Sáng hôm sau
Bạch Diệp Thanh là người thức dậy trước, vừa định ngồi dậy thì đầu lại truyền đến một trận đau nhức, hôm qua đúng thật là uống quá nhiều rồi, nhiều đến mức nàng còn tưởng tượng ra Hắc Linh Kiều ở đây.
Không nghĩ vừa cử động tay trái lại nhận ra mình chạm vào ai đó, giật mình Bạch Diệp Thanh vén hai tấm màn sang bên thì ngay lập tức đôi môi liền cong lên vui mừng.
Nàng ở đây thật sao?
Hắc Linh Kiều sau đó cũng liền tỉnh, trong lúc mơ hồ, nhận ra người trước mắt đang say sưa nhìn mình.
Đưa tay lên vỗ vỗ cho khuôn mặt tỉnh táo, Hắc Linh Kiều nhìn Bạch Diệp Thanh cười theo nàng.
" Ngươi dậy rồi sao? đầu đang đau đúng không?" Hắc Linh Kiều đưa tay lên xoa hai thái dương cho Bạch Diệp Thanh.
Nhìn Hắc Linh Kiều cẩn thận quan tâm mình, Bạch Diệp Thanh thực sự cảm nhận được hạnh phúc từ một ai đó sau Triệu Cảnh Dương.
Bạch Diệp Thanh không nói gì nhưng nàng giữ lấy tay của Hắc Linh Kiều sau đó vỗ vỗ xuống giường ý muốn nói Hắc Linh Kiều hãy lên giường ngồi, cả đêm qua Hắc Linh Kiều không dám đụng vào thứ gì trong phòng của Bạch Diệp Thanh đến ngủ cũng là ngồi bệt xuống đất, chỉ là sau đó mệt quá mới dựa vào cạnh giường Bạch Diệp Thanh ngủ, căn phòng này quá sức lộng lẫy và sang trọng khiến một nữ nhân quanh năm sống trong hang động như nàng cảm thấy mình không xứng với bất cứ thứ gì ở đây.
" Ta có thể sao?" Hắc Linh Kiều hiểu ý, sau đó còn cẩn thận hỏi lại.
Nhận được cái gật đầu của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều vẫn còn hơi ái ngại, đứng dậy phủi sạch bụi bẩn trên y phục rồi mới dám ngồi xuống, nàng sợ hắc y của mình làm bẩn giường của Bạch Diệp Thanh.
Nhìn thấy vậy, Bạch Diệp Thanh có chút không vui, bản thân mình không hề chê bai nàng, nàng không cần làm vậy.
" Ngươi...!Không cần làm vậy" Bạch Diệp Thanh lạnh lùng nói.
Nghe xong Hắc Linh Kiều ngượng ngùng " Ta không muốn làm bẩn giường của ngươi".
Vừa nói xong Hắc Linh Kiều liền bị Bạch Diệp Thanh dùng hai bàn tay giữ lấy hai má cùng với khuôn mặt tức giận.
" Ta không muốn giữa chúng ta có khoảng cách nữa, vậy nên từ sau đừng làm vậy.
Ta không có suy nghĩ chê bai ai hết" Bạch Diệp Thanh không vui nói.
" Được rồi, đừng giận ta sẽ sửa" Hắc Linh Kiều nắm tay Bạch Diệp Thanh nói.
Bạch Diệp Thanh sau đó liền xuống giường lấy một bộ y phục mơi đem thay, vừa cởi lớp y phục bên ngoài, Hắc Linh Kiều liền đỏ mặt không dám nhìn.
Sau khi thay xong một bộ hoàng bào khác Bạch Diệp Thanh ngồi xuống trước gương sau đó gọi Hắc Linh Kiều lại đưa nàng cây lược ý muốn nàng chải tóc cho mình.
" Ta không biết chải tóc cho người khác" Hắc Linh Kiều nhìn Bạch Diệp Thanh sau đó nhìn lại tóc của mình, có bao giờ nàng cài trâm hay bện tóc như những nữ nhân khác.
Ở trong Hắc Đạo Hội cũng chỉ có duy nhất nàng là nữ nhân, sống giữa đám nam nhân ấy từ bao giờ cũng không để ý đến hình tượng của mình, chỉ chăm chăm luyện võ công ngoài ra có học nấu nướng, còn bản thân trước giờ thường mặc hắc y, tóc cũng để thuận theo tự nhiên a, có lẽ hình tượng từ nhỏ đã giống mấy tên nam nhân trong hội rồi.
Cầm lấy cây lược, Hắc Linh Kiều nhẹ nhàng chải xuống cố gắng không làm Bạch Diệp Thanh bị đau, tóc của Bạch Diệp Thanh thật mượt, nhìn trên bàn còn rất nhiều loại trâm cài tóc làm từ những loại ngọc cao quý nhất, càng nhìn bản thân mình Hắc Linh Kiều càng nhận ra mình một điểm cũng không xứng với nàng.
Bởi vì Hắc Linh Kiều không thể ở lại lâu, nếu có người phát hiện sẽ khiến Bạch Diệp Thanh mất mặt, dù không muốn rời đi nhưng Hắc Linh Kiều cũng không còn cách nào khác.
" Bạch Diệp Thanh, ta phải trở về y quán rồi" Hắc Linh Kiều buồn bã nói.
Vừa nghe xong Bạch Diệp Thanh liền quay lại khuôn mặt không cam lòng giữ lấy tay Hắc Linh Kiều.
" Sớm như vậy đã trở lại, ngươi từ y quán lẻn vào hoàng cung nguy hiểm như vậy mà chỉ ở lại một đêm thôi sao?" Bạch Diệp Thanh bây giờ thật sự muốn Hắc Linh Kiều luôn luôn ở cạnh mình.
" Ngươi nhìn bộ dạng của ta, giống như một thích khách vậy, ta không muốn làm ngươi khó xử nếu có ai đó nhìn thấy ta" Hắc Linh Kiều cúi đầu nói nhỏ.
" Ta là hoàng đế của Bạch Quốc, ngươi nghĩ ta không bảo vệ được ngươi sao?" Bạch Diệp Thanh tức giận nói.
" Ý ta không phải vậy, thân phận ta không giống ngươi vẫn là ở y quán thích hợp hơn.
Ta đến nhìn ngươi bình an là thấy yên tâm a, nếu có cơ hội ta sẽ quay lại" Hắc Linh Kiều nói xong, kéo Bạch Diệp Thanh vào lòng ôm lấy thật chặt mà đau lòng.
" Đừng đi nữa, ở cạnh ta được không?" Bạch Diệp Thanh ôm lấy Hắc Linh Kiều nói nhỏ.
" Hoàng thượng trời đã sớm" Một cung nữ bên ngoài gõ cửa nói vọng vào.
" Ta sẽ rất mau trở lại" Hắc Linh Kiều nhìn ra ngoài cửa thấy tiếng người, nói xong liền buông tay Bạch Diệp Thanh rồi sau đó thoát ra bằng đường cửa sổ.
Đôi tay vừa đưa lên giữa khoảng không liền vô lực rũ xuống, Bạch Diệp Thanh buồn bã nhìn bóng lưng Hắc Linh Kiều nhanh chóng biến mất.
Vừa lên triều, Bạch Diệp Thanh lại tiếp tục nghe mấy vị quan đại thần lảm nhảm mà đầu óc của nàng thì không để ý đến họ, quanh quẩn toàn là hình ảnh của Hắc Linh Kiều.
Vẫn là nhắc đến chuyện Bạch Diệp Thanh phải tuyển phu, nàng chán nản khi nghe đến nó, đập mạnh tay xuống bàn, khuôn mặt cau có của nàng khiến mọi người sợ hãi.
Thực ra bọn họ cũng chỉ là lo cho dòng dõi của Bạch Quốc sau này, có trách thì trách nàng từ nhỏ đã không hứng thú với nam nhân, nam nhân chỉ để trêu đùa mà thôi.
Những vị quan đại thần nhiều lần bàn nhau tìm một nam nhân thật ưu tú cho hoàng thượng nhưng rồi chẳng có ai có thể xứng với nàng, Ngô Tử tướng quân vốn đã được chọn để đính ước nhưng không ngờ nhị công chúa khi ấy một mực không chịu, nhất quyết không theo sự sắp xếp từ cha mẹ.
Ngô Tử sau đó cũng không thể đợi được nàng liền lấy một nữ nhân khác, đến Bạch Thiển còn không thể can thiệp vào chuyện hôn sự của nàng, Bạch Diệp Thanh thật là quá mức kiên cường.
Bạch Diệp Thanh nãy giờ trầm tư suy nghĩ việc gì đó, các vị quan đại thần gọi mãi nàng vẫn không hề biết.
Một hồi lâu sau, Bạch Diệp Thanh liền đập bàn ra chiếu khiến ai trong chính điện cũng đều sửng sốt.
Sau ngày hôm đấy cả nước được thông báo tháng sau sẽ là hôn sự của hoàng đế, từ trên xuống dưới ai nấy cũng đều kinh ngạc, Bạch Thiển cùng mẫu hậu của nàng sau khi nghe xong còn sửng sốt.
Chẳng ai biết hoàng đế sẽ tổ chức hôn sự của mình với ai và mọi người đều thắc mắc tại sao hoàng đế lại ra chiếu bất ngờ như vậy.
Hắc Linh Kiều sau khi trở về được một ngày liền tiếp tục giúp Huấn Sinh chuyện thuốc thang tại y quán, vốn dĩ đang vui mừng vì gặp được Bạch Diệp Thanh nhưng mấy người đến xem bệnh ai ai cũng bàn tán về hôn sự của hoàng thượng.
Hắc Linh Kiều không hiểu, mình vừa mới gặp Bạch Diệp Thanh ngày hôm qua, tại sao hôm nay mọi người đã bàn tán chuyện nhảm nhí gì vậy? Diệp Thanh sẽ kết hôn sao? Hắc Linh Kiều bủn rủn chân tay đánh rơi giỏ thuốc xuống đất.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
43 chương
154 chương