Xe hơi cứ phóng nhanh đi, ngồi ở phía sau vẻ mặt Hạ Vũ Nhược rất bình tĩnh, còn Hạ Vũ Hi ngồi ở cạnh cửa sổ phơi bày ra gương mặt tuấn tú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cảnh sắc đang nhanh chóng lui dần về phía sau.
Bảo bảo Tống Mẫn Nhi tò mò hết nhìn sang đông rồi nhìn sang tây, một lát lại ăn, cô Nhược đã đặc biệt chuẩn bị điểm tâm cho cô, một hồi lại tựa vào cửa sổ cố làm ra dáng vẻ trầm tư.
“Cô Nhược, chúng ta đi khu vui chơi, sao lại không thể mang theo dì Hiểu Mạn?”Ánh mắt mở to như mặt nước trong veo, Tống Mẫn Nhi vẫn còn vì mẹ không thể đi cùng mà cảm thấy tiếc nuối. Sáng sớm, cô Nhược nói để ăn mừng cô đã xuất viện, cho nên quyết định cùng ba mang theo cô đi khu vui chơi, đáng tiếc dì Hiểu Mạn không thể đi cùng, thiếu chút nữa thì cô có thể cùng ba mẹ đi chơi chung cùng nhau rồi.
Dịu dàng thay cô lau đi những mảnh bánh ngọt vụn của điểm tâm còn lưu lại ở trên khóe miệng, mặt Hạ Vũ Nhược tràn đầy thương yêu cưng chiều.
“Bởi vì dì Hiểu Mạn tự nhiên có chuyện, nên ba của Mẫn Nhi với cô Nhược đi theo làm bạn, chẳng lẽ con không vui sao?”
Vì muốn thay đổi sự quan tâm của Tống Mẫn Nhi, Hạ Vũ Nhược giả ra bộ dáng thương tâm.
Quả nhiên, Tống Mẫn Nhi ngoan ngoãn leo lên bắp đùi của cô, tựa vào trong ngực cô, bàn tay nhỏ bé mềm dịu nâng lên chạm vào mặt của cô, đưa chiếc bánh ngọt thật to dâng tặng lên tận môi.
“Có thể cùng ba còn có cô Nhược đi cùng, Mẫn Nhi dĩ nhiên là rất vui rồi!”
Tống Mẫn Nhi không quên đưa tay lên ôm, Hạ Vũ Nhược được dỗ dàng liền cười ha ha, nhưng vì có tâm sự riêng mà hai cha con cô cũng không hề phát hiện ra, trong mắt Hạ Vũ Nhược chợt lóe lên vẻ khác thường…***********Tống Khuynh Vân ở nhà một mình liền làm giúp tất cả mọi việc, len lén tiến vào phòng làm việc của Hạ Vũ Hi. Trong tay còn giữ tờ giấy nhỏ mà Mẫn Nhi đã len lén đến gần đưa cho cô, bên trong là chữ viết còn rất non nớt: đồ quan trọng ở trong thư phòng.Ánh mắt tinh nhuệ quét qua thư phòng bố trí đơn giản gọn gàng, nồng nặc hơi thở của đàn ông. Trước bàn đọc sách còn trải đầy sách mà Hạ Vũ Hi vẫn còn chưa xem qua hết, cùng với gạt tàn thuốc chứa mấy cái tàn thuốc ngổn ngang, nhìn góc trên bên trái bàn đọc sách đang đặt khung kiếng, ánh mắt Tống Khuynh Vân trở nên mơ hồ, trong lòng rung động một hồi…
Trong hình người phụ nữ cười rất thẹn thùng, mặc chiếc áo cưới màu trắng rất lộng lẫy, nhẹ nhàng rúc vào bả bai rộng lớn của người đàn ông ở bên cạnh, nhưng mà cô lại không cách nào nhìn thấy được vẻ mặt chán ghét của người đàn ông, cứ đắm chìm thẳng vào trong vui sướng đầy hạnh phúc. Đây là sáu năm về trước, Hạ Vũ Hi ‘Miễn cưỡng’ cùng cô đi chụp ảnh cưới.
Ban đầu bị anh vứt đi như vứt giày, hiện tại, trong lòng cô lại rất hỗn loạn, không hiểu vì sao, sáu năm sau anh lại đem tấm hình này bày trí ở trên bàn viết.Ánh mắt mơ hồ đã đầy nước mắt, hai tay Tống Khuynh Vân run run chạm vào khunh hình, tất cả lực chú ý đều đổ dồn vào nó. Bất thình lình xảy ra việc đáng sợ, hoàn toàn do không để ý đến sau lưng, cửa nhẹ nhàng đã bị đẩy ra, người đến bước đi rất nhẹ nhàn, từng bước từng bước đến gần bên cô.
Đột nhiên từ phía sau cô đưa ra một đôi tay, chặt chẽ ghìm chặt vào cổ của cô, chiếc khăn lông bịt kín mũi và miệng của cô, làm cho cô không cách nào có thể kêu cứu được.
Tống Khuynh Vân liều mạng giãy dụa, trong lòng hỗn loạn một hồi, trên khăn lông tràn đầy mùi Chloroform, xem ra cố ý muốn làm cho cô hôn mê. Cô trợn to hai mắt, rất muốn trốn thoát nhưng lại hút vào thuốc Chloroform, cô cảm thấy mắt càng ngày càng nặng, cả người cũng càng ngày càng không có sức lực, chống cự cũng càng ngày càng yếu ớt.
Người đến nhìn thấy cô ngất đi, liền buông cô ra. Mặc cho cô ngã ở trên mặt đất, bờ môi dao động nở ra nụ cười sáng lạn trên gương mặt.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
216 chương
28 chương
53 chương
229 chương
10 chương
90 chương
318 chương
82 chương