Lời đã nói không thể nuốt lại được, Triệu Phương An nói xong mới biết mình nói cái gì, không còn mặt mũi nào nhìn Bạch Diệp Nhan nữa, liền xoay người đi thật nhanh ra khỏi nhà.
Về phía của Bạch Diệp Nhan, sau khi nghe xong mấy lời kia của Triệu Phương An thật sự là một điều bất ngờ quá lớn, Triệu Phương An như nào lại nói thích cô, còn chưa kịp cất lời thì Triệu Phương An đã đóng rầm cánh cửa lại mà chạy ra ngoài.
Trong đầu của Bạch Diệp Nhan đang là một mớ hỗn độn, cô đối với Triệu Phương An chỉ là thân tỷ muội hoặc là bằng hữu, người cô yêu hiện tại là Ngô Tử, bản thân cô không thích nữ tử, không thể đáp lại tình cảm của Triệu Phương An.
Triệu Phương An chạy ra ngoài, giữa màn đêm lạnh lẽo, vội vàng khiến cô chẳng mang theo chiếc áo khoác nào cả, trong lòng Triệu Phương An bây giờ cũng lạnh như cơn gió mùa đông vậy.
Ngồi trong một quán bar, Triệu Phương An uống hết cốc này đến cốc khác, một mình Triệu Phương An cũng đã uống gần hết chai rượu thứ hai thì có một người ngồi xuống bên cạnh.
" Có chuyện gì với cô sao?" Trương Mạn Hy hỏi
"Tôi nói ra rồi Mạn Hy, tôi đã nói tôi thích cô ta mất rồi" Triệu Phương An cầm ly rượu trên tay đưa lên miệng uống một hơi hết.
" Vậy cũng tốt chứ sao? ít ra cô đã nói hết lòng mình"
"Nhưng cô ta không thích tôi, cô ta có người mình yêu rồi" Triệu Phương An càng nói càng uống.
Trời đã muộn, Trương Mạn Hy đành đưa Triệu Phương An về nhà của mình, vốn dĩ Lâm Hạ Lam cùng Triệu Phương An có gặp qua.
Sáng hôm sau, Triệu PHương An tỉnh lại với đầu óc mơ màng, uống quá nhiều rượu nên đầu vẫn đau như búa bổ, nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng cực kì sang trọng, cô đang thắc mắc tại sao mình lại ở đây thì một cô gái ngồi trên chiếc xe lăn tự động, di chuyển và phòng mà Triệu Phương An đang nằm.
"Phương An, cô tỉnh rồi" Lâm Hạ Lam cười nói.
"Hạ Lam, tôi đang ở nhà cô sao?" Triệu Phương An thắc mắc.
" Hôm qua cô say quá, Mạn Hy có đưa cô về đây.
Cô cứ nghỉ ngơi đi, lát xuống ăn sáng với tôi" Lâm Hạ Lam cười vui vẻ nói.
Nói xong thì Lâm Hạ Lam cũng rời khỏi phòng, lát sau Triệu Phương An từ tầng hai dinh thự của Trương Mạn Hy đi xuống, nói là dinh thự thật không quá vì nhà cô ta chẳng khác nào biệt thự phương tây trong phim, thật quả là đáng ngưỡng mộ mà.
Buổi sáng, Trương Mạn Hy đã sớm đi đến công ty, mỗi ngày chỉ có Lâm Hạ Lam ở nhà quanh quẩn cùng với mấy người làm trong nhà, vì chân của cô ấy, không biết còn có thể đi lại được không.
"Hôm nay có cô ăn cùng thật vui, bình thường chỉ có mình tôi ăn, Mạn Hy chẳng mấy khi cùng tôi ăn sáng, chị ấy luôn bận rộn với công việc tại công ty" Lâm Hạ Lam cao hứng nói.
Triệu Phương An chỉ cười cười, cả hai ngồi trò chuyện với nhau cho đến khi chuông điện thoại của Triệu Phương An reo lên nói có việc gấp ở sở cảnh sát, cần cô trở về.
Tại sở cảnh sát.
" Cảnh sát Triệu, chị xem trong USB của Thuần Bá Hiên có dữ liệu của Điềm Thị, nhưng dữ liệu đó đã bị xóa" Một cậu cảnh sát trẻ nói với Triệu Phương An.
" Tại sao lại bị xóa, ngoài tôi ra cậu đã nói cho ai biết chuyện này chưa?" Triệu Phương An tức giận nói, mãi mới có được ít tin tức về Điềm Gia, tại sao lại bị xóa chứ.
" Không còn ai khác" Cậu cảnh sát trẻ kia nói.
Không còn ai biết tại sao nó lại bị xóa, không lẽ Thuần Bá Hiên đã xóa nó, Triệu Phương An vội vàng vào phòng tạm giam của Thuần Bá Hiên hỏi rõ, nhưng cậu ta nói chưa từng xóa thứ gì, tất cả các dữ liệu về các công ty mà cậu ta hack được đều nằm trong đó.
Như vậy thì thật kì lạ, chắc chắn người trong sở đã lén xem và xóa đi, nhưng kẻ đó là ai?
" Cậu có muốn làm việc cho tôi không?" Triệu Phương An nói.
" Là làm thứ gì?" Thuần Bá Hiên ngạc nhiên trước lời đề nghị của Triệu Phương An.
" Tôi muốn cậu khôi phục lại tất cả các dữ liệu mà cậu đã hack được của Điềm Thị"
Thuần Bá Hiên do dự một hồi nhưng cũng vì Triệu Phương An là ân nhân của mình nên cuối cùng cũng đồng ý, nhưng muốn hack ngay cũng không thể vì cậu cần phải có chiếc laptop riêng của mình ở nhà, vì mọi thứ đều nằm hết ở trong đó.
Vốn Triệu Phương An định sai người về tận nhà của Thuần Bá Hiên lấy mang đến đây, nhưng không nghĩ Điềm Tử Kỳ đã nhanh chóng đến trước, vì không tìm được Thuần Bá Hiên hắn ta cho người lục soát hết nhà của Thuần Bá Hiên.
Điềm Tử Kỳ cực kỳ tức giận việc dữ liệu của công ty bị đột nhập, ông ta cho người đi điều tra và biết được người hack chỉ là một cậu nhóc, nhanh chóng cho người tìm đến địa chỉ nhà của Thuần Bá Hiên và muốn xóa hết dữ liệu mà Thuần Bá Hiên đã hack được, nếu không còn cách nào khác thì giết người diệt khẩu nhưng không ngờ cảnh sát lại đi trước một bước.
Bố của Thuần Bá Hiên từ hôm con trai bị bắt thì không hề đi làm, mỗi ngày đều vào sở cảnh sát thăm Thuần Bá Hiên, hôm nay lại không hề đến, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tại trụ sở, Triệu Phương An lòng đang nóng như lửa đốt thì nhận được điện thoại từ cấp dưới, nói nhà của Thuần Bá Hiên xảy ra chuyện, Triệu Phương An liền vội vàng lên xe của cấp dưới là Vương Từ Phong để đến nhà của Thuần Bá Hiên.
Đến nơi cả hai liền vào bên trong nhà, cảnh tượng thật kinh khủng, căn nhà nhỏ lẽ ra thật gọn gàng nhưng bây giờ đã bị bọn người của Điềm Gia làm xáo trộn.
Sợ hãi, Thuần Bá Hiên chạy thật nhanh đi khắp nơi và gọi tên ba của mình, nhưng vẫn không thấy ông đâu, khuôn mặt của Thuần Bá Hiên trắng bệch vì lo lắng và sợ hãi, cậu ta còn tức giận đấm thật mạnh vào tường.
Triệu Phương An tiến đến an ủi, cô hứa sẽ không để cho ba của Thuần Bá Hiên xảy ra chuyện gì.
Muốn làm được điều đó thì phải lấy được chiếc máy tính của Thuấn Bá Hiên, nhưng nó đã không còn ở trong phòng của cậu ta nữa rồi.
Triệu Phương An đành cho người đem đến cho Thuần Bá Hiên một chiếc máy tính tốt nhất ở sở cảnh sát.
Ngồi trên xe đi về trụ sở chính, Thuần Bá Hiên dùng tài năng của mình, định vị chiếc điện thoại của ba cậu ta, việc định vị điện thoại không phải là việc quá khó với Thuần Bá Hiên, tài năng của cậu ta là một điều cực kì lợi thế đối cảnh sát.
Trên định vị cho thấy, ba của Thuần Bá Hiên đang di chuyển rất nhanh đến cảng phía đông, tất nhiên mọi người đều đoán được, ba của Thuần Bá Hiên đã bị người của Điềm Tử Kỳ bắt giữ.
Biết được vị trí, Triệu Phương An nhanh chóng gọi điện về cho đội trưởng, gọi thêm người đến cảng phía đông để trực sẵn.
Chiếc xe của ba người đang đi qua một đường hầm tối và dài ở trên đường cao tốc.
"Cảnh sát Triệu, chiếc xe màu đỏ kia đang đi theo chúng ta" Vương Từ Phong nhìn qua gương chiếu hậu nói.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
43 chương
154 chương