Bạch Diệp Nhan đã đến thế giới này được một tháng rồi,mọi thứ cũng đã quen dần, không phải tất cả đều biết nhưng cũng không phải hỏi nhiều như trước nữa.
Triệu Phương An thì bận tối mũi vào công việc thỉnh thoảng mới có thời gian về nhà, còn việc tìm người thân cho Bạch Diệp Nhan.
Cô ta nói là mình cái gì mà đi Chu quốc chơi rồi gặp thổ phỉ, không hiểu sao lúc chạy trốn lại bị cuốn vào một hố đen rồi lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở thế giới này.
Câu chuyện hoang đường giữa thế kỉ 21 như vậy làm sao tin được đây nhưng vì cô ta đến cái bóng đèn cũng không biết nên Triệu Phương An vẫn nửa tin nửa ngờ.
"Nhớ rằng nếu tôi chưa về thì không được ra ngoài và cũng không được mở cửa cho người lạ đấy, ở nhà lấy đồ ăn trong tủ mà ăn, không thì quét nhà giúp tôi được chứ?" Triệu Phương An dặn dò trước khi đi làm.
"Ta biết, ta biết, An ngày nào ra ngoài cũng nhắc vậy ta đến là thuộc lòng rồi" Bạch Diệp Nhan ngao ngán, ngày nào ra ngoài cô ta cũng nhắc đi nhắc lại như vậy, bản thân nghe cũng thuộc từng chữ rồi.
"Cô mới đến thế giới này chưa được bao lâu, không nhắc cô làm sao tôi lại phải tội"
"Được rồi, được rồi.
Tối nay An có về không?"
"Chắc là hôm nay tôi được về sớm, ở đồn chỉ còn mấy việc lặt vặt nữa thôi"
"Vậy nếu hôm nay ta dọn nhà sạch sẽ An sẽ đưa ta đi ăn bánh ngọt được không?" Bạch Diệp Nhan nghe thấy Triệu Phương An được về sớm thì vui sướng, cả tuần vừa rồi cô đã rất ngoan ngoãn không vi phạm điều gì, hôm nay đã đến lúc cô được trả công a.
"Cô cả tuần chắc chỉ đợi việc này.
Từ hôm thỏa thuận với cô, không nghĩ công chúa như cô lại không mắc lỗi gì.
Được rồi, tối nay tôi về sẽ đưa cô đi ăn bánh ngọt" Triệu Phương An đeo giày cười cười nói.
Bạch Diệp Nhan nhảy cẫng lên sung sướng, cuối cùng thì cô ta đã đồng ý, không uổng công cả tuần mình nai lưng ra lau nhà quét nhà, công chúa từng chưa phải đụng vào việc gì nhưng đến thế giới này lại giống như một nô tì vậy.
Nhưng dù sao cũng được trả công bánh ngọt, mệt mỏi đến hôm nay cũng được xóa hết.
Sau khi Triệu Phương An ra ngoài, Bạch Diệp Nhan khóa cửa rồi ngồi xem tivi một lúc tính lát sau mới đi dọn nhà.
Triệu Phương An đến đồn cảnh sát, công việc gần như cũng đã xong, cũng chỉ còn vài việc lặt vặt như cô đã nói từ đầu.
Nhưng đối với Triệu Phương An, công việc của cô chưa bao giờ là ổn nếu chưa tìm được bằng chứng tố cáo Điềm Gia, tố cáo Điềm Tử Kỳ, người đã gây ra cái chết của cha cô.
Vốn dĩ Triệu Phương An gia nhập tổ trọng án cũng vì việc này, vì là người con gái duy nhất nên cô không hề tỏ ra kém cạnh với mấy sư huynh, được di truyền tài năng bắn súng tài giỏi của cha là Triệu Doãn vốn là một sĩ quan cấp cao nhưng cũng vì theo bằng được việc tố cáo Điềm Gia mà bị bọn chúng hại chết.
Cố gắng rèn luyện thân thể luôn đạt mức tốt nhất, Triệu Phương An chưa bao giờ thua trong mấy cuộc thi của trụ sở, nhất là trong việc thi bắn súng, cô gần như là bách phát bách trúng, luôn là người đạt số điểm cao nhất khiến cho mấy đám con trai cũng phải khâm phục.
" Cảnh sát Triệu, việc cô nhờ tôi, tôi đã đi điều tra thử, đúng là Điềm gia vừa bí mật mua bán gì đó, họ còn lén lút đem đến cảng phía đông để giao dịch nhưng khi tôi đến thì mọi thứ được xóa sạch, tôi cũng không thể biết được là họ đã giao dịch thứ gì.
Xin lỗi cô" Tôn Lăng Sở nói.
"Không sao, việc này tôi cũng không lạ gì nữa, Điềm gia nổi tiếng làm ăn kín đáo, mọi thứ khi xong thì luôn luôn sạch sẽ khiến người khác thật sự khó có thể tìm ra sơ hở." Triệu Phương An lại cau mày, lại thất bại nữa, cô đã theo dõi Điềm gia rất lâu, nhiều lúc tưởng như đã có được chút gì rồi nhưng lại bị xóa sạch.
Đến bao giờ thì mới có thể trả thù được cho cha đây, Triệu Phương An nghĩ.
Sắp xếp lại công việc, buổi chiều Triệu Phương An lái xe về nhà, Bạch Diệp Nhan chắc nóng lòng đợi cô về lắm rồi.
Từ hôm cô công chúa đó ở đây, mọi việc có chút mệt mỏi hơn nhưng cũng vui vẻ hơn, có thêm người ở thì tất nhiên vui hơn là ở một mình rồi.
"An à , ngươi về rồi, hôm nay ta đã dọn sạch sẽ nhà của An rồi, chúng ta khi nào thì đi đây" Bạch Diệp Nhan thấy Triệu Phương An về thì nhanh chóng chạy ra đón, cô còn kể là mình đã chăm chỉ như thế nào để nhanh chóng được đi ăn bánh ngọt.
" Ghê ta, cô còn mặc sẵn đồ nữa, đợi tôi nghỉ một chút rồi lát sẽ đưa cô đi" Triệu Phương An thấy Bạch Diệp Nhan vừa ra đón mình đã kể một loạt công trạng thì buồn cười, thậm chí cô ta còn mặc đồ gọn gàng luôn rồi.
Nhìn nhà cửa sạch sẽ gọn gàng thật sự, ban đầu mới dạy cô ta quét nhà đúng là mệt thật sự, cô ta còn không biết cầm chổi như nào, nhưng mà giờ thì làm rất tốt rồi, sạch sẽ hơn là mình nghĩ.
Nghỉ ngơi một lát, Triệu Phương An đưa Bạch Diệp Nhan ra quán bánh ngọt cũ mà hai người thường đến, không nghĩ một người không thích đồ ngọt như cô lại trở thành khách quen của quán bánh ngọt vì cô công chúa kia.
Bạch Diệp Nhan dán mặt vào tủ kính nhìn các loại bánh ngọt trong tủ, vừa ngon vừa đẹp mắt khiến cô muốn ăn tất cả nhưng vì mỗi lần đến Triệu Phương An chỉ cho cô ăn ba loại, nên đành để lần khác vậy.
Nhìn chiếc bánh màu xanh vị matcha, Bạch Diệp Nhan rất nhanh muốn thử nó, rồi chọn thêm hai vị là socola và dâu nữa, Triệu Phương An đến là khâm phục bà cô này, ăn ba miếng cỡ lớn mà không thấy ngán.
Nhìn chỗ đồ ngọt này, không biết ăn xong sẽ béo lên bao nhiêu nữa.
Bạch Diệp Nhan ngồi ăn say mê, thỉnh thoảng lấy một ít bánh đưa cho Triệu Phương An nhưng cô ấy không ăn, mỗi lần đến chỉ gọi một thứ gọi là cafe, thứ đó đắng ngắt chẳng có gì thú vị cả.
Ba miếng bánh cỡ lớn nhanh chóng được Bạch Diệp Nhan ăn hết sạch, đã vậy còn uống thêm một cốc sinh tố trái cây, chẳng biết bụng cô ta lớn đến đâu nữa.
Buổi tối trở về, Triệu Phương An nấu cơm nhưng nấu ít hơn một chút vì nghĩ Bạch Diệp Nhan ăn bánh ngọt no rồi thì chắc chắn không còn bụng mà ăn nhiều nữa đâu.
Ai ngờ Bạch Diệp Nhan vẫn còn ăn được nữa không những thế Triệu Phương An ăn hai bát đã no vậy mà cô ta vẫn ăn được ba bát cơm.
"Cô, bụng cô đúng là không đáy rồi, ăn bao nhiêu bánh ngọt mà về vẫn ăn được ba bát cơm, tôi đến bái phục cô luôn đấy" Triệu Phương An trố mắt nhìn Bạch Diệp Nhan ăn sạch chỗ thức ăn trên bàn.
" Cũng may ta được trời phú cho việc ăn mãi không béo, mà cũng tại ngươi nấu ăn ngon quá, ta không ăn, ngươi không ăn bỏ thì không phải rất phí phạm đồ ăn sao?" Bạch Diệp Nhan vừa ăn vừa nói, ở thế giới này đồ ăn thật là ngon, đã vậy Triệu Phương An biết nấu toàn những món cô chưa ăn bao giờ.
Trước ở hoàng cung, mặc dù cũng được ăn nhiều món ngon nhưng ăn cô ăn nhiều quá cũng không còn hứng thú nữa.
" Nghĩ lại thì cũng đúng, trước tôi ở một mình thường bỏ rất nhiều đồ ăn, đúng là thật lãng phí.
May quá giờ có máy tiêu thụ như cô" Triệu Phương An gật gật đầu nói.
Có Bạch Diệp Nhan làm chuột bạch thử đồ cho cô, thấy dạo này mình nấu được thêm rất nhiều món nữa, có lẽ cô phải nhờ mẹ dạy thêm mới được, đồ ăn mẹ nấu thì không chê vào đâu được.
Truyện khác cùng thể loại
431 chương
28 chương
75 chương
17 chương