“Công chúa, công chúa, đoạn đường phía trước không dễ đi, người cưỡi ngựa rất dễ bị ngã.” Ninh Hoài vội ruổi ngựa về phía công chúa, “Chúng ta đi thêm một hai ngày nữa là có thể tới nơi rồi, đến lúc đó thần lại tìm cho người một chỗ đất trống bằng phẳng để người cưỡi ngựa được không?”   Trên ngựa lắc lư, mái tóc dài buộc lên của Văn Tử Hi cứ đưa qua đưa lại, trên người mặc một bộ y phục màu trắng kiểu dáng nhìn không ra nam hay nữ, cổ áo, tay áo, vạt áo đều dùng chỉ bạc thêu hoa văn một cách tinh xảo, phức tạp. Nàng khẽ nâng cằm, sống lưng ngồi đến ngay thẳng, trên gương mặt toát ra một thần thái kiêu ngạo và nét quý tộc vốn có từ khi sinh ra của nàng, thoạt nhìn lại thấy tăng thêm phong thái ung dung, phóng khoáng hơn cái sắc mặt lo âu của Ninh Hoài kia.   Trong mắt Ninh Hoài có chút kinh ngạc.   “Mỗi năm khi đi săn, phụ hoàng đều dắt ta theo, từ bé đã biết cưỡi ngựa, ta không sợ thì chàng sợ cái gì.” Văn Tử Hi lấy chiếc roi ở trên yên ngựa ra, “A Hoài, chàng còn nhát gan hơn cả đệ đệ ta nữa.”   Văn Tử Diên lần đâu tiên đi săn khi vừa tròn bốn tuổi, thị vệ ôm hắn lên ngựa một cái là nó bị dọa đến phát khóc, nói là sợ cao, Thiệu Chân Đế chỉ có thể ôm nó trong lòng tập luyện mất mấy tháng nó mới dám tự ngồi trên lưng ngựa một mình. Sau này để hắn tự cưỡi ngựa một mình cũng vậy, rõ ràng là con ngựa ngoan ngoãn nhất, nhưng chỉ cần vừa chạy hơi nhanh chút là hắn liền oa oa kêu gào, không lo kéo dây cương cho ngựa chậm lại, trái lại còn buông dây, bịt chặt hai mắt của mình lại.   Văn Tử Hi lúc đó ruổi ngựa vượt qua, nhìn thấy Văn Tử Diên đang bịt mắt hét chói tai, bèn dừng ngựa lại giúp hắn, còn hung hăng, xem thường cái tên thái tử gia nhát gan này.   “Được được được, là thần nhát gan, công chúa ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa đi được không?” Ninh Hoài nghiêng đầu về phía Văn Tử Hi.   Ninh Hoài đã từng đảm bảo trước mặt hoàng thượng hoàng hậu là nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Văn Tử Hi, hoàng thượng mới đồng ý cho công chúa đi cùng hắn, nếu trên đường có bất trắc gì, đừng nói bảo hộ công chúa bất lực là tội lớn, đáng trách hơn là để bị thương người thê tử còn chưa cưới của hắn—bị sứt một tý da cũng không được!   Văn Tử Hi bình thường nghe lời Ninh Hoài nhất, kiếp này hắn nói gì nàng cũng đều ngoan ngoãn nghe theo, lần này cũng vừa định đồng ý lời thỉnh cầu của hắn, nhưng lại nghĩ tới trên xe ngựa tròng trành, lắc lư, hiếm thấy nàng từ chối: “Ta không muốn, trong xe ngựa chơi không vui.”   Nói xong, Văn Tử Hi liền cầm roi ngựa chuẩn bị chạy đi, nhưng ngựa còn chưa bị đánh tới mông, thì đuôi roi đã bị người cầm chặt.   Ninh Hoài tay mắt lanh lẹ đã nắm lấy roi ngựa mà Văn Tử Hi giơ lên, đuôi roi đánh vào lòng bàn tay của hắn có chút đau, hắn nghiêm mặt nói: “Văn Tử Hi!”   Văn Tử Hi bỗng dưng sửng sốt, mãi đến khi con tuấn mã đánh mũi phát tiếng phì phì bên dưới mới hoàn hồn trở lại.   Đây hình như là Ninh Hoài, lần đầu tiên gọi cả họ tên của nàng?   “Người đừng có làm loạn, đoạn đường phía trước người chưa từng đi qua, không quen thuộc, nhìn kiểu này mấy ngày trước ở đây có lẽ đã mưa, mặt đất nói không chừng bùn lún rất sâu, có thể còn có đá lăn, cưỡi ngựa thật sự rất nguy hiểm.” Ninh Hoài cưỡi ngựa càng tới gần Văn Tử Hi, duỗi tay muốn lấy cái roi ngựa từ trong tay Văn Tử Hi ra.   Tay Ninh Hoài vừa mới đụng tới đuôi roi, Văn Tử Hi lập tức giấu về phía sau, nhăn mày nhìn người đàn ông trước mặt: “Chàng hung dữ với ta.”   Ba chữ “Văn Tử Hi” từ trong miệng Ninh Hoài nói ra thật là không dễ thương chút nào.   Ninh Hoài vừa nghe thấy Văn Tử Hi nói hắn hung dữ với nàng liền có chút cảm thấy ngượng, còn không phải là vì nàng luôn làm cho hắn cảm thấy lo lắng, vẫn cứ duỗi tay dài ra đủ để lấy roi ngựa trong tay Văn Tử Hi, có điều ngữ khí có chút chậm lại: “Người cứ đưa roi ngựa cho ta trước.”   Văn Tử Hi không dao động, ngoảnh mặt quay đi, như là đang tức giận.   Ninh Hoài thấy nàng một mực cự tuyệt, cúi cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới một lúc, trên mặt lại bắt đầu đỏ lên, che miệng ho khan một tiếng, cuối cùng chậm rì rì mà nói, “ừm, công chúa……. ngoan~”   Chàng cố ý đọc rõ chữ “ngoan” thật dài ra, giống như kẹo mạch nha ngọt ngào.   Lần này khẳng định không hung dữ với nàng nữa rồi.   Ba chữ “Công chúa ngoan” này vừa nói ra, Văn Tử Hi còn đang cau mày lúc nãy, khóe miệng không tự chủ được bắt đầu hé lên, năm ngón tay đang nắm chặt chiếc roi ngựa dường như sắp buông ra.   Ninh Hoài thấy tay nàng nới lỏng ra, liền vội vàng lấy cái roi, nhưng tay chàng vừa đụng tới cái roi, Văn Tử Hi dường như nghĩ ra điều gì rồi đột nhiên lại nắm chặt nó.   “Ta có thể đưa cái roi cho chàng, nhưng chàng phải đáp ứng với ta một điều kiện.” Văn Tử Hi nâng nâng cằm, nhếch mép giống như một con hồ ly nhỏ gian xảo vừa trộm được đồ ăn.   Ninh Hoài vừa nhìn biểu cảm của nàng là biết ngay nàng lại có chủ ý cổ quái cơ trí gì nữa rồi, còn cẩn thận hỏi: “Điều kiện gì? Thần chỉ không mong người gặp nguy hiểm gì khi cưỡi ngựa thôi.”   Văn Tử Hi hướng về phía Ninh Hoài chớp chớp mắt: “Điều kiện này, ta đảm bảo không nguy hiểm.”   Ninh Hoài đưa tay về phía Văn Tử Hi: “Được, có điều người phải đưa cái roi cho ta trước.”   “Được thôi.” Văn Tử Hi miệng đồng ý, một chân rút ra khỏi bàn đạp ngựa rồi nhảy vút một cái, toàn thân đã ở trên yên ngựa ngồi phía trước Ninh Hoài   Lần này là giống như một con hồ ly linh hoạt.   Vừa đúng lúc Ninh Hoài đang dang tay ra, chỉ có thể thuận thế đỡ lấy một thứ đột nhiên lao tới, trong mũi ngửi thấy một mùi hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng, vừa cúi đầu liền phát hiện trong lòng mình đã có thêm một tấm thân ngọc ngà.   Con ngựa rất ngoan, không vì trên lưng có thêm một người mà không vui chạy loạn lên.   Văn Tử Hi ngồi trước Ninh Hoài điều chỉnh lại một tư thế thoải mái hơn, rồi buộc chiếc roi kia lên yên ngựa và nói: “Ta và nó cùng đưa cho chàng, được không?”   Sống lưng của nàng dính chặt đằng trước ngực của hắn, toàn thân Ninh Hoài cứng đờ, không dám động đậy, cổ họng nghẹn lại nói không nên lời, muốn duỗi tay ra nắm lấy dây cương, như vậy lại không thể không duỗi cánh tay vòng qua eo của Văn Tử Hi.   Văn Tử Hi cọ cọ trước bờ ngực cứng đờ của Ninh Hoài: “Ta không muốn ngồi xe ngựa, chàng lại không để ta cưỡi ngựa một mình, vậy thì chàng chỉ có thể dẫn ta cùng cưỡi ngựa thôi à. Hihi, chàng dắt theo ta, nhất định không để ta bị ngã phải không?”   Con ngựa của Văn Tử Hi vừa tiến lên hai bước, ngựa của Ninh Hoài cũng không chịu lùi về sau mà tiến theo hai bước.   Nó vừa đi, Ninh Hoài vội nắm lấy dây cương điều khiển ngựa.   Tay hắn vòng qua eo mảnh khảnh của Văn Tử Hi, nắm chặt dây cương, giống như đang trực tiếp ôm nàng trong lòng vậy.   Văn Tử Hi cắn cắn môi cười vẻ mặt đắc ý.   Ninh Hoài cố gắng trấn tĩnh sự xáo động trong lòng, chỉ sợ Văn Tử Hi đang dính chặt trước lồng ngực hắn cảm nhận được trái tim hắn bây giờ đang đập một cách điên cuồng.   “Công chúa…” Ninh Hoài muốn nói điều gì đó, nhưng thật sự không tìm được lý do để bắt vị hôn thê chưa cưới đằng trước này xuống ngựa.   Rõ ràng ở thi đình trong triều trả lời nhanh nhẹn, lưu loát là thế, bây giờ mặt cứ đỏ lên không nói ra được một chữ.   “Như thế này không phải chàng cũng không đồng ý chứ?” Văn Tử Hi ngữ khí dường như mang hàm ý rất lớn, không thể không đồng ý, “Nếu như chàng không đồng ý, chi bằng ta sẽ đi ngồi trước ngựa mấy tên thị vệ đằng sau kia, để bọn họ đi với ta, như vậy cũng rất an toàn. Có được không? Chàng có đồng ý không?”   Con tuấn mã vẫn ngoan ngoãn đi, Ninh Hoài càng thu chặt dây thừng trong tay lại—vòng eo, cánh tay Văn Tử Hi cũng thu chặt lại.   “Không đồng ý.”—Sau một lúc lâu, hắn nói nhẹ bên cạnh tai nàng.   “Quỷ hẹp hòi.” Văn Tử Hi ngữ khí như đang giận.   “Chúng ta đi nhanh một chút.” Ninh Hoài kẹp kẹp bụng ngựa.   “Được.” Văn Tử Hi thả lỏng người tựa trước ngực Ninh Hoài, đầu tựa vào bên vai chàng, nhìn cái yết hầu đầy mê hoặc của chàng.   Đám hộ vệ phía sau thực ra không ngẩng lên nhìn một chút, chỉ là âm thầm lặng lẽ đi theo sau hai người. Bọn họ trong cung đã nhiều lần thấy hoàng thượng hoàng hậu nhiều lần khanh khanh ta ta, Hoài phò mã và công chúa chẳng qua là cùng cưỡi một con ngựa, cũng không thấy lạ.   Song Duyệt mở rèm xe ngựa nhìn công chúa nhà mình đang ngồi trên ngựa đằng trước Ninh Hoài, nhìn có vẻ rất thân mật, bèn lấy khăn tay bịt miệng cười một tiếng.   Hộ vệ đang ngồi đối diện, người bị Văn Tử Hi giành lấy ngựa nghe thấy Song Duyệt cười, mở rèm xe ngựa nhìn ra ngoài xem xem, thấy Hoài phò mã và công chúa cưỡi chung một ngựa, trong lòng không lặng lẽ như mấy tên hộ vệ bên ngoài, ngược lại còn kích động hơn cả Song Duyệt.   Hắn, có phải được cưỡi lại ngựa của mình rồi?   Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ninh Hoài rất tốt, ruổi ngựa tuy nhanh nhưng lại cực kì vững vàng, dù sao trong lòng có thêm một người nữa, càng không thể cẩu thả chút nào.   Văn Tử Hi được như ý nguyện, ngồi trước người Ninh Hoài trên lưng ngựa, tựa vào bờ ngực ấm áp của chàng, một tâm trạng nhàn nhã, nhìn đông nhìn tây xem nông cảnh ven đường.   Trời vừa đúng tháng sáu, thời tiết vẫn đang mát mẻ, bên đường trồng rất nhiều cây, những cơn gió thổi ngang, bên tai là những âm thanh lá rơi xào xạc, kèm theo là một đoàn người với tiếng móng ngựa đem lại cho người nghe một cảm giác thanh thản, dễ chịu đến khó tả.   Nhìn qua thân cây, thỉnh thoảng thấy được những miếng vàng trên mặt đất ngoài giữa cánh đồng, ánh mặt trời đã cho những miếng vàng sắc màu đầy mê hoặc lòng người, gió thổi, những bông lúa đang nhảy nhót giống như những con sóng trên biển. Có người nông dân đang đội cái nón còng lưng làm việc trên đồng, giống như những con thuyền đánh cá trên sóng. Bọn họ cõng cái trên lưng, lấy cái liềm đằng sau cắt bông lúa vàng kim kia rồi cho vào sọt đeo sau lưng.   “A Hoài, kia đang làm gì vậy?” Văn Tử Hi chỉ vào người nông dân đang làm ở đằng xa hỏi.   Ninh Hoài nhìn theo tay nàng chỉ, cười một tiếng: “Bọn họ đang cắt lúa mạch, những món mỳ sợi, bánh điểm tâm người thường ăn đều là dùng bột mỳ làm, bột mỳ chính là từ những lúa mạch này.” “Hả?” Văn Tử Hi có chút khó tin: “Những bông lúa vàng vàng kia thực sự có thể biến thành bột mỳ sao?”   “Đương nhiên.” Ninh Hoài thấy nàng chăm chú nhìn, liền lặng lẽ cho ngựa đi chậm lại.   Công chúa sống trong nhung lụa nay nhìn thấy nông dân cắt lúa trong dân gian liền cảm thấy mới mẻ, độc đáo.   “Ta trước giờ đều chưa thấy qua bao giờ, lần này đi cùng với chàng ra ngoài nhìn thấy thật nhiều thứ trước giờ ta chưa từng thấy.” Văn Tử Hi nhìn cắt lúa đủ rồi, liền quay đầu nhìn Ninh Hoài phía sau nói.   “Người còn nhìn thấy gì nữa?” Cằm Ninh Hoài bị mái tóc của nàng cọ cọ, có chút ngứa.   “Vài ngày trước ta còn thấy một đứa trẻ cưỡi trâu, trên con trâu đến dây cương còn không có, nhưng nó cưỡi rất vững vàng, cực kì lợi hại, còn lợi hại hơn đệ đệ ta nhiều. Ta lớn bằng từng này cũng mới chỉ cưỡi qua ngựa và Văn Tử Diên, đến trâu còn chưa thấy được vài lần.” Văn Tử Hi gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng, “Nhất định là do ta nhìn chằm chằm đứa trẻ kia, dọa nó sợ đến chạy mất, không thì ta thật sự muốn bảo hắn cho ta cưỡi thử trâu một chút.”   Ninh Hoài trong lòng tự thấy may là Văn Tử Hi nhìn chằm chằm dọa đứa trẻ cưỡi trâu kia chạy mất, nếu không nàng lại nhao lên đòi cưỡi trâu, chỉ sợ hắn lại càng khổ tâm với nàng.   Ninh Hoài trước giờ chỉ biết là những người từ nhỏ cưỡi trâu khẳng định mong có một ngày có thể cưỡi được ngựa, chứ không nghĩ rằng có một ngày người cưỡi ngựa từ bé lại cảm thấy mới mẻ muốn đi cưỡi trâu.