Đại sảnh nhà họ Hạ, Hạ Vũ Nhược vội vàng đi tới đi lui ở trong đại sảnh, cau mày, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa lớn, vừa nghe thấy âm thanh của động cơ xe hơi liền vội vàng chạy ra ngoài, nhưng mỗi lần đều là thất vọng làm cô phải cúi đầu chán nản quay về.
Làm sao bây giờ? Anh hai đã đi ra ngoài hơn nửa ngày rồi, một ít tin tức cũng không có, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Đôi tay cầm thật chặt điện thoại di động, không từ bỏ ý định, bấm lần nữa dãy số điện thoại của anh trai, vẫn cứ là hộp thư nhắn lại, trong đầu đột nhiên thoáng qua một bóng người. Hạ Vũ Nhược luống cuống mở điện thoại di động ra liền nhấn số điện thoại, hôm nay cô chỉ biết cầu cứu ở anh.
“Này, là tôi đây, Vũ Nhược đây, anh hai ảnh… Anh hai ảnh…”
Vì nói chuyện, Hạ Vũ Nhược không ngừng nghẹn lời, chọc tới người ở đầu bên kia điện thoại, luống cuống cúp điện thoại di động, chạy nhanh như bay tới nhà họ Hạ.
“Làm sao anh lại đến đây!”
Nhìn thấy người bước vào đến cửa chính, Hạ Vũ Nhược không kịp chờ đợi liền xông thẳng ra ngoài, căng thẳng bắt lấy cổ tay hắn oán giận.
“Bà cô à, tôi đã chạy một mạch điên cuồng phóng nhanh như gió để tới đây, giờ hãy đi vào trước rồi hãy nói.”
Vẫn đẹp trai như xưa, trên mặt Lạc Tử Quân nở nụ cười tái nhợt, góc cạnh ở khuôn mặt hiện ra rất rõ ràng, trông cô gầy đi rất nhiều, trong đáy mắt đang che giấu vẻ mệt mỏi, cứ đặt nặng lên trên bả vai của Hạ Vũ Nhược, không nói gì cứ thế dẫn cô vào trong nhà.
Hắn quan sát cẩn thận, phát hiện ra Hạ Vũ Nhược chỉ mặc bộ y phục mỏng mang liền chạy ra, trong đôi mắt lơ đãng toát ra vẻ thương yêu.
Một lòng nghĩ đến anh trai và chị Vân, Hạ Vũ Nhược cũng không chú ý đến cánh tay mình đang khoác lên người của hắn, trong lúc mình và hắn đang rất thân thiết, ngoan ngoãn cùng hắn đi vào trong nhà.
“Trong điện thoại nói không được rõ ràng lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Ưu nhã uống một ngụm cà phê với hương thơm ngào ngạt, để cho tinh thần của mình thật sảng khoái, thấy dáng vẻ nóng nảy bất an của Hạ Vũ Nhược, Lạc Tử Quân cũng bắt đầu sốt ruộc dần.
“Chị Vân không thấy, anh hai đã đi tìm chị ấy, đến bây giờ cũng không có trở về, điện thoại cũng không gọi được, có thể hay không, có thể hay không…”
Nhíu chặt đôi mi thanh tú, cắn chặt môi dưới, Hạ Vũ Nhược lo lắng vô cùng, nếu kết quả không được khả quan, cô lại không dám suy nghĩ đến.
“Đợi chút, cô nói là,” Lạc Tử Quân cau mày, bắt bẻ ngay trong lời nói mấu chốt của cô, “Chị Vân?”
Thấy cô gật đầu một cái, lúc này Lạc Tử Quân mới chợt hiểu ra, không trách được mấy ngày trước Tử Thuần cứ hỏi hắn mấy câu kì lạ, nếu Khuynh Vân có thể bỏ đi thù hận, một nhà ba người có thể ở chung lần nữa bên nhau có được hay không, thì ra mục đích của chị ấy là muốn cho hai người…
“Sao lại không nhìn thấy cô ấy kia chứ?”
Theo cá tính của Hạ Vũ Hi, cho hắn biết thân phận thật của Khuynh Vân, làm sao có thể để cho cô ấy biến mất lần nữa chứ?
“Đều tại tôi không tốt, đều tại tôi không tốt…”
Đề cập tới việc Tống Khuynh Vân mất tích, nước mắt Hạ Vũ Nhược liền không thể khống chế được, trong lòng cô đã tự trách cứ lấy chính mình một nghìn một vạn lần, tại sao lại ngu xuẩn như vậy, khi bị người khác lợi dụng.
“Được rồi được rồi, đừng khóc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nói cho tôi biết, nhất định tôi sẽ giúp cô tìm bọn họ trở về.”
Nước mắt của cô khiến cho Lạc Tử Quân lo lắng, đau lòng ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô vào trong lòng, dịu dàng dụ dỗ, từ trong đáy lòng âm thầm thề rằng, nhất định kiếp này anh sẽ bảo vệ cho cô, không bao giờ để cho cô đau khổ như thế này nữa.
Lời anh nói chứa đầy ma lực, Hạ Vũ Nhược dần dần ngừng khóc, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa lê, tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào trong mắt Lạc Tử Quân, khóc nức nở nói những chuyện đã xảy ra.
“Là Cung Mạt Lỵ, cô ấy lợi dụng tôi, sau đó bắt trói chị Vân đi, đã hai ngày một đêm rồi, chị Vân cũng không có một chút tin tức nào, hôm nay anh hai nhận được một tin tức rất kỳ quái, sau đó liền vội vàng đi, sau đó liền không liên lạc được nữa.”
Thấy Lạc Tử Quân không nói một lời chỉ khóa chặt chân mày, trong lòng Hạ Vũ Nhược lại nhíu chặt lần nữa, bàn tay nhỏ bé lạnh giá rất sợ hãi, cứ nắm chặt lấy tay của anh.
“Vũ Nhược đừng nóng vội, tôi sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Nhìn cô tươi cười, Lạc Tử Quân cố gắng để cho cô an tâm, lại một mình đi đến một bên, bấm số điện thoại chưa được bao lâu.
“Này, tôi là Lạc Tử Quân, giúp tôi chuyển lời với lão đại của các người, nhờ hắn tìm giúp hai người, đúng vậy, đợi chút nữa thì hình chụp sẽ được truyền đến cho hắn, cảm ơn!”
Tắt máy, Lạc Tử Quân thở dài thật sâu, nếu không phải vì Vũ Nhược, tuyệt đối anh sẽ không tìm bọn họ giúp anh một tay, nhưng nếu có sự trợ giúp của bọn họ, anh tin sẽ có tin tức rất nhanh, sợ rằng về sau sẽ không còn có cuộc sống an nhàn nữa rồi, Lạc Tử Quân tự mình cười mà giễu cợt.**********Từ sau gáy truyền đến từng trận đau đớn, Hạ Vũ Hi xiết chặt lông mày tuyệt đẹp, chậm rãi mở mắt ra, lại chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.
Đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại, nhớ lại cũng biết rõ mình đã bị giam cầm, Hạ Vũ Hi cố gắng động tay động chân, lúc này mới phát hiện ra, tay chân cũng bị sợi dây trói chặt lại.
Dựa vào thính giác nhạy cảm của sư tử, Hạ Vũ Hi cảm nhận từ trong bóng tối trong phòng, ngoại trừ mình ra còn có một hơi thở yếu ớt, cùng với âm thanh không ngừng nói lời mê sảng mờ ảo.
“Khuynh Vân, Khuynh Vân, em đang ở đâu? Em còn tỉnh không? Nói với anh một câu đi, anh là Vũ Hi đây!”
Hạ Vũ Hi vừa la lên ở một bên, Tống Khuynh Vân cứ mãi hôn mê bất tỉnh, vừa cố gắng xê dịch thân thể của mình hướng đến gần bên cô.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
216 chương
28 chương
53 chương
229 chương
10 chương
90 chương
318 chương
82 chương