Văn Tử Hi bị Ninh Hoài bế ngang, kéo cổ hắn, nhích nhích cơ thể khi nãy bị hắn xốc lên trên tay có chút trượt xuống dưới.   Ninh Hoài điều chỉnh vị trí cánh tay, một tay vòng qua cẳng chân nàng, tay kia quàng qua nách nàng.   Đột nhiên, bàn tay Ninh Hoài quàng dưới nách nàng đụng phải một thứ mềm mềm.   Rất mềm, sự mềm mại đặc biệt chỉ có trên người con gái.   Khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối lặng lẽ hiện lên một tí đỏ mặt khiến người khác khó mà nhận ra, rồi hắn lại âm thầm rời bàn tay ra khỏi vị trí đó.   “Chàng làm gì vậy?” Văn Tử Hi cảm nhận được tay Ninh Hoài dịch chuyển vài vị trí, cẩn thận đến mức như là đang không biết nên đặt đi đâu.   "Nàng..." Ninh Hoài nhân cơ hội bầu trời tối sầm khiến nàng không nhìn rõ được sắc mặc ngượng ngùng của hắn, hắn mở miệng nói: “Nàng chẳng dễ bế tý nào.”   Hai lần trước chỉ vì trong lòng nôn nóng ôm như vậy mà nàng không có chú ý, đêm nay trong lòng vừa yên một chút, bế một lần như vậy, cái tay còn đụng tới những chỗ mà đáng ra bây giờ vẫn chưa nên đụng.   “Ta không dễ bế?” Văn Tử Hi cúi đầu nhìn nhìn, như là đột nhiên nghĩ ra nguyên do, ngay sau đó lại ngẩng đầu hỏi Ninh Hoài, “Nam nhân các chàng có phải đều thích các cô nương dịu dàng ít nói, đi đứng yểu điệu thục nữ không?”   Trong kinh thành có những tiểu thư nhà quan lui tới với nàng dường như người nào người nấy cũng toàn gầy gò, yếu đuối, thân thể mảnh khảnh tới nỗi không phân biệt nổi đâu là mặt trước đâu là mặt sau luôn.   Nàng nói nói một lúc liền tức giận, ở trong lòng Ninh Hoài cứ giãy phành phạch muốn xuống đất: “Chính là vậy, chàng chê ta mập, hừ! không dễ bế thì chàng không bế nữa là được chứ gì, sau này cũng đừng bế nữa.”   Lúc ở trong cung mẫu hậu luôn nói rằng Văn Tử Hi không phải một người thân thể mảnh khảnh, yếu đuối, chỗ cần nhỏ thì thực sự rất nhỏ, chỉ là chỗ cần nhô lên… thì lại có chút hơi nhô quá. Khi nãy hai tiểu bao của nàng thấp thoáng muốn lăn ra vì chính là suốt ngày bảo áo chật quá chừng, thường xuyên lén lút giấu mẫu hậu cởi ra không mặc, chính vì thế còn bị mắng vài trận. Dạo gần đây chăm sóc tốt, sữa mỡ không ngừng phát triển, cho nên khi bây giờ lớn rồi, một số chỗ quả thực nở nang nhiều so với những cô nương đồng trang lứa.   “Ta nói thích người mảnh khảnh yếu đuối lúc nào?!” Ninh Hoài ngạc nhiên nói, nhẹ nhàng nhấc tay xốc nàng lên, sau đó lại vững vàng bế lấy, “Nàng có chỗ nào mập chứ?”   Hắn rõ ràng còn chê cằm nàng hơi nhọn, eo nàng hơi nhỏ, muốn chăm cho nàng mập lên chút, mỗi ngày đều làm các món ăn ngon khác nhau cho nàng ăn đây.   “Thế thì tại sao ta không dễ bế?” Văn Tử Hi phồng má lên hừ hừ nhìn Ninh Hoài, “Chàng không được viện cớ nữa.”   Ninh Hoài than cô nương này thật vô tâm, rồi trực tiếp dứt khoát đặt tay lại vị trí ban nãy, còn không chừng mực mà nhéo một chút: “Nàng nói đấy nhé?”   Cảm xúc thực sự tốt, hắn không ngại mà làm thêm một cái.   Văn Tử Hi ngơ người, hơi nhếch miệng, ánh mắt ngơ ngác như là đang suy tư, tới khi Ninh Hoài hơi lắc lắc nàng, nàng mới đột nhiên sực tỉnh, nhảy một cái từ trong lòng ngực Ninh Hoài xuống đất.   “Aaaaaaaaaaa!” nàng túm lấy vạt áo của Ninh Hoài không ngừng lay động, “Chàng cái đồ xấu xa này!”   Nàng không ngừng đánh vào ngực Ninh Hoài, vừa đánh vừa mắng: “Chàng là đồ xấu xa! Đồ xấu xa!”   Ninh Hoài nhìn bộ dạng hung bạo dữ dội của Văn Tử Hi có chút muốn cười, đôi tay giơ lên đặt bên tai: “Được được được, ta sai rồi, ta sai rồi, nàng nhẹ tay một chút.”   Nàng đánh thì hắn chạy, nàng mắng thì hắn xin dung thứ. Hai người ở bên ngoài sân Điền gia cười nói thành một khung cảnh vui đùa.   Điền Quả đứng ở cửa, đơ người chờ bọn họ dừng lại.   Nàng ấy trông rất xinh đẹp, thực sự, rất xứng với Ninh ca ca,.   Cuối cùng, đợi tới khi hai người cũng dần dần trấn tỉnh lại, Điền Quả mới gõ gõ khung cửa, giọng nói nhẹ nhàng: “Ninh ca ca.”   Sau một trận đùa giỡn hai người đều đồng loạt quay đầu thở hổn hển, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Điền Quả đang đứng trước cửa nhà mình dưới ánh đèn mờ nhạt.   Ninh Hoài có chút thẹn thùng khi bị Điền Nha đầu nhìn thấy, nhưng ngay sau đó lại tiếp lời: “Điền nha đầu, ông ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?”   Điền Quả gật gật đầu: “Uống thuốc xong, bây giờ đã ngủ rồi.”   Lúc nàng ta nhắc đến thuốc ánh mắt nhìn về Văn Tử Hi đang khoanh tay, thấy nàng cũng đang nhìn mình, bèn ngại ngùng mà nhìn đi chỗ khác.   Ninh Hoài cười: “Vậy thì tốt, căn dặn ông muội uống thuốc đúng giờ, rồi sẽ khỏi.”   “Vâng.” Điền Quả đáp, nhúc nhích môi như là đang muốn nói tiếp điều gì, nhưng lại không nói gì nữa.   Ninh Hoài kéo Văn Tử Hi: “Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, ta và Văn tỷ tỷ  phải về trước rồi, muội cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lại tới thăm ông của muội.”   “Được.” Điền Quả gật đầu, cắn cắn môi, nói “Cảm ơn ninh ca ca.”   “Không có gì. Tạm biệt nhé.” Ninh Hoài vẫy vẫy tay với Điền Quả, dẫn theo Văn Tử Hi quay đầu đi.   Hai người đi ra chưa được một bước, đằng sau đột nhiên truyền tới một tiếng nhỏ như tiếng muỗi.   “Cảm ơn Văn......tỷ tỷ.”   Âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại có thể nghe rất rõ rệt.   Văn Tử Hi không quay người lại, vừa cười bước tiếp về phía trước vừa đáp: “Đừng khách khí.” —— Nhà của Điền nha đầu thực sự quá bần hàn, hai ông cháu nương tựa nhau mà sống thật là đáng thương, Ninh Hoài từ lúc trở về tới bây giờ vẫn nhất thời sơ sót chuyện này, may mà bây giờ còn nhớ tới, bổng lộc sau khi nhậm chức cũng dư dả, bèn lấy ra đưa cho Điền Quả.   Văn Tử Hi đáp lại lời cảm tạ của Điền Quả, nghĩ cũng không thể cứ mãi chấp nhặt một đứa trẻ, trong lòng thoải mái. Nàng thấy nhà Điền Quả khốn khó, trong thôn cũng có một vài nhà hoàn cảnh không tốt, bèn gửi một công văn khẩn triệu Lý Thành Thủy tới, trước tiên lấy thành tích của hắn dọa ông ta một chút, tới khi Lý Thành Thủy lau mồ hôi trên trán mới mở miệng bắt ông ta giải quyết vấn đề.   Lý Thành Thủy nghe xong thở nhẹ một hơi, vội vàng đáp ứng ngay.   Trong thôn bắt đầu đại tu công trình.   Người thợ hỏi Ninh Hoài phòng nhà hắn có cần phải tu sửa không thì Ninh Hoài lắc đầu từ chối, lần này quay về cũng đã ở lại hơn nửa tháng, sức khỏe của mẫu thân cũng được coi như tốt hơn rồi, kỳ nghỉ của Ninh Hoài không thể kéo dài thêm nữa, cũng đến lúc phải lên đường về kinh thành rồi.   Nhà ở Phong Hàm huyện cứ để đó, mộ của phụ thân vẫn còn ở nơi này, kì nghỉ mỗi năm phải quay về tế bái, thuận tiện thăm lại quê hương. Ninh Hoài Đỗ trạng nguyên, dù sao cũng phải làm một chút chuyện cho đồng hương của mình.   Văn Tử Hi lúc đang nghe Ninh Hoài nói qua hai ngày nữa bọn họ sẽ quay lại kinh thành, gương mặt bé nhỏ hiện rõ chữ không muốn.   Ở đây tốt biết mấy, giống như bồng lai tiên cảnh, mấy ngày nay nàng được thấy rất nhiều những cây cỏ chim thú mà trước đây chưa từng thấy, trải nghiệm rất nhiều trò chơi mà nàng muốn chơi.   “Tới lúc phải đi rồi, ta không thể ở lại lâu hơn nữa.” Ninh Hoài vỗ lưng Văn Tử Hi trấn an, “Nếu như ta còn ở lại lâu hơn nữa, Hàn Lâm Viện không cần ta nữa thì cũng đành thôi, nhưng phụ hoàng của nàng một khi tức giận rồi hủy hôn, không gả nàng cho ta nữa thì phải làm sao?”   “Không có chuyện đó đâu. Phụ hoàng ta sẽ không như thế đâu.” Văn Tử Hi vội vàng nói, “Chàng cứ ở đây viết văn thư của chàng, làm công việc biên soạn không được sao?”   Văn Tử Hi vài ngày trước nhìn thấy Ninh Hoài đang viết công vụ, viết xong lấy giấy viết thư bọc lại rồi gửi đi kinh thành.   “Như vậy sao được?” Ninh Hoài cười đáp, “Lẽ nào nàng không muốn quay về làm Thục Dương công chúa, không muốn gặp phụ hoàng, mẫu hậu với đệ đệ nữa?”   Cũng đúng, Văn Tử Hi vùi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Thôi vậy.”   Sau đó nàng nắm lấy cánh tay của Ninh Hoài và nói thêm: “Vậy ta đi giúp Lý bà bà phơi cái chăn cho xong trước, trái cầu trên xà nhà của cháu gái thứ hai nhà bà ấy vẫn còn chưa lấy xuống, Trần bá bá chân lại không khỏe, mấy ngày trước làm cho ông ấy cây ba toong mà ông ấy vẫn còn chưa biết dùng, ta đi giúp ông ấy luyện tập chút, còn có….”   “Được được được.” Ninh Hoài đồng ý toàn bộ, cảm thán thật không biết từ lúc nào mà nàng đã quen thuộc hết người trong thôn như vậy.   “Cảm ơn Hoài ca ca.”   Nụ cười trên gương mặt Ninh Hoài sững lại.   Tiểu cô nương này hoặc là thấy Điền Quả và mấy đứa trẻ trong thôn đều thích gọi hắn là “ninh ca ca”, ngày thường gọi “a Hoài” còn chưa đủ, lại bắt đầu đột nhiên gọi “Hoài ca ca”.   Hắn lớn hơn Văn Tử Hi mấy tuổi, gọi một tiếng ca ca cũng không phải là không được, chỉ là lúc nàng chỉ cần gọi một cái là......   Lúc gọi hắn là “a Hoài” là lúc nàng bình thường, lúc gọi “Ninh Hoài” là lúc nàng bắt đầu tức giận, mà lúc gọi “Hoài ca ca” chính là thời điểm nàng năn nỉ ỉ ôi nêu yêu cầu.   Ninh Hoài than một tiếng, những yêu cầu này thực ra không phải quá khó, chẳng qua chỉ là nửa đêm đột nhiên nổi hứng bảo hắn cùng nàng đốt pháo hoa que, kết quả là đốm lửa bay xa quá, suýt nữa thì thiêu cháy cái chuồng bò nhà người ta, may mà dập tắt kịp thời mới không gây ra đại họa, chỉ là sau khi tất bật với đám lửa, tàn khói trên người đêm hôm đó hắn phải tắm hai ngày sau mới được coi như sạch sẽ.   “Nàng nói đi, có chuyện gì?” Ninh Hoài đỡ trán.   Văn Tử Hi cười gượng hai tiếng: “Hihi, cái đó, chúng ta có thể dẫn theo Ninh Cốt Đầu cùng quay về kinh thành được không?”   Nàng cảm thấy bây giờ Ninh Cốt Đầu còn thích nàng hơn cả chủ nhân Ninh Hoài của nó nữa rồi, mỗi ngày đều quấn lấy gót chân nàng đòi vuốt ve. Văn Tử Hi đều nghĩ cả rồi, quay về kinh thành mấy kẻ công tử bột mặt dày cứ bám lấy nàng kia nếu mà còn tới nữa, nàng sẽ cho Ninh Cốt Đầu đi xử lý.   Ninh Hoài thở nhẹ một hơi: “Được, tới lúc đó cho nó ngồi bên ngoài xe ngựa, mẫu thân ta có chút sợ.”   Ninh Hoài vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ để Ninh Cốt Đầu ở lại đây, hắn đi rồi, làm gì có ai đút xương cho Ninh Cốt Đầu?   “Tốt quá đi!” Văn Tử Hi mừng tới nỗi ôm lấy cánh tay Ninh Hoài, nhìn bên mặt hắn ánh mắt đầy lấp lánh “Hoài ca ca, sao chàng tốt đến như vậy a”   Ninh Hoài cười thầm một cái, xem ra lúc gọi hắn là “Hoài ca ca”, cũng là lúc nàng muốn bày tỏ tình ý với hắn. —— Ngày cuối cùng, Ninh Hoài dẫn giang thị và Văn Tử Hi bái biệt mộ Ninh Phụ, dắt Ninh Cốt Đầu khởi hành lên đường.   Điền Quả đuổi tới kịp lúc, nhét cho Văn Tử Hi một cái giỏ to rồi bỏ chạy.   Văn Tử Hi mở nắp vải xem, một giỏ toàn là hoa dành dành tươi tốt.   Nàng nhìn theo hướng Điền Quả chạy mà cười, lắc lắc đầu. Nha đầu này.   Hộ vệ của Văn Tử Hi trở về vị trí cũ, Lý Thành Thủy tự nhiên cũng sáng sớm đã dẫn thê tử và nữ nhi tới tiễn.   Văn Tử Hi xuống ngựa vỗ vỗ vai Lý Thành Thủy.   Lý đại nhân này gọi là tay sai thì cũng tay sai một chút, có điều cũng được xem là đắc lực, sự tình Ninh Gia và trong thôn đều được làm rất ổn, đối đãi với nàng cũng tốt, chỉ là nàng thực sự không muốn tới nhà của ông ta nữa.   Văn Tử Hi bảo Song Duyệt tìm cho nàng quyển vở tới, xé một trang đầu tiên trong đó đưa cho Lý Thành Thủy, lại cầm hai chiếc trâm ngọc của nàng tặng cho thê tử và nhi nữ của ông ta.   Trên tờ giấy nổi bật lên hai chữ to bự “Cần cù”, là phụ hoàng đặc biệt viết lên trên tập cho nàng để lúc nàng nhàm chán thì chịu khó đọc sách một chút, góc phải bên dưới còn có một phần ghi tên trên bức vẽ, một dấu đỏ nhỏ in rõ ràng hai chữ “Thiệu Chân”.   Văn Tử Hi lúc ở nhà Lý Thành Thủy thấy trên tường nhà ông treo đầy tranh chữ, tuy rằng cũng có chút dễ thương, nhưng không khó để nhìn ra người này là người rất thích tranh chữ thư pháp, liền xé tặng cho ông hai chữ mà phụ hoàng của nàng đích thân viết.   Lý Thành Thủy nhận lấy rồi xem, chữ này viết rất cứng cáp có lực thì không nói, dấu in đỏ hai chữ “Thiệu Chân” lại càng thêm tươi đẹp. Y mừng rỡ đặt trang giấy này lên trên đỉnh đầu, khấu đầu vài cái với Văn Tử Hi, trong lòng đang tính sau khi trở về sẽ dán chữ này lên trên tường, đằng trước đặt một bát hương cúng, ngày ngày đều bày trái cây tươi lên, tỏ rõ thánh ân.   Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lần này tiếp đãi được công chúa một chuyến cũng xem như là đáng giá.   Lúc trở về kinh thành không có vội vàng, gấp gáp như lúc đi, Văn Tử Hi ngồi trong xe ngựa cùng trò chuyện với Giang thị, Song Duyệt thỉnh thoảng góp thêm vài câu.   Có điều Văn Tử Hi vẫn cứ rảnh rang đòi cưỡi ngựa như trước, Ninh Hoài không cho thì nàng giành với hắn, bức quá liền lấy thân phận công chúa ra lấn át, nhưng Ninh Hoài căn bản không quan tâm nàng có phải công chúa hay không, nàng cứ lên ngựa là hắn liền ôm nàng xuống ngay. Hộ vệ của Văn Tử Hi đều im lặng không nói gì, không chấp hành mệnh lệnh của công chúa đang tức giận.   Suy cho cùng, ai nấy đều cũng không muốn bị công chúa giành ngựa một lần nữa nếu bị giành mất thì chỉ có thể vào trong xe ngựa cùng với một tiểu nha hoàn và bây giờ có thêm một lão phu nhân nữa mà trừng mắt nhìn có phải không?。   Văn Tử Hi không giành được với Ninh Hoài, mà lại trước mặt nhiều người như thế này, Ninh Hoài trực tiếp bế nàng từ trên lưng ngựa xuống thực có một chút mất mặt. Nàng ấm ức đỏ cả hốc mắt như muốn khóc.   Ninh Hoài thấy nàng đỏ mắt cũng có chút không đành lòng, chỉ có thể lại đặt nàng phía trước ngựa, bắt nàng ngồi yên trước người mình.   Đi được nhiều ngày cuối cùng cũng tới kinh thành, Ninh Hoài sắp xếp cho Giang thị xong, liền cùng Văn Tử Hi tiến cung gặp thánh thượng.   “Mẫu hậu!” Văn Tử Hi chạy một mạch vào cửa, bổ nhào ôm chặt trong lòng ngực Thành Dung hoàng hậu.   “Đi ra ngoài lâu như vậy đã chơi đủ chưa? Nhớ ta và phụ hoàng của con chưa?” Thiệu Chân Đế vuốt ve cái đầu của Văn Tử Hi đang nằm trong ngực Thành Dung hoàng hậu.   “Nhớ rồi nhớ rồi, con đương nhiên nhớ mọi người rồi.” Văn Tử Hi từ trong lòng mẫu thân ngẩng đầu.   Văn Tử Diên không biết từ nơi nào nhảy ra: “Hoàng tỷ, tỷ nhớ ta không?”   Văn Tử Hi cười một tiếng, nhéo nhéo mặt Văn Tử Diên: “Đương nhiên là nhớ rồi, tối nào ta cũng ôm búp bê hình con hổ của đệ đi ngủ, làm sao dám không nhớ đệ chứ?”   “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Văn Tử Diên khẩy cái đầu cười ngây ngô.   Thành Dung hoàng hậu đỡ gương mặt nhỏ của nữ nhi nhìn ngắm cẩn thận, lại kéo lấy nàng bảo nàng quay một vòng.   “Xinh đẹp rồi, cũng không gầy đi.” Thành Dung hoàng hậu vừa cười vừa nhìn về phía Ninh Hoài, “Gầy đi là ta phải phạt ngươi.”   Ninh Hoài vội vàng chào hỏi một cái: “Thần không dám bạc đãi công chúa.”   “Có thật không?” Thành Dung hoàng hậu quay lại hỏi Văn Tử Hi.   “Cũng…... được.” Văn Tử Hi miệng chần chừ đáp, nhưng vẻ mặt làm nũng đều không giấu được. mấy vết thương trên người nàng đều đã lành rồi, một vết sẹo cũng không có để lại.   Thiệu Chân Đế và Thành Dung hoàng hậu nhìn nhau một cái, gật đầu hài lòng, nói: “Hôn sự đã đến lúc phải bắt tay vào làm rồi. Mau chóng gả đứa con gái bướng bỉnh, nghịch ngợm này đi thôi.”