Gà vừa gáy sớm Bạch Diệp Thanh liền tỉnh, vừa cử động thì đã chạm phải một vật mềm mại, giật mình Bạch Diệp Thanh nhìn sang bên cạnh, Hắc Linh Kiều ngồi gục bên cạnh giường mình ngủ từ bao giờ, tại sao nàng lại sang được phòng mình? không phải vẫn chưa thể rời giường sao? Bạch Diệp Thanh cau mày, con người này có thể vì mình mà không màng đến bản thân của nàng.
Cố gắng xuống giường một cách nhẹ nhàng, Bạch Diệp Thanh lấy tấm chăn đắp nhẹ lên người Hắc Linh Kiều, ra ngoài giếng nước rửa mặt rồi vào phòng lấy hành lý để chuẩn bị lên đường cho sớm, nhưng sau đó lại lưỡng lự đứng nhìn Hắc Linh Kiều một hồi lâu, trái tim như thể đang đập loạn xạ không thể kiềm chế được, còn trong lòng thì như bị một thứ gì đó níu kéo không hề muốn rời đi.
Nhưng cuối cùng vẫn phải quay lưng buồn bã trở về Bạch Quốc.
Tiếng chân ngựa của Bạch Diệp Thanh vừa vang lên đi khỏi thì Hắc Linh Kiều cũng giật mình tỉnh giấc, cầm tấm chăn nhỏ trên người mình Hắc Linh Kiều chợt nhận ra Bạch Diệp Thanh, trên giường bây giờ đã không còn ai nữa, nàng đã đi rồi.
Hắc Linh Kiều bật dậy nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh khiến vết thương đau nhói lên, nhăn nhó mặt mày, nàng nén cơn đau vào từng hơi thở lê bước ra ngoài cửa như thể muốn đuổi theo ngựa của Bạch Diệp Thanh nhưng nàng đã đi xa mất rồi.
Hắc Linh Kiều khuỵu xuống đất buồn bã như thể vừa vụt mất một thứ gì đó, cuối cùng Hắc Linh Kiều ngồi ngây ngốc giữa sân y quán đến sáng, mãi đến khi Huấn Sinh ngủ dậy mới hốt hoảng dìu nàng vào bên trong.
Một tháng sau.
"Bạch Đế sẽ quay lại, ngươi hà cớ gì cứ phải thơ thẩn như vậy" Huấn Sinh nhìn Hắc Linh Kiều nãy giờ nhặt thuốc cho mình mà để lẫn lộn hết cả liền bực mình.
Bị Huấn Sinh lớn giọng, Hắc Linh Kiều mới để ý, nãy giờ các loại thuốc đã bị mình để linh tinh hết cả liền nhìn Huấn Sinh cười ngượng ngùng, sau đó lại sắp xếp lại từ đầu.
" Làm đế vương một nước có rất nhiều việc, ngươi phải thông cảm cho nàng chứ" Huấn Sinh nhìn gương mặt lúc nào cũng buồn bã của Hắc Linh Kiều liền nói.
Hắc Linh Kiều nghe xong chỉ im lặng, sau đó nhẹ gật đầu tiếp tục làm công việc của mình.
Bây giờ nàng chỉ cố gắng để có thể hồi phục lại bình thường, vết thương trên lưng nhờ Huấn Sinh ngày ngày đắp thuốc nên đã lành lại nhanh chóng, bây giờ đã có thể đứng thẳng người rồi, mấy vết thương nhỏ cũng đã khỏi hẳn, xem ra không lâu nữa sẽ bay nhảy lại bình thường.
Bạch Diệp Thanh thực lâu rồi không quay lại, có phải nàng quên mình rồi không? Bản thân Hắc Linh Kiều thật sự thắc mắc, nàng ấy có nhớ mình hay không? Mỗi ngày Hắc Linh Kiều đều ngồi bên bếp lửa cạnh y quán, bởi vì đây là lần duy nhất nàng nhìn thấy vẻ mặt thật sự vui vẻ của Bạch Diệp Thanh.
Bạch Diệp Thanh, ta thật sự rất nhớ ngươi, nhớ đến phát điên lên mất
Tại hoàng cung Bạch Quốc.
Đống công việc mà Bạch Diệp Thanh sau khi đi cuối cùng đã giải quyết được hết, còn nhớ khi mới trở về Tô Dĩ Tịch đem cho nàng một núi tấu chương cùng rất nhiều thứ cần phê duyệt, Bạch Diệp Thanh ngày ngày phải ngồi trong thư phòng sau đó lại lên chầu nghe mấy vị quan đại thần thúc giục tìm phu quân.
Thật may mắn là tình hình bên ngoài tiền tuyến vẫn ổn định, mặc dù đã rất lâu từ khi Hắc Đạo Hội làm náo loạn hội thao tứ quốc đến giờ vẫn bị hoãn vô thời hạn, để đảm bảo không còn ác nhân nên tứ quốc thay nhau mỗi năm sẽ cử một đội quân tinh nhuệ đi thăm dò tình hình bên ngoài.
Trịnh Nhiên và Trịnh Lan vẫn là rất hứng thú với hội thao nhưng thật đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa thể được tận mắt chứng kiến lễ hội lớn nhất tứ quốc.
Nhưng vẫn đề trọng yếu nhất bây giờ vẫn là mỗi ngày các mệnh quan đều thúc giục nàng tuyển phu để có người nối dõi Bạch Hổ, có vẻ các quan đại thần đang mất kiên nhẫn đối với nữ đế đầu tiên của Bạch Quốc.
Nói đến nữ đế đầu tiên, Bạch Diệp Thanh không nhầm Huấn Sinh từng nói với nàng về một nữ đế ở Thanh Quốc, vào thư viện lớn nhất hoàng cung, Bạch Diệp Thanh cố gắng tìm xem có một quyển sách nào nói về vị nữ đế ấy hay không.
Tìm thật lâu mới có một cuốn sách dày một gang tay viết về các đế vương tứ quốc từ thuở sơ khai, Bạch Diệp Thanh liền đem cuốn sách ấy về thư phòng.
Bạch Diệp Thanh mở ra đọc, tìm đến phần viết về Thanh Quốc, đúng là ở Thanh Quốc từng có một nữ đế sống cách đây rất lâu, cha là Thanh Thiên Đế Vương, mẹ là Thương Dung quận chúa, nàng là công chúa đầu tiên của Thanh Quốc nên được tất cả mọi người trong hoàng cung từ trên xuống dưới đặc biệt cưng chiều ( dòng dõi hoàng tộc Thanh Quốc từ xưa đến giờ chỉ sinh được nam nhân).
Về con người thì trong sách viết nàng có tính cách rất mạnh mẽ, có tài cầm quân rất giỏi, tinh thông võ nghệ, cầm kỳ thi họa, xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần, trăm năm mới có một, những điều này càng khiến Thanh Thiên Đế Vương nở mày nở mặt và càng coi nàng là quốc bảo của Thanh Quốc.
Ấy vậy mà nàng từ chối tất cả những lời cầu hôn của nam nhân tứ phương, sau đó công khai tuyên bố với mọi người rằng cả đời này không tuyển phu và sẽ lên làm nữ đế đầu tiên của Thanh Quốc.
Không lâu sau, dân chúng lại bất ngờ hay tin nữ đế thành hôn nhưng điều khiến cả nước phải sững sờ trọng tâm chính là lang quân lại là một nữ nhân.
Điều đó khiến cả Thanh Quốc phản đối kịch liệt, giữa hai nữ nhân làm sao có thể tồn tại tình yêu, làm sao có thể sinh hài tử để nối dõi Thanh Long hồn, nhưng rồi không lâu sau đó mọi người lại đồn với nhau rằng nữ đế mang thai???.
Ngày ấy cả Thanh Quốc chao đảo vì một nữ đế, mọi lời nói mỉa mai cay nghiệt đều dồn vào nàng, từng là vị công chúa được cả nước yêu quý, bây giờ lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ, mọi người đều ngỡ là nàng sau khi lấy nữ nhân liền không có hứng thú mà thị tẩm với nam nhân bên ngoài.
Phải đến khi tiểu công chúa được sinh ra, mang trong mình ấn ký Thanh Long lại có mang vẻ đẹp của nữ đế cùng nữ nhân kia, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tiểu công chúa này, chỉ sợ nàng sẽ theo chân mẫu thân của mình nhưng rồi công chúa lớn lên và thành hôn với một nam nhân như bình thường.
Một vị cận vệ bên cạnh nữ đế sau này có viết một cuốn sách về nàng, lúc ấy nỗi oan của vị nữ đế mới có thể hóa giải, thì ra có một phương thuốc có thể tạo ra sinh mạng của con người, đúng là Tứ Linh thú đã nghĩ đến mọi phương án để linh hồn của mình có thể được lưu truyền mãi mãi.
Khi mà người mang ấn ký uống vào rồi có thể dùng máu của người mình yêu dung hòa với thuốc liền có thể khiến người uống mang thai vì vậy không cần phải là nam nhân thì mới có thể khiến nữ nhân mang thai.
Vô lý...!hết sức vô lý...!Bạch Diệp Thanh tròn mắt nhìn từng dòng chữ trên sách, một điều vô lý như vậy cũng có thể sao? nhớ lại khi Diệp Nhan chết, là Triệu Cảnh Dương đã để máu của mình dung hòa với Chu Tước hồn, sau đó không lâu thì Bạch Diệp Nhan liền mang thai.
Bạch Diệp Thanh bây giờ thật hoang mang tột cùng, vấn đề này nàng cần phải hỏi Huấn Sinh xem cái phương thuốc ấy có phải là sự thật hay không.
--------au---------
Au biết các bạn đọc chương này xong sẽ thấy vô lý nhưng mà mình đọc vài bộ bách hợp cổ đại theo đó muốn mang thai mà con lại là của hai nữ chính thì đều làm theo cách kiểu như vậy, nên mình cũng áp dụng a :.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
43 chương
154 chương