Công Chúa Hòa Thân
Chương 27
Đến Việt vương phủ.
Dư thị cho ngươi mang rất nhiều điểm tâm hoa dạng đến chiêu đãi Dương Thiên Phong. Bản thân mang Nhạc Xích Vũ kéo qua một bên hạ giọng nói, mắt cũng không quên quan sát ngốc tử đang cao hứng liên tục ăn bên kia.
“Trước khi tiến hành trị liệu ta phải khảo nghiệm trước.”
“Khảo nghiệm thế nào?” Nhạc Xích Vũ hiếu kỳ hỏi, vì sao phải khảo nghiệm nha?
“Theo ta được biết, hoàng thất là nơi vô cùng nguy hiểm, ám tranh ám đấu, nên nếu là hắn giả ngốc cũng nói không chừng. Thế nên trước khi trị liệu phải xác định hắn ngốc thật hay giả để khi trị liệu không có xảy ra sơ xuất.” Dư thị cẩn thận giải thích.
Thực ra thì bộ ngân châm để châm cứu nàng cũng từ hôm qua cho người đặt làm rồi, nhanh nhất cũng phải là vài ngày nữa mới có thể dùng. Do ở đây không có phương pháp cứu trị này nên đành phải như vậy.
Từ lúc nàng thấy Dương Thiên Phong cái thời khắc kia nàng đã muốn mang hắn làm vật thí nghiệm rồi. Chỉ cần nàng trị khỏi cho hắn, Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu nhất định sẽ cho nàng tiến thái y viện. Chỉ cần nàng nắm được một chức quan nhỏ nhoi bên trong, liền nhanh chóng nghĩ cách đá Dương Cảnh Phong rồi bắt đầu cuộc sống tự tại của mình.
“A,” Nhạc Xích Vũ mở hồ gật đầu, bỗng dưng bừng tĩnh đại ngộ rồi chắc chắn mà tuyên bố: “Vậy thì không cần đâu, ta cũng hắn chung đụng bấy lâu chắc chắn hắn là thật sỏa a.”
Nếu không thật vậy vì sao lúc trước tỉnh lại nhớ không ra nàng? Nếu nói do nàng xấu mà khí nàng cũng không đúng, vì lúc sau hắn đến Ngạn quốc tìm nàng cơ mà. Chỉ là nàng không có nghe hắn giải thích nên không biết nguyên nhân gì khiến hắn thay đổi thôi. Hiện trọng sinh đương nhiên cũng sẽ là như vậy.
Dư thị lắc đầu: “Đế vương gia là từ nhỏ được sống trong mưu lược, vẫn phải thử.” Tuy rằng ở đây không có tam thê tứ thiếp nhưng là vẫn có tranh đấu gianh hoàng vị. Nếu không Dương Hoài Phong thế nào chết? Hai tên kia thế nào hảo đoan đoan liền tên thì tàn phế tên thì sỏa chứ.
“Nhưng là nếu chữa khỏi hắn sẽ mất đi phần ký ức lúc này, ngươi đã suy nghĩ kỹ?” Nàng nhìn Nhạc Xích Vũ đầy nghi hoặc, nếu là ở hiện đại phải ký hợp đồng làm bằng chứng, tránh sau này bắt nàng thường lúc đó nàng biết phải làm sao.
Nhạc Xích Vũ không chút do dự gật đầu xác nhận. Nàng chính là muốn cái hiệu quả này, chỉ có như vậy nàng mới có thể đến Ngạn quốc trị thương.
Dương Thiên Phong bên kia nhĩ lực cực thính nghe được vào trong tai khóe miệng nhếch cao. Hắn từng được nghe Trạch Nghiễm nói qua nàng có hỏi qua hắn nếu hắn quên nàng thì thế nào. Lúc đó hắn nói hắn sẽ không bao giờ quên nàng.
Lúc đó nàng chỉ cười ôm lấy hắn, rồi lại cùng hắn viết những thứ hắn cùng nàng từng làm lên giấy chôn ở dưới gốc liễu cạnh bờ hồ. Khi hắn hỏi thì Trạch Nghiễm cũng không biết vì sao nàng lại làm như vậy. Hiện nghe được đoạn đối thoại này liền cùng đoán được trước kia nàng từng vì hắn tìm cách trị liệu rồi.
Mắt hắn xuất hiện vài tia buồn bã, nàng vì hắn mà hy sinh tất cả. Hắn lại vì một nữ nhân dối trá khí đi nàng. Điểm tâm cầm trong tay nhất thời bị bóp đến biến dạng.
Hắn ném hết xuống đất rồi lại lấy một miếng điểm tâm khác chạy đến bên thê tử: “Nương tử nương tử, cái này ngon lắm, nàng cũng thử đi.”
Nhạc Xích Vũ quay đầu tránh sang chỗ khác: “Ngon thì ngươi ăn đi.” Lúc này nàng đâu còn tâm trạng cùng hắn chơi đùa. Hiện nàng muốn biết Dư thị muốn thử thế nào a.
Dương Thiên Phong vẫn không từ bỏ quyết nhét miếng điểm tâm vào miệng thê tử cho kỳ được. Thấy được nàng mở miệng cắn miếng nhỏ hắn mới nhoẻn miệng cười cho luôn miếng điểm tâm còn dư lại vào miệng mình nhai nuốt.
Tay dơ lại lau lên áo khiến Dư thị nhìn mà cảm thấy cả người phát lạnh. Dơ như vậy cũng chịu được? Nếu hắn thực sự là trang sỏa thì nhất định chính là trình độ cao cấp rồi.
Lúc này Nhạc Xích Vũ mới để ý y phục của hắn xốc xếch vì bị Dư thị túm lúc nãy. Nàng đưa tay giúp hắn chỉnh lý lại, trong mắt hiện ra ôn như của một thê tử đối với trượng phu của mình.
Dương Thiên Phong cũng là nhìn nàng ngẩn ngơ, hắn bật cười ôm lấy nàng: “Nương tử nương tử, nàng thật tốt.” Không cần biết Dư thị muốn thử thế nào, hắn biết chắc nàng ta sẽ không thành công vì có thể tử của hắn ở đây cơ mà.
Dư thị nhìn thấy lòng nghi ngờ cũng vơi bớt nhưng kiên quyết vẫn còn. Nàng mỉm cười tách hai người ra nói: “Chúng ta qua đó xem phong cảnh đi, bên đó có mấy con cá ta mới mua rất đẹp”
Dương Thiên Phong nghe vậy cả mặt phấn khởi kéo tay thê tử chạy đến đó. Dư thị chạy theo phía sau nhìn hai cái tay nắm chặt cau mày khó chịu. Vốn muốn là đẩy ngốc tử xuống nước thử, nghĩ không ra hắn nắm tay Nhạc Xích Vũ như vậy a, nàng phải làm sao mới đúng đây.
Xem qua cá nàng lại nói: “Chúng ta chơi đuổi bắt đi.”
Ba người cùng nhau chạy lòng vòng trong hoa viên. Dư thị nhân cơ hội này gạt chân Dương Thiên Phong, hắn cố tình ngã xuống khóc lóc khiến Nhạc Xích Vũ vội vàng chạy đến dỗ.
“A Tịch, ngươi không nên ra tay nặng như vậy.”
“Không nặng làm sao có được kết quả như mong muốn.” Dư thị lại không cho là như vậy. Muốn thử thì đâu thể mềm lòng như Nhạc Xích Vũ được.
Dương Thiên Phong nghe được thầm hừ hừ vài tiếng. Mặt hắn vùi trong hõm vai của thê tử cọ cọ thán: “Nương tử nương tử, ta đau quá, chúng ta trở về thôi, không chơi cùng nàng ta nữa, nàng ta chơi xấu, khi dễ ta, khi dễ ta.”
Nhạc Xích Vũ ôm lấy sỏa trượng phu cực lực dỗ ngọt: “Ta còn chưa tham quan hết, chỉ bằng ở lại thêm chút nữa.” Nàng nhìn Dư thị như muốn hỏi ‘thế này đủ chứng minh chưa?’
Dư thị lại lắc đầu muốn chứng minh thêm. Đúng lúc này Dương Cảnh Phong từ trong cung hồi phủ biết được chuyện Dư thị làm liền cùng hùa theo đó. Dù sao hắn cũng muốn biết vị hoàng huynh này có thực sự ngốc hay không nên đương nhiên đã cho không ít người đi tra xét, thử nghiệm nhưng vẫn không có kết quả. Hôm nay trái lại có cơ hội thử giữa thanh thiên bạch nhật đương nhiên không bỏ qua.
Hắn đưa tay lên miệng huýt sáo một cái, có một con khoái mã chạy đến. Chỉ là con ngựa này không ngừng lại mà hướng Dương Thiên Phong xông đến.
Dương Thiên Phong bày vẻ mặt hoảng sợ nắm tay thê tử dùng sức cấm đầu chạy: “Nương tử nương tử, mau chạy thôi.”
Thế là đôi phu thê chạy xung quanh hoa viên Việt vương phủ, con ngựa ở phía sau đuổi theo không ngừng. Dư thị ngơ ngác nhìn một màn nói không nên lời. Dương Cảnh Phong ngồi trên mộc lăn quát sát biểu tình biến hóa trên mặt Dương Thiên Phong.
Đáng tiếc hắn không thu được kết quả như hắn mong muốn. Bởi trên khuôn mặt kia ngoại trừ lo lắng hoảng sợ ra thì không có gì nữa. Điều này khiến hắn không khỏi thở dài, ngón tay dài chậm rãi gõ trên tay vịnh của mộc lăn suy tính.
Nghi tâm của Dư thị lúc này hoàn toàn đặt xuống, tên này đích thực là ngốc tử a. Nếu đã xác định rồi thì không nên hạnh hạ người ta nữa, huồng hồ cả Nhạc Xích Vũ cũng bị lôi theo vào trong.
Nàng hạ đường nhìn xuống Dương Cảnh Phong bên cạnh, một tay đánh vào gáy của hắn: “Lập tức gọi con ngựa điên đó trở về cho ta, dám đối đãi với quý khách của ta như vậy, ngươi muốn chết có phải không?”
Dương Cảnh Phong bị cái đánh kia mà kéo hồn trở về, hắn trừng mắt nhìn Dư thị hận không thể lập tức giết chết nàng: “Ngươi dám ra tay đánh bổn vương.”
“Ta giết ngươi còn được đừng nói chi là đánh.” Dư thị chanh chua hừ một tiếng.
Dương Cảnh Phong thấy được vẻ mặt sắp hết hơi thở của đôi phu thê kia liền vỗ tay gọi ngựa trở về. Hắn được đẩy đến trước mặt Nhạc Xích Vũ nói: “Nhị hoàng tẩu lúc nãy con ngựa của ta phát điên, hy vọng ngươi không trách cứ.”
Nhạc Xích Vũ thở không ra hơi ôm lấy ngực từng ngụm từng ngụm phì phò, nàng trợn mắt nhìn người trước mặt, quá mệt nói không được gì a. Đến một lúc lâu mới nói: “Tam hoàng đệ quá lời, ta...ta làm sao trách.” Kỳ thực nàng hận hắn muốn chết, hắn là giúp thê tử kiểm nghiệm Dương Thiên Phong?
Dương Thiên Phong là người tập võ, hắn tuyệt đối sẽ không mệt như vậy, nhưng cũng vì trang sỏa mà làm giống y hệt khiến người nhận không ra. Hắn bóp thắt lưng ủy khuất nói: “Các ngươi khi dễ ta cùng nương tử, ta trở lại méc mẫu hậu để mẫu hậu hảo hảo phạt các ngươi.”
Cả người hắn làm như vô lực tựa hết vào người Nhạc Xích Vũ. Hiện trang sỏa chỉ có thể ủy khuất nàng thôi.
Dương Cảnh Phong thấy được liền cười ngượng nói: “Nhị hoàng huynh không nên méc mẫu hậu, là đệ sai, đệ hiện cho người lập tức vì nhị hoàng huynh nhị hoàng tẩu chuẩn bị thật nhiều món ngon có được không?”
Hừ! Cón dám lấy thức ăn thu mua hắn nữa chứ. Dương Thiên Phong bày thái độ giận hờn vu vơ ôm chặt thê tử: “Không muốn không muốn, nương tử nưởng tử, chúng ta mau trở về thôi.”
Nhạc Xích Vũ cũng không muốn lưu lại nên cự tuyệt rồi cáo từ. Hôm nay nàng mệt chết rồi, không muốn cùng đám người này đôi co nữa.
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
31 chương
6 chương
208 chương
46 chương
6 chương