Bóng đêm dần dần buông xuống, áng mây hồng chiều tà phản xạ xuống thật quyến rũ hấp dẫn. Khách sạn cấp năm sao, ngồi ở tầng chót trong phòng ăn xoay tròn, phòng ăn ở nhà hàng này có chỗ đặc biệt là: từng phòng ăn được bài trí đơn độc tách riêng ra, tuyệt đối được giữ bí mật. Đa số các minh tinh lớn hay tụ họp đến đây, các thiên kim nổi tiếng trong xã hội thượng lưu cũng hay lựa chọn chỗ này là nơi hẹn hò. Giờ phút này, Tống Khuynh Vân mặc chiếc áo đầm màu hồng đào thấp tới ngực ngồi ở bên vị trí cửa sổ, theo kiểu phòng ăn tự do xoay tròn, thu hết ánh sáng của cảnh sắc nửa đêm ở thành phố điều thu hết vào trong tầm mắt. Từ khi bước vào trong phòng ăn này, ánh mắt Hạ Vũ Hi cũng không tự giác đã bị cô hấp dẫn, cô tựa vào ghế đệm thật xinh đẹp, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương xa, thỉnh thoảng cau mày rồi mang theo vẻ sầu tư lạnh lùng… “Cố tiểu thư, thật hân hạnh lại gặp được cô!” Giọng người đàn ông đã lôi kéo suy nghĩ của Tống Khuynh Vân từ trong cõi thần tiên trở về, nhìn Hạ Vũ Hi ngồi xuống chỗ đối diện với cô, ánh mắt không thể che giấu cứ nhìn cô chằm chằm. Dâng lên nụ cười tự tin, Tống Khuynh Vân vỗ tay phát ra tiếng, gọi người phụ vụ đến, nghiêm túc nhìn thực đơn. “Ăn chút gì tốt nhỉ? Cho một phần hương gan ngỗng nấu với Tùng Lộ, tô canh nấm kiểu Khẩu Bắc đậm đặc, sau bữa điểm tâm là cơm chiên với quả hạnh theo kiểu Mộ Tư, sau đó là món thịt bò bít tết ỗi người, chín bảy phần, món canh theo kiểu nhà Tống, sau bữa điểm tâm là món Phù Lôi (hạt sen) nấu với cỏ Hương Thảo, ột chai Laffey năm 82, những thứ đó là được rồi.” Ung dung thay Hạ Vũ Hi gọi bữa ăn tối, Tống Khuynh Vân tự tin cười, không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vũ Hi. Cô đã cùng sống chung với Hạ Vũ Hi trong một mái nhà suốt tám năm, sao lại không rõ hắn thích ăn cái gì, trong lòng dâng lên mùi vị khổ sở, Tống Khuynh Vân luống cuống uống nước để che giấu. Gió nhẹ vi vu thổi, Tống Khuynh Vân dịu dàng ăn những thứ linh tinh, còn Hạ Vũ Hi không hề động vào bữa ăn trước mặt chút nào, cứ mãi uống rượu, một nữa chai Laffey đã vào trong bụng anh. Trong hơi thở tỏ ra hơi say, ánh mắt Hạ Vũ Hi tà tứ không che giấu chút nào cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Tống Khuynh Vân, cùng với trước ngực để lộ ra một vùng da trắng như tuyết trên cơ thể kia. Cổ họng khẽ nhúc nhích, Hạ Vũ Hi không giải thích được vì sao cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, phần dưới bụng vọt lên một cảm giác nóng ran. Nhìn vào trong mắt anh với dục vọng quen thuộc kia, Tống Khuynh Vân nâng bờ môi son đỏ lên lau, mượn rượu đắm chìm trong sắc đẹp, chân dài hấp dẫn ở dưới bàn cứ câu lấy bắp chân Hạ Vũ Hi, như có như không cứ trêu đùa nhau. Thân thể vọt lên một dòng điện, Hạ Vũ Hi khó nhịn lại cau chân mày, kỳ quái sao anh có thể cảm thấy say chứ… Nữa ngước mắt nhìn thì Hạ Vũ Hi ngạc nhiên phát hiện, trong ánh mắt thoáng qua nhìn thấy bóng dáng Tống Khuynh Vân, kỳ quái hơn là bóng dáng của cô sao có thể trùng hợp với Cố Hiểu Mạn ở trước mắt chứ… “Vũ Hi, Vũ Hi, anh làm sao vậy?” Giọng nói dịu dàng ở bên tai anh khẽ thở nhẹ. Trước mặt Hạ Vũ Hi, nụ cười Tống Khuynh Vân càng ngày càng mơ hồ, cả người càng ngày càng không có hơi sức, cuối cùng, úp mặt trên bàn. Lại thấy, Tống Khuynh Vân chậm rãi đứng dậy, đưa tay vẫy hai người hầu bàn. “Tổng giám đốc Hạ say rồi, giúp tôi đưa anh ấy đến gian phòng này nghỉ ngơi.” Quay đầu lại nhìn, Tống Khuynh Vân cười, nụ cười quyến rũ đến động lòng người, lại mơ hồ lộ ra vẻ tuyệt tình lạnh lẽo… “Nóng, nóng quá, nóng quá…” “Nơi này là nơi nào? Sao tôi lại ở chỗ này?” “Chết tiệc, nóng chết mất, nước, tôi muốn nước…” Kéo y phục rối tung, Hạ Vũ Hi nhíu chặt mày nằm ở trên giường lớn, bị dục hỏa thiêu đốt làm iệng đắng lưỡi khô. Đột nhiên, lồng ngực truyền đến cảm xúc lạnh như băng. Người phụ nữ chỉ mặc bộ áo lót liền leo lên giường của anh, hôn vào hàng mi của anh, bờ môi của anh, bên cổ của anh… Nhíu nhíu mày, toàn thân Hạ Vũ Hi căng thẳng, mồ hôi ẩn nhẫn theo trán chảy xuống. Đáng chết, giữa bụng và đùi càng ngày càng nóng rang khó chịu hơn, mặc dù Hạ Vũ Hi bị dục hỏa đốt cháy khó chịu, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, anh không thể không tự chủ như vậy, huống chi đó là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ. Anh xác định, giờ phút này người đang nhìn thẳng vào đối diện với anh không phải là Cố Hiểu Mạn! Nhịn đến cực hạn, Hạ Vũ Hi rên lên một tiếng, từ bị đồng chuyển sang chủ động, lập người đem người phụ nữ nóng bỏng đầy hấp dẫn đè ở phía dưới, dục hỏa như thiêu đốt tứ chi, tùy ý chiếm đoạt. Trong hẻo lánh xó xỉnh, một đôi mắt đẹp cả một cái chớp mắt cũng không chớp, cứ nhìn vào hai người dây dưa quấn quít với nhau, trong tay cầm đĩa DVD linh hoạt, đem mối quan hệ ghi chép xuống toàn bộ. Cánh môi dịu dàng nở lên nụ cười say đắm lòng người, trong đêm tối, giờ chỉ mới bắt đầu, Hạ Vũ Hi, giữa chúng ta trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.