Sáng hôm thứ 7, lúc 6 giờ 2 phút. Kítttttttt! Ba chiếc siêu xe Maybach trắng mui trần, Audi đen mui trần và Ferrari đỏ chói lóa mui trần nốt cùng phanh lại tạo thành một vệt dài trước cửa nhà trọ của Chi. Ba người bước ra theo thứ tự My, Vũ và Hiếu. Chi bước từ tầng 2 xuống đeo phía sau lưng là chiếc balo màu đen. Cô mặc áo thun in trắng in hình nhân vật Kaito Kid trong Conan, quần jeans mài rách và đi giày nike cùng mũ lưỡi trai màu đỏ, cặp kính râm bản lề to màu đen và mái tóc đen dài xõa ra. My thì mặc áo crotop và váy cạp cao màu trắng nhẹ nhàng, đi đôi dép sandal màu vàng nhạt và mái tóc nhuộm nâu xoăn lọn được thả ra với cặp kính râm màu đỏ. Vũ thì áo phông thể thao và quần jogger với giày da và mái tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm quyến rũ màu huyết. Hiếu chỉ mặc áo ba lỗ sát nách, quần bò lửng và giày converse và mái tóc màu hun khói được vuốt keo dựng ngược. Tâm trạng ai cũng hồ hởi vì sắp được tới nhà Chi chơi, đi thăm cảnh đẹp đây đó, và để không phá đi không khí vui tươi sắp có, mọi người thống nhất không nhắc đến chuyện của Xuân Ý làm gì. - Let’s go! – Chi nhảy lên cầm lái xe của My và hô to, ba chiếc siêu xe lăn bánh, dẫn đầu là Chi và My ngồi ở ghế phụ với tốc độ 120 km/h, còn hai anh chàng kia đi song song với vận tốc chỉ có 100 km/h. Cả đám tiến tới siêu thị để mua chút hoa quả hay gì đó biếu mọi người. Chi đã lập một danh sách rất dài để mua quần áo cho các em nhỏ và sách vở đủ các thể loại, My thì mua ít hoa quả biếu các gia đình ở đó, Vũ mua thuốc bổ định biếu ông bà nội và ba của Chi, còn Hiếu thì mua cả một núi đồ chơi cho các em nhỏ: nào là máy bay, ô tô điều khiển từ xa, robot tự lắp ghép, bóng bánh các kiểu,…tiền thì ai mua tự trả. Xếp đầu bảng về tiêu tiền như nước là Hiếu, sau đó là Chi, tiếp là Vũ và My bằng nhau. Toàn bộ số tiền ngày hôm nay Chi có được chỉ là trích ra từ 10% tiền đi làm thêm. 10h sáng, cả đám có mặt ở cổng làng, theo ý kiến của hai cô nương thì cả đám quyết định đi gửi xe ở đâu đó và đi bộ vào đó, vừa ngắm cảnh vừa hóng gió. Hôm nay thời tiết vô cùng dễ chịu, rất mát mẻ, có gió cấp 4 cấp 5, độ ẩm trung bình từ 60 – 75%, nhiệt độ vào khoảng 26-28oC, trời nhiều mây không có nắng gắt……(giống trên ti vi phết nhỉ). Họ đi đến đâu cũng được lấy làm trung tâm để bàn tán, tưởng có Việt Kiều mới về nước, nhiều người nhìn Chi đeo kính đen không nhận ra nữa, cô cũng mặc kệ, đến tối thể nào chả làm cỗ ăn chung cho vui. Đi trên đồng cỏ bát ngát thật là sảng khoái, cây cỏ tươi tốt, chim chóc hót líu lo, cuộc sống nơi đây thật giản đơn và yên bình. Đằng xa xa nơi cánh đồng là những em nhỏ đang chăn trâu, vừa vui đùa vừa thả diều bay cao vút trên trời. - Đậu đậu, Kim kim, chị về rồi đây! – Chi gỡ cặp kính, hét lên, vẫy tay cười với hai đứa bé gái phía đó một cách tinh nghịch, cả đám quay ra và nhận ra cô, chạy ùa về phía cô vui mừng rối rít, chắc phải hơn 20 em. - Chị Chi! Chị Chi! Chị mãi mới về chơi với tụi em! - Em nhớ chị lắm! - Chị có nhớ tụi em không? Bọn em chờ chị mãi! - Mấy người này là ai hả chị? ……vân vân và mây mây…… - Được rồi chị rất nhớ các em! Các em ở nhà có ngoan không? Đi học có tốt không vậy? Đây là bạn chị, là anh Hiếu, anh Vũ và chị My. Các em chào mấy anh chị đi! – Chi trả lời từng đứa nhỏ và giới thiệu bạn bè cho các em. - Chúng em chào anh chị ạ! – đồng thanh cả đám. - Được rồi bây giờ chị về nhà nấu mấy món ngon để lát các em ăn nha, bây giờ đi chơi tiếp đi! – Chi xoa đầu mấy nhỏ em căn dặn và cùng đi về nhà. Vừa bước tới sân nhà là Chi đã hét to: - Ông nội, bà nội, ba ơi con về thăm mọi người! – nghe thấy tiếng thì tất cả quay ra và vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tất cả chạy lại ôm nhau. - Tuần học đầu tiên ổn không con? – vẫn là ông nội ân cần thăm hỏi trước. - Con học vui lắm nội à! Sao có một tuần mà nội ốm đi nhiều vậy ạ? Con sẽ lo cho ông lắm đấy, nội phải giữ gìn sức khỏe chứ! Hôm nay con mua rất nhiều quà cho nội đó! Nhờ tài nấu ăn của con cháu dòng họ Nguyễn Hoàng đấy! Nội với ba cứ vào trong nghỉ ngơi, con sẽ nấu ăn. Đây là khách quý nhà ta nội à, toàn bạn tốt của con thôi! – Chi nói liến thoắng và dìu ông bà nội vào nhà, bà cô thấy những hành động hiếu thảo đó thì xúc động chảy nước mắt. - Trời ơi bà đừng khóc kẻo con khóc theo nha! Bây giờ con đi nấu ăn nha. Chắc ba con đi làm chưa về ạ? – Chi nói và giúp bọn bạn cất đồ và đi lau mặt rửa chân tay và chuẩn bị nấu ăn. Trong lúc My cắm cơm, còn hai anh bạn ngồi chơi thì Chi lúi húi sâu trong vườn, lát sau đi ra mặt mũi lấm lem cầm hai con gà, sau khi bốn người tập trung thì cô nói: - Bây giờ thi thịt gà nhé! Cặp đôi nào xong trước sẽ thắng, cặp thua sẽ phải…*đen tối*…khóa môi! Tớ với Vũ còn My với Hiếu nhé. – cô nói và quăng con gà một cách dã man vào người Hiếu và nháy mắt với cậu. Không ai nói gì bắt tay vào làm, nhóm kia thì My giữ gà còn Hiếu cắt tiết, cắt thì lại quên vặt lông nên máu cứ ri rỉ ri rỉ chảy từng tí một, bên này thì Vũ giữ gà còn Chi cắt tiết, chỉ cắt một nhát to tướng sau khi vặt lông là con gà hết giãy, chỉ sau 10s là xong việc. Cặp kia thấy mình thua thì mặt méo xệch, My van nài: - Nếu không làm theo hình phạt thì sao? - Vậy hai người lo làm gà và lát rửa bát đi, bây giờ tớ đi hái rau và câu cá. Cá ở ao sau nhà to lắm, lại ngon nữa. Lát lại thi nhé? - Em lạy chị! – Hiếu + My đồng thanh. - Hì hì! – Chi cười và kéo Vũ rời đi để khỏi làm kì đà cản mũi khi thấy ánh mắt hình viên đạn của Hiếu. Còn lại hai cô cậu, My thì vẫn không biết là Hiếu thích mình nên thái độ bình thường, cứ nói chuyện tào lao này nọ làm Hiếu chỉ biết ậm ừ cho có chứ chẳng biết nói gì. Còn Chi với Vũ thì sau khi oẳn tù tì thì Vũ hái rau còn Chi bắt cá. Cô chỉ lặn lội một chút là bắt được bốn em cá bự xấu số. Chỉ đến 11h30 trưa là cả gia đình gồm ông bà nội Chi và ba cô, đám bạn, mấy em nhỏ hồi nãy là em họ cô xin phép ba mẹ của tụi nó sang đây ăn trưa. Bữa trưa này được phân công chế biến rất quy củ: Chi làm gà luộc và gà rang, cá rán, tôm tẩm bột rán, Vũ luộc rau, cá kho, nem, Hiếu làm chả cuốn, trứng ốp, gà rán còn My luộc thịt, nộm, khoai tây chiên và canh măng, sau đấy bị Chi bắt đi nướng thịt với Hiếu. - Cái món nem này ngon đó! Tay nghề của Chi ngày càng khá đó con gái! – ba cô trầm trồ. - Dạ không phải ba! Đây là bạn con làm, là Vũ đó ba! – Chi nói. - Thế món trứng ốp này cũng là anh Vũ làm hả chị? – đám trẻ nhao nhao lên. - À không đấy là anh Hiếu làm! Ngon lắm hả? – My cười với đám trẻ và trả lời. - Chẳng ngon gì xất! Cháy quá trời luôn nè, cả món chả cuốn này ai cuốn mà lỏng lẻo, nhân nó rớt hết ra ngoài nè! – mấy bọn trẻ xì xào chê tùm lum làm Hiếu xám cả mặt lại, còn hai cô nương thì cười giòn tan với bọn trẻ, cứ như thiên thần vậy, đẹp vô cùng. - À mấy đứa nè! Anh Thành đâu rồi? – Chi hỏi. - Dạ anh ấy đi làm thêm nên chiều mới về. – 1 em nhỏ nói. - Đó là ai vậy? – Hiếu và Vũ tò mò. - Hơ hơ…bạn trai! – Chi cười tủm tỉm, mọi người trong nhà(người thân ý) cũng cố nhịn cười. - Bạn trai? Quen khi nào? Có phải vì hắn mà cậu từ chối tình cảm của tớ không hả? Hai người quen nhau lâu chưa? Đã có gì chưa hả? Hắn ta con cái nhà ai? – Hiếu hỏi một tràng không ngừng nghỉ như thể đang ghen vậy. - Cái tên chết bầm này! Liên quan gì cậu? Mà mới quen từ khi về Việt Nam chứ chẳng lâu la gì cả! Lo mà ăn rồi tán tỉnh ai đó đi chẳng phải lo cho tớ! – Chi nhíu mày, người cứ giật lên giật xuống vì cố nín cười. - Ồ thế hóa ra là Hiếu đang yêu thầm ai đó hả? – My hỏi. Chi gật đầu với cái nháy mắt đầy ẩn ý với một nụ cười nguy hiểm. Vậy là sau khi ăn xong, theo như lời giao kèo lúc nãy thì My và Hiếu phải rửa bát còn Chi và Vũ thì chơi với các em và chia quà. Ông bà nội được biếu thuốc bổ từ Vũ và hộp thuốc nhân sâm tiền triệu của Chi. Ba cô cũng được y chang. Bọn trẻ con thì được đồ chơi và quần áo các thể loại và truyện tranh. Sau đó cả nhà tập trung lại để bổ hoa quả. - Vũ ơi bổ hoa quả giúp tớ nhé! Tớ không có biết làm! – cô nói nhỏ với anh bằng một giọng thành khẩn, anh chỉ cười nhạt đáp lại và lấy dao gọt hoa quả. - Đậu đậu đem đĩa này lên mời ông bà nội đi nè! Kim kim đem đĩa này mới bá nhe! – Chi đưa hai đĩa trái cây to bự cho hai đứa nhỏ chỉ tầm 4 hay 5 tuổi gì đó và kêu chúng đem qua mời ông bà nội và ba cô. - Chị Chi ơi cái ô tô điều khiển từ xa này ai mua mà chơi thích vậy chị? Lại còn đẹp nữa! – một bé trai mà Chi hay gọi là Dương Dương trầm trồ kêu lên, thích thú nhìn vào chiếc xe chạy lòng vòng quanh nhà. - Là anh mua! Dương Dương thích lắm hả? – cái tên Hiếu đáng ghét và My xuất hiện từ nhà dưới đi lên, nhễ nhại mồ hôi nhưng trên môi ai cũng nở một nụ cười sảng khoái. - Dương Dương thích lắm anh ạ! Em mời anh! – cậu nhók đưa một đĩa trái cây to bự khác cho Hiếu, cậu nhận lấy cười và xoa đầu thằng bé. - Vậy các con định ở lại chơi với nội bao lâu nào? – bà nội Chi cười hiền hỏi. - Dạ tụi con chơi đến chiều mai rồi lại trở về thành phố, còn phải học nữa ạ! Con sẽ thường xuyên về đây thăm mọi người. – Chi trả lời bà nội rồi quay qua đám bạn – bây giờ trưa rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi! – và chào cả nhà và mấy đứa em nhỏ rồi kéo ba người kia vào phòng. Tối đó gia đình làm cỗ mời hết cô dì chú bác họ hàng khắp xóm đến ăn tối, và còn được ăn ngoài trời nữa. Tối nay gồm có Chi, My, thím Nga và bác Liên nấu ăn, rửa bát thì tất nhiên không thiếu phần của Hiếu và My, Vũ thì chạy bàn còn Chi sẽ lại cùng mấy em nhỏ nướng thịt ở tít dưới sân gần cánh đồng lúa mênh mông bát ngát. Mấy em nhỏ khéo tay lắm nhé, nướng miếng nào ok miếng đấy nên chủ yếu là Chi chỉ đạo cho tụi nhỏ, còn tụi nhỏ vừa nướng thịt vừa hát những bài hát chúng được học ở trường mẫu giáo, hát rất hay. Tối nay đúng là rất rất là vui. Đến tận gần cuối bữa anh Thành mới đi làm về, Chi vừa thấy anh là chạy ra nhảy phóc lên ôm chầm lấy anh làm đám bạn hiểu lầm. Sau đó cô kéo anh vào bếp và chuẩn bị bữa ăn cho anh vì bên ngoài các đĩa thức ăn đã ăn gần hết rồi. - Bạn trai Chi đó hả? Đẹp trai thiệt đó nghen! – My vừa rửa bát vừa khen. - Khổ thiệt, nói vậy cũng tin! Đây là anh họ tui mà, tên Tuấn Thành! Dòng họ Nguyễn Hoàng toàn trai xinh gái đẹp thôi, ổng đẹp trai cũng đâu có gì lạ! – Chi chu môi lên nói, điệu bộ rất dễ thương. Cốp! – Ý mày nói tao vẫn còn xấu hả? – Thành giáng một đấm xuống đầu Chi(khổ chứ anh này thích dùng bạo lực với cô lắm). - Tui nói anh xấu hồi nào hả? Cứ cẩn thận kẻo có ngày gãy cả hàm răng chứ chẳng đùa, nên đừng có đụng vào tui! – Chi quay ra đốp lại cảnh cáo Thành với độ ngầu là 200% làm hắn rùng mình lủi ra ngoài với bọn trẻ. My và Hiếu phá lên cười, đến anh trai còn dám hăm dọa hèn chi mà Chi được mệnh danh là « bà chằn đanh đá » ( do cái tên Hà đáng ghét đặt đó). Đến 11h đêm tụi trẻ còn bày đặt đốt lửa trại rồi chơi rất nhiều trò chơi: ném lon, đuổi bắt, rồng rắn lên mây,…và còn thử nghiệm cả trò gọi hồn ma gốc tre gì đó nữa, vui ơi là vui. Đến cái trò ú tim thì rất kịch tính. Để có thể qua mắt được cái tên Tuấn Thành chết bầm mà bọn trẻ chế thành: Phật bà Quan Âm nghìn mắt nghìn tay thì phải trốn cái nơi xa xa và độc một chút. Ví dụ như Vũ trốn trên nóc nhà, Hiếu và nhỏ Kim Kim với nhók Bình Bình trốn ngoài đồng, Chi thì ở giếng có cái gầu nước được buộc dây và cột lại vào một cái cột sắt gần đó nên cô nhảy xuống giếng bám vào dây cách chỗ anh Thành nhắm mắt có đúng 2m tuy nguy hiểm nhưng cũng rất dễ thắng, còn My thì nấp sau chuồng chó T_T, con chó nhà này đúng là to nhưng cũng không thể qua mắt được Phật Bà khi cô mặc cái áo cánh màu trắng toát còn con chó màu nâu. Chi thì là người nêu ý định nên đã mặc áo thun đen và quần đùi đen nốt sau khi tắm lúc chiều. Vũ thì áo đỏ nhạt rất hợp với gạch ngói nên ổn cả, Hiếu thì mặc áo phông xanh, chả trách cậu đưa đám trẻ trốn ngoài đồng. Đến cái lần My nhắm mắt thì Vũ lặn xuống ao, Chi với Hiếu cấu kết đưa mấy đứa trẻ tít xa cánh đồng đi ra sau đồi núi gần đó báo hại My tìm đến hơn 12h đêm mà không thấy, cũng may ở đây trời lộng gió, không khí trong lành với cánh đồng thẳng cánh cò bay có thể dễ dàng ngắm bầu trời đầy sao lung linh lộng lẫy. Tìm tận mãi sau cô phải nhờ Vũ đi tìm và gọi điện thoại thì hai cái tên đáng ghét lại để điện thoại ở nhà, cuối cùng chịu thua mặc xác tụi nó, vào nhà ngủ luôn, đến 7h sáng hôm sau hai người họ lại dậy đi tìm kĩ hơn cùng mấy em nhỏ thì phát hiện hai cô cậu đang say giấc sau vách núi có mỏm đá to nhất, Chi dựa vào đó và ôm Kim Kim ngủ, Hiếu dựa vào ở phía đối diện ôm Bình Bình ngủ say còn Đậu Đậu bá cánh tay Chi, dựa vai cô để ngủ. Hai người phải đánh thức mất gần 15’ mới dựng được đám « trẩu tre » này dậy, mắt ai cũng thâm quầng y như hôm đi chơi tập thể với cả lớp mấy ngày trước. Bọn họ bỏ luôn cả ăn sáng, kéo nhau lên đê chơi và được Vũ làm diều sáo cho, tụi nó thích thú reo lên như những thiên sứ vậy, rất đẹp. - Dương Dương, giữ con trâu này cho chị leo lên nhé! – Chi nói với Dương Dương và tinh nghịch leo lên và cũng cúi người xuống bế cả cậu nhók lên và hô lớn: - Mọi người! Thi chăn trâu thả diều không? -  Có chứ! – My reo lên và lăng xăng chạy lại, nhờ Đậu Đậu giữ và leo lên một em trâu khác. Tiếp đến Vũ cũng leo lên và cho cả Kim Kim với Bình Bình ngồi trước. Chỉ còn cậu ấm Trung Hiếu là vẫn hơi run run không dám leo lên. - Sao cậu nhát thế? Chẳng đáng làm đàn ông tý nào! – Chi nói một câu đểu cáng để khích Hiếu, cuối cùng vì sĩ diện cũng phải nhắm mắt nhắm mũi leo lên, Chi nói tiếp – Thấy chưa đã bảo rồi mà, cưỡi trâu dễ lắm, dễ hơn cưỡi ngựa ý nhỉ? Bên Pháp chúng ta đi suốt mà! Bánh dâu, bánh thiên thần, lại đây! – cô vẫy mấy đứa trẻ phía xa đang thả diều, tụi nó xí xớn chạy lại. Sau một hồi đàm phán phân chia, Chi và Dương Dương với Bánh cam cưỡi một con, My đồng hành cùng Đậu Đậu và Bánh nho, Vũ cùng Kim Kim và Bình Bình ngồi trước và đứng đằng sau trên lưng trâu bá vai anh là Bánh thiên thần, còn Hiếu cho Bánh dâu, Bánh dâu biển và Bánh cầu vồng ngồi trước, phía sau cũng đứng như Bánh thiên thần là Bánh dừa. Còn hơn chục em nhỏ khác cũng tự cưỡi mỗi đứa 1 con rất oách. - Sao cậu lại thích đặt tên cho những em nhỏ như vậy? – My tò mò hỏi. - Tại mình thích hoạt hình « bánh dâu » mà, có rất nhiều nhân vật khác nhau! - Trẻ con quá! – Hiếu tặc lưỡi. - Kệ tui chẳng liên quan đến cậu. Hứ! Chơi một lúc trên đê, bốn người họ tạm biệt đám trẻ và Chi dẫn mọi người đi thăm cảnh đẹp nơi đây: nào là cánh đồng hoa oải hương, cánh đồng hoa cúc, cánh đồng hoa bồ công anh, còn có cả cánh đồng hoa hướng dương đẹp tuyệt trần, họ lên đỉnh đồi chụp ảnh kỉ niệm và nói chuyện rôm rả trêu đùa nhau. Vũ có vẻ bớt phần lạnh lùng một chút, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. 5h chiều họ tạm biệt mọi người để quay về thành phố, mấy đứa trẻ cũng vui vẻ vẫy chào. Không phải chúng không buồn mà là Chi không cho chúng khóc, cô dạy chúng phải luôn vui vẻ, lạc quan yêu đời. Buổi đi chơi cuối tuần này thật là vui. - Lần sau Chi về cho chúng tớ đi cùng nhé! – 3 người bạn đồng thanh mè nheo làm cô phì cười, gật đầu hứa hẹn. Công nhận có họ vui thật, chưa bao giờ cô được vui như thế này. Ngày mai lại phải đến lớp học rồi. Chán quá!