Hai người đi dạo một hồi, sau đó có đi qua một ngã rẽ, Triệu Phương An lần đầu đi qua nơi đây thấy con đường này có việc gì mà đốt pháo nhộn nhịp còn rất đông người đứng xem, thấy thú vị, tính tò mò của Triệu Phương An lại nổi lên cô vừa định cùng Bạch Diệp Nhan rẽ sang bên đường đó thì liền bị Bạch Diệp Nhan kéo tay lại.
Khó hiểu Triệu Phương An quay lại nhìn thì chỉ thấy Bạch Diệp Nhan trừng mắt nhìn cô.
" Nhan nhi, sao vậy? Bên này có vẻ rất náo nhiệt, chúng ta qua đó xem" Triệu Phương An nóng lòng kéo kéo tay Bạch Diệp Nhan.
" Chúng ta đi nơi khác, ta không muốn qua bên đó" Bạch Diệp Nhan đối với kinh thành Bạch Quốc đường đi đã thuộc lòng, cô biết được con đường ấy có những thứ gì.
" Sao vậy bên đó không phải rất náo nhiệt sao? Ta muốn qua đó xem, ta giống như ngươi lần đầu sang thế giới khác nên rất tò mò như lúc ngươi đi khu vui chơi vậy" Triệu Phương An năn nỉ.
" Nơi đó và khu vui chơi khác nhau.
Ta vẫn là không muốn đi" Bạch Diệp Nhan cau mày quay mặt không nhìn Triệu Phương An nữa.
" Vậy ngươi đứng đây, ta qua đó xem là thứ gì rồi sẽ nhanh chóng quay lại" Triệu Phương An thật sự là tò mò đến chết rồi, Bạch Diệp Nhan không đi thì cô sẽ tự mình đi.
Vừa nói xong Triệu Phương An liền dứt tay Bạch Diệp Nhan ra, xoay người chạy thật nhanh sang con đường đối diện, một giây đã lạc mất vào đám đông.
Bạch Diệp Nhan cảm nhận được cái nắm tay kia bị Triệu Phương An buông ra liền định gọi nàng quay lại nhưng mới đó đã không thấy đâu, cô buồn bực đi lang thang một mình.
Triệu Phương An mà quay lại cô sẽ cho cô ta biết tay, nơi đó vốn là nơi cấm kị vậy mà tên tò mò kia vẫn cố đi vào, coi như lần đầu chưa biết gì nhưng khi về vẫn sẽ cho một bài học nhớ đời.
Không biết được là con đường đó chẳng khác nào phố đèn đỏ ở thời hiện đại, Triệu Phương An bị sự náo nhiệt của nó thu hút giống như bị mê hoặc vậy, cô xen vào một đám đông nhìn lên trên một căn lầu sau đó mới trố mắt nhận ra đây là lầu xanh.
Hóa ra đây là lý do Bạch Diệp Nhan không muốn đi vào đây, bây giờ cô nhận ra thì đã quá muộn, Triệu Phương An muốn thoát khỏi đó thì từ đâu mấy cô nương khuôn mặt trang điểm đỏ hồng cầm khăn tay vẫy cô lại, Triệu Phương An nhắm mắt né tránh nhưng liền bị ai đó kéo lại.
" Công tử, ta có thể hầu hạ ngài được không?" Một cô nương giọng nói nũng nịu, ánh mắt long lanh nhìn Triệu Phương An nói.
" Đừng...!Đừng, xin lỗi tôi bị lạc đường" Triệu Phương An cố gắng thoát khỏi đây.
"Lạc đường thì qua đêm ở lại đây, tỷ muội chúng tôi sẽ hầu hạ ngài" Vài cô nương nữa đến lôi kéo Triệu Phương An trở lại, có người còn không biết ý tứ, hôn lên cổ Triệu Phương An một cái.
Mấy cô nương này dùng thứ nước hoa gì sao mà Triệu Phương An ngửi nãy giờ thật khó chịu, mùi thơm kiểu khiến người ta dị ứng chứ không hề thoải mái như Bạch Diệp Nhan.
Nhắc đến Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An sực nhớ lại là cô ấy đáng đợi mình liền cố gắng giằng co thoát khỏi đám đông kia.
Để ra khỏi đó thì cũng thân tàn ma dại, mấy tên nam nhân kia thì thi nhau hô hào, muốn qua đêm với người này người kia, mấy cô nương đó nhìn cũng chẳng có ai bằng Bạch Diệp Nhan của mình, Triệu Phương An thật sự chẳng thích chút nào.
Chỉnh sửa lại y phục trên người, Triệu Phương An chạy lại nơi mà cô nói Bạch Diệp Nhan đợi mình, rất nhanh chóng nhưng lại không thấy người kia đâu nữa, Triệu Phương An liền lo lắng chạy khắp nơi đi tìm, cô tìm mọi ngõ ngách của Bạch Quốc nhưng vẫn không thấy.
Mãi cho đến khi mặt trời bắt đầu xuống núi, Triệu Phương An mới tìm được Bạch Diệp Nhan đang ngồi đùa giỡn với mấy tiểu hài tử.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được, Triệu Phương An nhìn Bạch Diệp Nhan đùa giỡn như một đứa trẻ liền nở một nụ cười trìu mến.
Sau khi mấy đứa trẻ kia phải trở về nhà, Bạch Diệp Nhan cười vui vẻ vẫy vẫy tay chào tạm biệt chúng, đứng lên thì nhìn thấy Triệu Phương An khuôn mặt liền thay đổi, nhìn thấy vết son trên cổ Triệu Phương An, tâm trạng Bạch Diệp Nhan từ vui vẻ liền trùng xuống, nàng còn không cả muốn nhìn tên hỗn đản kia.
Xoay người trở về khách điếm đã thuê khi đợi Triệu Phương An.
" Nhan nhi...!Nhan nhi..." Triệu Phương An gọi rất nhiều nhưng Bạch Diệp Nhan không hề quay lại.
Về đến khách điếm, Bạch Diệp Nhan lên phòng của mình, không nghĩ Triệu Phương An từ khi nào đã lẻn vào.
Biết là Bạch Diệp Nhan đang giận mình, Triệu Phương An liền ôm lấy người kia, muốn hôn lên má Bạch Diệp Nhan nhưng nhanh chóng bị nàng cự tuyệt.
Không những vậy còn bị Bạch Diệp Nhan đẩy ra, trừng mắt nhìn rồi nàng đi đến bên giường nằm xuống.
Triệu Phương An cũng không chậm trễ tiến lại cởi giày rồi trèo lên giường ôm lấy Bạch Diệp Nhan.
Bạch Diệp Nhan chính là nằm sát vào bên trong góc tường, nàng còn không thèm quay mặt nhìn Triệu Phương An.
" Nhan nhi, quay lại nhìn ta" Triệu Phương An kéo người kia lại.
Bạch Diệp Nhan vẫn như cũ không động đậy.
" Nhan nhi, ta biết ta sai rồi, lần sau sẽ không dám đi tới khu đó nữa" Triệu Phương An hối lỗi.
Với tính cách của Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An biết cô sẽ chẳng tha thứ cho mình luôn nên Triệu Phương An nằm cạnh ôm Bạch Diệp Nhan lải nhải lải nhải đến mức Bạch Diệp Nhan bị mấy câu nói của người kia làm bật cười.
" Ngươi cười rồi, ta biết ngươi vẫn để ý đến ta mà" Triệu Phương An trong lòng liền vui vẻ vươn người lên hôn hôn vào má của Bạch Diệp Nhan.
Cuối cùng thì Bạch Diệp Nhan cũng chịu quay lại nhìn Triệu Phương An.
" Ngươi toàn mùi của thanh lâu, nếu không mau đi tắm thì đêm nay thuê một gian phòng khác mà ngủ" Bạch Diệp Nhan vốn dĩ từ nãy đến giờ thực sự ghét mùi trên người Triệu Phương An nhưng vì đang giận người kia nên cô chẳng muốn nói.
" Ta đi ta đi" Triệu Phương An ngửi lại người mình, đúng là toàn mùi trong lầu xanh, đến cô còn thấy khó chịu.
" Ta còn thấy vết son của nữ nhân nào khác trên cổ ngươi thì cấm đụng ta"
" Được được được, nàng đừng giận, ta sẽ đi tắm ngay" Triệu Phương An nói xong liền vội vàng xuống giường chạy đi nhờ tiểu nhị chuẩn bị phòng tắm cho mình.
Bạch Diệp Nhan nhìn bộ dạng vội vàng đến mức đi muốn đâm vào cửa của Triệu Phương An thì chỉ biết cười khổ.
Không lâu sau Triệu Phương An trở lại phòng, nàng đã tắm rất kĩ để thật thơm tho nằm cạnh Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An vừa vào đã nhảy bổ lên giường ôm lấy Bạch Diệp Nhan.
Giữ lấy mặt Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan soi xét kĩ lưỡng thấy không còn vết son ban chiều nữa thì mới hài lòng.
Vừa định hôn lên môi của Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An bỗng bị bất ngờ khi thấy Bạch Diệp Nhan vươn người lên nhằm vào cổ của cô mà ngậm lấy, có một cảm giác hơi nhói trên cổ, không lâu sau Bạch Diệp Nhan buông ra, sau đó là khuôn mặt nở một nụ cười nham hiểm.
Triệu Phương An ngạc nhiên, sau đó liền lấy chiếc điện thoại hết pin nhưng lúc nào cũng đút trong người ra soi soi lên cổ mình thì thấy một vệt đỏ tròn, sau đó nhìn Bạch Diệp Nhan chỉ biết người kia giả vờ nhắm mắt ngủ coi như không biết chuyện gì xảy ra.
" Cấm ngươi qua lại với người khác" Bạch Diệp Nhan mở mắt cười cười, chỉ chỉ lên cổ của Triệu Phương An rồi cảnh báo.
" Ta chỉ là của ngươi thôi" Triệu Phương An nói xong liền hôn lên môi Bạch Diệp Nhan.
Xong, Bạch Diệp Nhan chui vào người Triệu Phương An mà ôm lấy.
" Nhan nhi tại sao tay ngươi lại lạnh như vậy?" Triệu Phương An nắm lấy tay Bạch Diệp Nhan nhận ra tay người kia lạnh toát, khí trời ở Bạch Quốc ban ngày dễ chịu nhưng ban đêm nhiệt độ giảm xuống rất lạnh, Triệu Phương An nhanh chóng dùng tay mình áp vào tay Bạch Diệp Nhan.
" Ngươi thì lúc nào cũng thật ấm áp, thân nhiệt của ngươi dường như khi nào cũng rất nóng vậy" Bạch Diệp Nhan cảm nhận thân nhiệt của Triệu Phương An qua bàn tay của nàng rồi nói.
"Dường như ta sinh ra là để sưởi ấm cho ngươi" Triệu Phương An hôn lên trán Bạch Diệp Nhan cười nói.
" Dẻo miệng" Bạch Diệp Nhan nghe thấy vậy trong lòng rất thích nhưng bên ngoài thì không để lộ ra, cô cắn cắn lên môi của Triệu Phương An nói.
Một hồi sau cả hai chìm vào giấc ngủ để ngày mai tiếp tục lên núi.
--------------------au----------
Mọi người đều muốn mình tìm một ai đó thật tốt cho Thanh Thanh nhưng mà mọi người phải đợi chứ :v truyện vẫn còn dài mà.
Truyện khác cùng thể loại
431 chương
28 chương
75 chương
17 chương