sinh giỏi như Lâm Chỉ Y cùng Nguyên Trạch yêu sớm thì chắc cô chủ nhiệm sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng là cô thì không được. Thành tích đã kém, nếu lại còn nói chuyện yêu đương ở thời khắc quan trọng này thì cô giáo Ứng chắc chắn sẽ cảm thấy cô sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của Nguyên Trạch.   Cửa phòng học ban 9 khép chặt. Tiếng nhốn nháo ồn ào truyền ra từ bên trong. Chúc Yểu sửa sang lại quai đeo cặp trên vai một chút rồi đẩy cửa bước vào, một luồng hơi nóng ập đến, ngay sau đó thứ gì đó cũng vù một tiếng bay đến, thẳng tắp đập vào trán Chúc Yểu.   Trong lớp, Hứa Du Du và Trương Kha đang đùa giỡn. Trương Kha nhìn thấy Hứa Du Du đang lén đan khăn quàng trong gầm bàn nên đã thừa dịp cô ta không chú ý rồi lấy đi, sau đó Hứa Du Du vội đuổi theo. Trương Kha cười đùa không đưa cho cô ta, hai người một chạy một đuổi vòng quanh mấy cái bàn trong lớp học. Cuối cùng, Hứa Du Du đứng trên bục giảng thở hổn hển lấy ra nửa viên phấn viết trong hộp, ném qua.   Trương Kha linh hoạt né tránh.   Nào biết, Chúc Yểu mới vừa bước vào cửa lớp, viên phấn kia đã rất trùng hợp đập vào trán của cô.   Nguyên Trạch đi phía sau cô cũng nghe được tiếng kêu nên mới đến bên cạnh cô, đẩy tay trên đầu cô ra, cẩn thận xem xét. Trên làn da trắng nõn, ở chỗ cái trán của cô có một dấu đo đỏ do phấn viết để lại.   Thật ra cũng không phải là rất đau, chỉ hơi bị dọa thôi. Chúc Yểu hàm hồ nói: “Không đau đâu.”   Trương Kha vừa cầm cuộn len sợi vừa nói với Chúc Yểu: “Chúc Yểu, cậu không sao chứ?”   Trên bục giảng, Hứa Du Du không ngờ được Chúc Yểu sẽ bước vào, tuy nói quan hệ giữa hai người không tốt nhưng dù sao cũng là bạn học. Vì thế Hứa Du Du đành méo miệng xin lỗi cô: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn ném cậu, người tôi muốn ném Trương Kha kìa.”   Thừa dịp Trương Kha đang chú ý đến Chúc Yểu, Hứa Du Du vội tiến lên giật lấy cuộn len và chiếc khăn quàng mới đan được một nửa trong tay Trương Kha. Không ngờ que đan còn ở trong tay Trương Kha, cứ như vậy, nửa chiếc khăn quàng cổ nháy mắt bị tuốt ra vài vòng, giống như mấy quân bài Domino vậy.   Hứa Du Du chống hông, tức giận rống to: “Cậu đền cho tôi!”   Trương Kha nào ngờ tới khăn đan len kia lại dễ bị tuột như vậy, vội vàng nhét lại một đoạn len bị tuột vào lòng ngực cô ta: “Trả lại cho cậu là được rồi chứ gì?”   Trong lúc hai người họ ồn ào, Chúc Yểu đã về chỗ ngồi trước. Trong lớp có mở điều hòa, hơn nữa lại có nhiều người cho nên rất ấm áp. Chúc Yểu bỏ cặp sách xuống, tiếp theo đến mũ đội cũng được tháo ra.   Cô không buộc tóc, một đầu tóc đen nhánh mềm mại cứ như vậy rũ xuống, khéo léo dán vào khuôn mặt. Chúc Yểu đang muốn tháo luôn khăn quàng cổ thì lại thấy bàn tay Nguyên Trạch duỗi lại gần, lòng bàn tay dừng trên trán của cô… Rất ấm áp, rất mềm mại. Anh nhẹ nhàng chà lau.   Hô hấp của Chúc Yểu ngừng lại, cánh tay đang tháo khăn quàng cổ cũng cứng ngắc, chỉ có đôi mắt nhẹ nhàng chuyển động, nhìn hơi ngớ ngẩn.   “Tốt rồi.” Nguyên Trạch rất nhanh đã thu tay lại.   “... À.” Lúc này Chúc Yểu mới kịp phản ứng, thì ra anh lau vết phấn trên trán cho cô. Ánh mắt Chúc Yểu chứa đầy ý cười, sau đó cô hơi cúi thấp đầu, chầm chậm tháo khăn quàng cổ trên cổ ra. Một vòng, hai vòng, cuối cùng một đoạn cổ mảnh khảnh hiện ra.   Từ góc độ của Nguyên Trạch nhìn tới, làn da của tiểu công chúa rất tinh tế, trắng đến gần như đang sáng lên. Ngón tay anh ngừng lại, ánh mắt chuyển qua chỗ khác, bắt đầu sửa sang lại cặp sách.   Mùa đông giá lạnh đã tới, không biết nổi lên từ ban nào mà các nữ sinh lại bắt đầu lén đan khăn quàng cổ. Hứa Du Du chính là một trong số đó. Nữ sinh ở tuổi này dường như có năng lượng vô tận, ngay cả khi áp lực học tập rất lớn thì họ vẫn có thể giành thời gian để sửa soạn này nọ.   Mà Lâm Chỉ Y thì chưa bao giờ chạm vào những thứ này, cô ta từ sớm đã bước vào phòng học, cũng mặc kệ Hứa Du Du cùng Trương Kha đùa giỡn, chỉ bình tĩnh ngồi vào chỗ ngồi và làm bài tập.   Bạn cùng bàn lặng lẽ cho Lâm Chỉ Y một ánh mắt, thì thầm nói: “Này, Lâm Chỉ Y, cậu nói xem lớp trưởng của chúng ta với Chúc Yểu, có phải là… có phải là đang ở cùng một chỗ hay không vậy?” Lúc trước khi Nguyên Trạch được xếp vào ban 9, những nữ sinh xinh đẹp trong lớp đều có chút ngo ngoe rục rịch. Nhưng sau đó thì sao, Lâm Chỉ Y đơn thuần trong sáng lại nội liễm như vậy, thái độ đối với Nguyên Trạch cũng đủ rõ ràng, người ta lại nhìn cũng không nhìn một cái.   Bạn cùng bàn tên Ngụy Giai Vũ, cô chủ nhiệm đã đổi bạn cùng bàn trước của cô ta là Chu Tư Tề đi rồi, đổi thành Ngụy Giai Vũ. Thành tích của Ngụy Giai Vũ không tồi, đầu óc lại rất thông minh. Lúc người này học năm nhất năm hai rất thích gây sự, nhuộm tóc yêu đương, tới năm ba đã thu liễm lại, thành tích cũng từ đó tiến bộ vượt bậc.   Bàn tay đang cầm bút của Lâm Chỉ Y siết chặt, lại dường như không có việc gì nói: “Chắc là không đâu.”   Ngụy Giai Vũ xoay bút, lặng yên không tiếng động quan sát vẻ mặt của Lâm Chỉ Y. Cuối cùng người này buông bút, cười nói: “Nhưng mà, ngay cả khi lớp trưởng muốn yêu đương thì cậu ấy cũng sẽ không tìm người có thành tích kém như vậy, đúng không?”   Lâm Chỉ Y không trả lời. chỉ lạnh nhạt nói: “Tớ cũng không rõ lắm.”   ……   Chạng vàng khi tan học, ngoài trời đã tối mờ, có vài bông tuyết bay tán loạn.   Chúc Hằng suy sụp ngồi dựa trên xe, trong trời tuyết lạnh giá hắn lại không sợ bị đông lạnh, áo khoác cũng không kéo khóa, hai chân thon dài thẳng tắp. Mái tóc hắn đen nhánh, khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan sắc bén lại lộ ra một hương vị xấu xa. Giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc, trong khói thuốc mông lung, đôi mắt Chúc Hằng nhẹ nhàng híp lại, khi thì ho nhẹ vài tiếng, nhìn trông rất ngầu.   Những học sinh ngoan khi thấy hắn thì đều chủ động đi đường vòng.   Cũng có mấy nữ sinh cảm thấy Chúc Hằng rất đẹp trai sẽ lén nhìn vài lần, còn ghé đầu cùng bạn bè thấp giọng nghị luận.   Miệng Chúc Hằng nhẹ nhàng cong lên, vô cùng hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý. Lúc chuẩn bị rút ra mấy điếu thuốc nữa, hắn lại nhìn thấy Chúc Yểu và Nguyên Trạch lưng đeo cặp sách đang bước ra ngoài.   “Khụ… khụ khụ.” Bỗng dưng bị sặc, Chúc Hằng nắm tay đưa đến bên miệng, kịch liệt ho khan. Sau đó hắn ném tàn thuốc ném lên mặt đất một cách lo lắng không yên, quen chân dẫm nghiền.   Thật sự là quá chói mắt. Chúc Yểu đã nhìn thấy Chúc Hằng đang hút thuốc từ xa, cho nên cô chạy chậm đến, xụ mặt nói hắn: “Không phải em đã nói anh không được hút thuốc hay sao?” Tiêu Minh Châu bận rộn, Chúc Tấn Ung thì không đáng tin, có đôi khi chỉ có Chúc Yểu bắt được mới nói hắn vài câu.   Đôi mắt Chúc Hằng nhìn Nguyên Trạch ở phía sau cô, rõ ràng biết những chuyện đó đều đã ở đời trước rồi nhưng đáy lòng hắn vẫn không nén nổi sự rụt rè. Hắn cảm giác, với bề ngoài vân đạm phong khinh kia, anh sẽ luôn có biện pháp để trị hắn.   “Chỉ là hút vài hơi thôi, dù sao cũng phải từ từ mới cai được.” Vẻ mặt cưng chiều, Chúc Hằng nhét tay vào túi áo, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lên xe trước đi.”   Chúc Yểu “Vâng” một tiếng, mở cửa sau xe ra.   Tay Chúc Hằng đặt lên cửa xe, nhếch mày, nói với em gái: “Em ngồi phía trước, anh và thái… Anh và Nguyên Trạch ngồi phía sau.”   Trước kia Chúc Hằng thích nhất là ngồi ghế phụ. Nhưng bây giờ nếu hắn ngồi ghế phụ thì em gái phải ngồi cùng với Nguyên Trạch… Tuy rằng ở lớp hai người cũng ngồi cùng bàn, còn ở nơi hắn không nhìn thấy mà làm những việc thân mật hơn nữa, nhưng làm anh trai, dưới mí mắt mình, phải trông coi kĩ hơn.   Lên xe, Chúc Yểu đặt cặp sách lên đùi, nghiêng đầu cài kĩ đai an toàn. Ở ghế sau, Chúc Hằng cẩu thả ngã ngồi vào ghế, hai đùi chồng lên nhau, chuẩn bị ngồi vắt chéo chân. Tầm mắt Nguyên Trạch ở bên cạnh bỗng nhiên bay qua, dừng trên đùi hắn.   Chúc Hằng lúng túng hắng giọng, vô thức hạ chân xuống, ngồi thẳng người lại.   Sau khi làm xong hắn mới chậm chạp sửng sốt, cảm thấy mình thật giống một tên bị đè đến ngu người.   Nhìn Chúc Hằng qua gương chiếu hậu, hai mắt Chúc Yểu cong cong, bả vai run run lén cười.   …… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com   Khi Nguyên Trạch bước vào nhà Chúc Yểu, Tiêu Minh Châu đeo tạp dề đang ở trong bếp nấu ăn cũng trực tiếp cầm xẻng nấu bước ra. Tuy rằng từ trước đến nay luôn bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy hoàng hậu nương nương ung dung hoa lệ quý phái lộ ra một mặt như vậy, Nguyên Trạch cũng sửng sốt chừng hai giây.   Theo sau đi ra là hoàng đế Chúc Tấn Ung, ông mặc áo lót bông ở nhà, đôi mắt do vừa mới thái hành tây nên đỏ lừ.   Nguyên Trạch luôn khiêm tốn ôn hòa, trong cơn hoảng hốt lại dường như anh vẫn còn là thiếu niên trẻ tuổi cơ trí ở Đại Ngụy, là cánh tay đắc lực của hoàng đế, “Hoàng thượng, nương nương.”   Tiêu Minh Châu một tay cầm xẻng nấu nhét vào trong lòng ngực Chúc Tấn Ung, sau đó chà lau đôi bàn tay lên tạp dề, hốc mắt phiếm hồng: “Tôi chưa từng nghĩ tới khi còn sống, còn có thể nhìn thấy thái Phó…” Không còn là thiếu niên hai mươi lăm tuổi thành thục nho nhã, hiện tại người này đứng cùng một chỗ với Chúc Hằng và Chúc Yểu, nghiễm nhiên lại trở thành học sinh cao trung cùng tuổi với bọn chúng.   “Là vinh hạnh của thần.”   Tiêu Minh Châu cười nói: “Cái gì mà hoàng thượng với nương nương, cái gì mà thần chứ, đã tới đây rồi thì cũng đừng khách khí như vậy, cứ coi như người một nhà…” Sau đó bà lại hướng về phía Chúc Hằng, “Con còn đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau đi tiếp đãi thái phó ngồi xuống.”   Đã không còn lễ tiết phiền phức như ở trong cung đình trước kia, Tiêu Minh Châu cũng bỏ đi lại dáng vẻ như sấm chớp trên thương trường, đối xử với Nguyên Trạch ân cần lại nhiệt tình, còn dẫn anh đến ngồi trên sô pha ở phòng khách. Tiếp đó bà đẩy mâm trái cây đến trước mặt anh: “Không biết cậu thích ăn cái gì cho nên tôi đã chuẩn bị mỗi thứ một ít.”   Chúc Tấn Ung ở bên cạnh lảm nhảm: “Đừng đẩy nữa, coi chừng đẩy rơi xuống thảm bây giờ.”   Tiêu Minh Châu thu lại tươi cười, hướng về phía Chúc Tấn Ung quát lớn: “Ông câm miệng!”   Chúc Tấn Ung ngậm miệng, nghiêng người ngã vào sô pha bên cạnh. Chúc Hằng ngồi trên tay vịn của sô pha, đang cầm quả quýt vàng óng để lột vỏ. Mới vừa lột được hai múi đã thấy miệng Chúc Tấn Ung từ từ mở ra… Bàn tay đang cầm múi quýt nhét vào miệng của Chúc Hằng dừng lại, sau đó rầu rĩ ném nó vào trong miệng Chúc Tấn Ung.   Biệt thự Chúc gia rất lớn, bình thường khá vắng vẻ, nhưng thời gian bữa tối hôm nay lại náo nhiệt khác thường. Tiêu Minh Châu xuống bếp làm vài món ăn gia đình đơn giản, trên bàn ăn cũng không còn cách biệt quân thần như ngày xưa cho nên mọi người tán gẫu rất hợp ý.   Chúc Yểu cầm bát cơm, vừa ăn cơm vừa đánh giá vẻ mặt của Nguyên Trạch. Tính cách anh vốn ít lời, nhưng mẹ cô nói nhiều như vậy, mặc kệ bà hỏi anh cái gì thì anh đều nghiêm túc đáp lại. Còn nói thêm vài lời.   ……   Sau bữa cơm tối, Chúc Yểu lấy cớ muốn hỏi anh một bài toán để hai người sang phòng bên cạnh.   Mở bài tập ra, nhìn Nguyên Trạch lúc anh cầm bút giảng bài cho cô, Chúc Yểu không nhịn được hỏi: “Hôm nay… Cậu cảm thấy không quen có phải không? Mẹ của tớ rất thích cậu, cho nên mới nói nhiều với cậu như vậy.”   Nói thật, Nguyên Trạc quả thật có chút không quen, cả hai đời anh đều không trải nghiệm được việc sinh hoạt ấm áp thường ngày trong gia đình như vậy. Có chút ầm ĩ, nhưng anh cũng không bài xích. Nguyên Trạch thuận theo rũ mắt nhìn sườn mặt của tiểu công chúa, chậm rãi nói: “Tôi biết.”   Hoàng hậu đoan trang tao nhã, hơn nữa từ trước đến nay bà cũng không hề keo kiệt sự tán thưởng với anh.   Chúc Yểu thở nhẹ ra một hơi: “Vậy là tốt rồi.”   Ánh đèn trong phòng sáng ngời. Chúc Yểu ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ nghe Nguyên Trạch giảng cách làm bài. Trong cánh mũi, là mùi vị mát lạnh trên người anh. Cô lặng lẽ xê dịch ánh mắt. Anh dựa gần vào cô để giảng bài, thật sự rất gần. Đôi mắt Nguyên Trạch rũ xuống, bóng của hai hàng mi dài rậm in lên mặt.   Tầm mắt Chúc Yểu dừng ở sườn mặt của anh, một lúc lâu sau, bàn tay đang rũ xuống chợt nắm chặt, liếm liếm môi, tiếp đó cô hơi ngửa đầu...   Cánh môi chạm nhẹ vào cằm của anh.   Rất nhẹ. Giống như một chiếc lông vũ lướt qua.   Trái tim nhảy lên mãnh liệt, tiếp đó Chúc Yểu nhanh như chớp cúi đầu.   Bàn tay đang viết các bước giải bài lên giấy nháp của Nguyên Trạch khựng lại, bút đen vẽ ra một nét thật đậm trên giấy. Động tác của anh chợt dừng lại, đôi mắt tối đi.   Không khí bỗng nhiên trở nên im lặng.   “Tớ…”   Là tiếng nói ngọt ngào mềm mại của tiểu công chúa, âm giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu, rất thành thật giải thích: “Tớ cũng… không nhịn được.”   Hầu kết Nguyên Trạch lăn lộn, anh sửng sốt mất hai giây, sau đó “Cạch” một tiếng buông bút xuống.   ----------------------------------------------------------------------------------   Tác giả có điều muốn nói:   Con gái, con có biết đây là đang châm lửa hay không?