Miền nam nước Pháp, pháo đài cổ kính trong vườn hoa Provence, trồng đầy màu tím của Lavender (oải hương), gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa trong không khí làm cho lòng người vui vẻ thoải mái. Trong nháy mắt, không ngờ đã qua sáu mùa rét nóng. Mùa thu ở Provence lộ vẻ mỹ lệ yên tĩnh, xòe bàn tay ra để tiếp nhận những chiếc lá khô héo đang bay xuống, trên mu bàn tay còn hiện rõ vết sẹo nhìn thấy kinh tởm, trong tròng mắt của cô gái xinh đẹp lại che đây nổi đau thương thật sâu. “Mẹ, mẹ lại không nghe lời, cứ chạy loạn mãi.” Giọng mềm mại vang lên từ sau lưng, Tống Khuynh Vân không khỏi có chút dở khóc dở cười, không hiểu nổi bọn họ ai mới là mẹ, ai mới là con gái đây. Xoay người lại ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô con gái lên, cô gái nhỏ giống như bạch ngọc, giống như loại bột trên ngọc thạch được chạm khắc, khuôn mặt trái xoan hồng hào, một đôi mắt sáng lạn và trong suốt, chói lọi như ánh sao, hai má ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn ửng hồng và trơn bóng, phát ra hơi thở ở cái cổ thật sinh động. Hôn lên gò má của con gái một cái, ánh mắt Tống Khuynh Vân trở nên nhu hòa, 6 năm qua cô cùng con gái núp ở phía nam nước Pháp sống nương tựa cùng nhau, hiển nhiên dung mạo của cô con gái lại giống phiên bản thu nhỏ của mình, nhưng duy chỉ có cặp mắt kia, cực kỳ giống người kia. “Mẫn Nhi cũng không có ngoan ngoãn, nghe lời ở trong phòng ngủ nha?” Học theo giọng điệu Tống Mẫn Nhi, Tống Khuynh Vân cùng với con gái so ra lại rất giống nhau từ mọi góc nhìn. “Con không có, là cô Lạc tới.” Gò má sưng lên, Tống Khuynh Vân làm bộ dạng như người lớn. “A, vậy sao? Vậy thì chúng ta mau trở về đi thôi.” Vững vàng ôm thân thể nhỏ bé của Mẫn Nhi, Tống Khuynh Vân đứng lên đi vào trong nhà, một trận gió thổi lên làm xõa mái tóc dài bên mặt cô, một vết phỏng đột nhiên hiện rõ, phá hư đi dung mạo kiều diễm vốn có của cô, cùng thời khắc đó đã nhắc nhở Tống Khuynh Vân, sáu năm trước đã xảy ra mọi chuyện. “Mẫn Nhi bảo bối, mau lại đây để cô Lạc ôm đi, cô nhớ con muốn chết nè.” Lạc Tử Thuần vô cùng xinh đẹp vừa nhìn thấy một lớn một nhỏ, từ trong tay Tống Khuynh Vân đón lấy thân thể mềm mại của Mẫn Nhi, lần lượt hôn yêu thương vào hai má mềm mại của cô, chọc cho Tống Mẫn Nhi không ngừng cười ha ha. “Cô Lạc, nước miếng của cô.” Tống Mẫn Nhi nâng mặt của cô, cấm cô lại hôn trộm lấy cô bé nữa, nhận thấy vẻ mặt ghét bỏ từ khuôn mặt nhỏ nhắn. Bộ dạng nhỏ bé đáng yêu của cô, ngược lại chọc cho Lạc Tử Thuần cùng Tống Khuynh Vân không hẹn mà cùng nhau cười khẽ một tiếng. “Khuynh Vân, tới đây ngồi đi.” Kéo Tống Khuynh Vân ngồi ở trên ghế sa lon, Lạc Tử Thuần buông Tống Mẫn Nhi ra, để cho cô một mình chơi đùa, lần này cô trở về là muốn nói cho Tống Khuynh Vân biết một chuyện rất quan trọng. Nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo trên mặt cô mà đau lòng, sáu năm trước, cô chưa từ bỏ ý định bò xuống dốc tìm kiếm, rốt cuộc ở trong bụi cỏ tìm được Tống Khuynh Vân thoi thóp thở, mặc dù liều hết sức lực của chín trâu hai hổ để bảo vệ tánh mạng của cô cùng Mẫn Nhi, nhưng lửa nóng đã để lại trên mặt cùng trên người cô vết sẹo vĩnh hằng, mặc dù là y thuật của cô có thể khôi phục lại dung mạo, nhưng mặc kệ cô có khuyên bảo thế nào, Khuynh Vân cũng không muốn chữa trị vết sẹo trên mặt. “Có hai chuyện, tôi cảm thấy nhất định phải nói cho cô biết, thứ nhất, cái tên Thẩm Chính Hạo kia vẫn còn cho thám tử tư đi khắp mọi nơi tìm cô.” Nhắc tới cái tên cố chấp đó, Lạc Tử Thuần không khỏi nhíu mày, ngay sau đó nhớ tới một chuyện khác, cô lại có chút lo lắng, “Còn chuyện khác là, Hạ Vũ Hi đã chính thức tuyên bố muốn cưới Cung Mạt Lỵ.”Ánh mắt lắc mạnh, trong lòng Tống Khuynh Vân lại níu lấy vết thương lần nữa, người mẹ duy nhất của cô, cuộc đối thoại lần cuối cùng của mẹ và cô lại hiện lên lần nữa ở trong đầu của cô, không kìm chế được hốc mắt liền ướt đẫm. “Mẹ, tại sao lại khóc? Mẫn Nhi thương nè, mẹ đừng khóc.” Tống Mẫn Nhi đang chơi cao hứng ở một bên đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, chạy đến bên cạnh Tống Khuynh Vân, dùng cả tay chân leo lên thân thể của cô, bàn tay nhỏ bé uyển chuyển dịu dàng cẩn thận thay cô lau đi nước mắt. “Hạ Vũ Hi là ai?” Tuy chỉ có năm tuổi, nhưng đầu óc Tống Mẫn Nhi lại cực kỳ tốt, hơn nữa chỉ cần nhìn qua là không quên được, cả bản lãnh chỉ cần lọt vào tai là không hề quên. Từ trong miệng cô con gái lại được nghe cái tên đó lần nữa làm cô rất đau lòng, nhất thời Tống Khuynh Vân nghẹn ngào im lặng, ôm thân thể cô con gái thật chặt. “Cô Lạc, Hạ Vũ Hi là ai? Không phải hắn ức hiếp mẹ chứ?” Tống Mẫn Nhi chưa từng thấy mẹ cô đau khổ như thế, bản năng căm ghét trỗi dậy đối với người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt này.