Công chúa của ta trọng sinh
Chương 39 : Sống không còn gì luyến tiếc mà che mặt
Vào sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, chói lọi một mảnh thật là lóa mắt.
Khi Lục Khải Phái tỉnh lại, đều ngửi thấy mùi hương hoa mai quen thuộc, cái này làm cho nàng trong lúc nhất thời không có ý thức được chính mình đang ở nơi nào, còn tưởng rằng bản thân vẫn còn nằm ở trên giường của mình. Chỉ là đôi mắt còn không có mở, xung quanh quá sáng lại nhắc nhở nàng, canh giờ đã không còn sớm.
Nhớ tới phải đến Hàn Lâm Viện điểm mão [1], Lục Khải Phái đột nhiên mở mắt, lọt vào trong tầm mắt lại là một tấm màn sang trọng nhưng cũng đầy xa lạ.
[1] Điểm mão: khoảng thời gian từ 5 giờ đến 7 giờ sáng phải tới điểm danh làm việc vào thời xưa
Lục Khải Phái choáng váng một chút, đầu óc bỗng nhiên mê man trướng đau, dường như người say rượu lúc này mới bắt đầu tỉnh. Điều này làm cho nàng theo bản năng muốn giơ tay xoa trán, ai ngờ giơ tay thì mới phát hiện, trên tay của mình lại có thêm gì đó.
Nàng mờ mịt quay đầu, liền thấy bên gối là khuôn mặt quyến rũ quen thuộc của Kỳ Dương...
Trong nháy mắt, ký ức sau cơn "say rượu" tràn về như thủy triều, làm nàng vốn đau đầu lại càng thêm đau. Tuy nhiên, so với đau đầu, Lục Khải Phải nhớ tới hết thảy chuyện phát sinh tối hôm qua, giờ phút này càng muốn tìm cái hầm ngầm chui vào!
Có lẽ là vì để không lưu lại nhiều dấu vết, Lưu Sâm dùng mê dược rất đặc biệt, tuy rằng có thể mê hoặc tâm trí người khác nhưng kỳ thật cũng không khác gì say rượu là mấy. Có người uống rượu sẽ hoàn toàn quên mất, có người sau khi tỉnh lại thì nhớ ra hết thảy.
Lục Khải Phái may mắn là người sau, nhưng nàng thật cảm thấy thà rằng bản thân quên sạch sẽ chuyện tối hôm qua thì tốt hơn. Không tính tới chuyện làm phiền công chúa điện hạ tự mình ra cung tới đón, ở trên xe ngựa chiếm tiện nghi Kỳ Dương cũng có thể đỏ mặt nhận thức, ngay sau đó lại làm nũng ra vẻ khờ khạo gì đó, càng làm cho người đứng đắn như Lục Khải Phái không khỏi cảm thấy có chút thẹn. Nhưng những chuyện này đều còn ở trong phạm vi chịu đựng của nàng, bởi vì lúc sau còn có chuyện tồi tệ hơn chờ nàng...
Đêm qua, Kỳ Dương tất nhiên là không để ý đến lời khuyên của Chỉ Đinh, sau khi cho lui người cũng không có tìm nơi khác. Hai người kiếp trước đã sớm thành hôn, cũng từng cùng chung chăn gối, huống chi trong lòng nàng biết Lục Khải Phái chính là nữ tử, vì vậy càng không cố kỵ.
Chỉ là Lục Khải Phái say rượu cùng ngày thường bất đồng, không có bề ngoài trời quang trăng sáng, cũng không hề đứng đắn nghiêm túc. Người say rượu tựa như một chú mèo làm nũng với chủ nhân, thường cọ cọ làm nũng cũng liền thôi, chờ sau khi Kỳ Dương lên giường, nàng rất tự giác lăn vào ngực người trong lòng, trái thân thân phải cọ cọ, còn đè ở trên người trêu chọc nên một đoàn lửa.
Lục Khải Phái giờ phút này hồi tưởng lại, khi đó hơi thở Kỳ Dương đều rối loạn, rõ ràng là đã ý động. Thế nhưng nàng lại trái ngược, giống như đã tìm được cái ổ mềm mại, lăn lộn đủ liền oa vào lồng ngực người ta ngủ rồi, thậm chí nửa người còn đều đè trên người nàng ấy.
Đúng vậy, ngủ rồi, nàng trêu chọc nàng ấy xong liền như vậy đè ở trên người Kỳ Dương ngủ rồi!!!
Lục Khải Phái hiện tại không muốn rút tay xoa trán mà là muốn che mặt. Cho dù là phát sinh chút gì đó... Tốt rồi, nghĩ như vậy thật không trách nhiệm, nhưng ít nhất thật tiếp theo phát sinh chút gì đó cũng tốt hơn nàng quay đầu liền ngủ với người ta.
Đúng vậy, ngủ theo đúng nghĩa đen, xem người ta là cái ổ cứ như vậy mà ngủ.
Đêm qua, chính mình thất thố đã khiến Lục Khải Phái nhớ lại bất giác cảm thấy thẹn, hơn nữa như vậy vừa ra, Lục Khải Phái hiện tại chỉ cảm thấy không mặt mũi gặp người. Nàng rốt cuộc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc mà bưng kín mặt, rốt cuộc không còn nhớ gì đến chuyện điểm mão.
- --
Kỳ Dương bị mấy tiếng sột soạt đánh thức, khi tỉnh lại nàng theo bản năng sờ bên cạnh người, phần giường trống không làm trong lòng nàng cả kinh, sợ tới mức vội vàng mở mắt.
Sau đó, công chúa điện hạ liền thấy được phò mã chính là đang rón ra rón rén đi xuống chân giường...
Kỳ Dương trầm mặc một lúc, chợt ngồi dậy. Mái tóc dài như mây rối tung ở sau người, trên mặt vẫn ửng hồng vì mới tỉnh lại, dường như cả người đều trở nên nhu hòa lên. Nhưng nàng không nói một lời mà nhìn người ở chân giường, mạc danh có loại khí thế khiến người ta vô pháp xem nhẹ.
Đứng dậy gây ra động tĩnh lớn như vậy, Lục Khải Phái đương nhiên không có khả năng không phát hiện, nàng tức khắc sững người tại chỗ, chột dạ không dám nhìn lại đây.
Kỳ Dương lên tiếng trước, thanh âm lười biếng còn có chút khàn khàn: "A Phái ngươi tỉnh rồi? Canh giờ còn sớm, ngươi gấp cái gì?"
Lục Khải Phái yên lặng nhìn ánh sáng hắt ở bên ngoài màn, cho dù không thể đi ra ngoài nhìn xem sắc trời, nàng cũng biết lúc này mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng chói như vậy, canh giờ khẳng định không còn sớm. Nhưng nàng vẫn không đủ tự tin, nhỏ giọng đáp: "Điện hạ, ta, ta còn muốn đến Hàn Lâm Viện điểm mão."
Kỳ Dương suýt nữa bị bộ dạng chột dạ này của nàng chọc cười, thật lòng cảm thấy lần này ra cung không lỗ vốn, rốt cuộc nàng đã có thể nhìn thấy khía cạnh khác của Lục Khải Phái. Ánh mắt nàng vô thức trở nên mềm mại, đáng tiếc là người đang chột dạ cũng không có nhìn thấy, lại nhấc lên màn nhìn quang cảnh ở gian ngoài, nói: "Việc này ngươi không cần lo lắng, Hàn Lâm Viện bên đó sẽ có người thay ngươi xin nghỉ."
Lục Khải Phái nghe vậy cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên ảo não, nhưng cục diện như vậy thật quá làm người xấu hổ.
Kỳ Dương dựa vào gối mềm, rất có hứng thú nhìn dáng vẻ Lục Khải Phái xấu hổ đến tột đỉnh, nhịn một lúc lâu rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà cười lên. Tiếng cười khẽ, mặt mày cong cong, xinh đẹp đến mức làm người quên mất ưu phiền.
Lục Khải Phái rốt cuộc quay đầu lại, trong lúc nhất thời có chút ngây người. Kỳ Dương như vậy khiến nàng không khỏi nhớ tới kiếp trước, lúc đó cùng chung chăn gối, Kỳ Dương không biết thân phận của nàng, nàng giấu giếm nàng ấy rất nhiều điều, nhưng hai người ở bên nhau luôn hòa hợp lại vui vẻ. Khi đó nàng không biết vì sao tim lại đập nhanh như vậy, nhưng hiện giờ xem ra, khi đó nàng cũng chưa chắc không có bị nàng ấy hấp dẫn, chỉ là không biết kiếp trước công chúa điện hạ có từng vì nàng mà động tâm?
Đáng tiếc, vấn đề này hiện giờ không thể có được đáp án.
Lục Khải Phái trong lòng không biết vì sao lại có chút tiếc nuối, khi nhìn Kỳ Dương, trên mặt cũng không khỏi có thêm hai phần thẫn thờ.
Kỳ Dương nhạy bén nhận ra, vì thế thu cười mà hỏi nàng: "Ngươi nhìn ta như vậy làm chi?"
Lục Khải Phái thấy nàng ấy cũng thả lỏng lại, không còn cảm giác quẫn bách làm chuyện xấu bị người nhìn thấy như lúc nãy. Chỉ là ngẫm lại chuyện tối hôm qua vẫn là xấu hổ, nàng ngồi quỳ trên chân giường, chần chờ một lát vẫn là nói: "Việc tối hôm qua, đa tạ điện hạ."
Kỳ Dương khẽ hừ một tiếng, cố ý hỏi nàng: "Ngươi nói việc tối hôm qua chính là việc gì?"
Này còn phải hỏi? Tất nhiên là tạ ơn nàng tối hôm qua tiếp mình đang say rượu ở Đào Nhiên Cư, sau đó mang về cẩn thận chăm sóc.
Trong lòng Lục Khải Phái biết rõ ràng, công chúa điện hạ trước mắt chính là đang trêu chọc nàng, nhưng nàng vẫn là nhịn không được lại lần nữa nhớ tới tỉ mỉ mọi chuyện đêm qua...Gương mặt trắng nõn lại lần nữa đỏ ửng, là cảm thấy thẹn cũng là quẫn bách, chút bình tĩnh mới có cũng biến mất không còn chút gì.
Kỳ Dương vừa thấy liền biết, đối phương đều còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua. Nàng có chút buồn cười lại có chút buồn bực, âm thầm vì đêm qua bị xem là gối ôm mà ghi một bút, chỉ chờ sau khi hai người thành hôn lại tính sổ món nợ này.
Tuy nhiên trước mắt vẫn là quên đi, đùa giỡn quá mức dọa người bỏ chạy thì không đáng.
Kỳ Dương xốc lên chăn trước tiên đứng lên, cũng không gọi người tiến đến hầu hạ, ngược lại là ngoắc tay hướng về phía Lục Khải Phái còn ngồi quỳ trên chân giường, mang theo chút kiêu căng nói: "A Phái đã muốn cảm tạ ta, tốt xấu thì cũng phải làm gì đó chứ."
Lục Khải Phái không rõ nguyên nhân, còn ngoan ngoãn theo đó xuống giường, sau đó đã bị Kỳ Dương đưa tới trước bàn trang điểm, nhét chiếc lược vào trong tay nàng.
Đây là muốn nàng thay nàng ấy chải tóc. Cũng không phải việc khó gì, Lục Khải Phái tuy rằng hầu hết thời gian đều mặc nam trang, nhưng lúc trước khi ở Giang Nam cũng không ai gò bó nàng. Bởi vậy đối diện với ánh mắt Kỳ Dương, nàng gật gật đầu đáp ứng, rồi sau đó ấn bả vai Kỳ Dương, an trí người ngồi ở trên ghế. Khi ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc đen như mực của ở đối phương, đáy lòng không biết vì sao lại có chút tê dại như bị chân tóc lướt qua...
Luôn cảm thấy trải qua một đêm này, có cái gì đó trở nên bất đồng. Có lẽ là khía cạnh mà nàng cảm thấy tệ nhất đều đã bị đối phương nhìn thấy, mà thái độ của đối phương vẫn như cũ, cho nên sẽ càng nhiều thỏa mãn cùng động tâm.
Lục Khải Phái nói không rõ tâm tình giờ phút này, chỉ cảm thấy Kỳ Dương đang ngồi dưới ánh mặt trời càng thêm xinh đẹp, thế nhưng khiến nàng sinh ra vài phần quyến luyến.
- --
Không khí trong phòng dần đần tốt hơn, vợ chồng son tình chàng ý thiếp, Chỉ Đinh ở bên ngoài lại là đã chờ cả một buổi sáng.
Thân là nữ quan bên người Kỳ Dương công chúa, Chỉ Đinh nhọc lòng vô cùng. Từ ngày Kỳ Dương ở ngoài thành ngẫu nhiên gặp được Lục Khải Phái, trộm mang người về cung, đến sau lại phi quân không thể, lại cho tới bây giờ càng là ngủ chung với người, Chỉ Đinh cũng không dám tưởng tượng nếu để cho người khác biết được sẽ có cảnh tượng gì.
Bệ hạ biết sẽ giết nàng đi?!
Chỉ Đinh lo lắng đề phòng suốt một đêm, sáng nay bọng mắt còn xanh đen, trời chưa sáng liền chờ ở cửa phòng ngủ Kỳ Dương. Kết quả là một lần chờ liền chờ tới lúc mặt trời lên cao cũng không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng, mà nàng còn là càng chờ càng tâm lạnh.
Phải biết rằng, công chúa điện hạ ngày thường làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, chậm nhất là giờ Mão đã thức dậy, nhưng hôm nay khác thường như vậy... Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hai người còn ái mộ lẫn nhau, đêm qua không thể không phát sinh một chút gì đi?!
Nghĩ vậy chút, Chỉ Đinh cảm thấy da đầu tê dại, chỉ hận bệ hạ vì cái gì không sớm tứ hôn cho hai người?
Vì đề phòng có nhiều người biết chuyện điện hạ cùng nam tử ở chung, Chỉ Đinh đã đuổi hết thị nữ hầu hạ điện hạ rửa mặt, tự mình bưng nước ấm chờ ở ngoài cửa Kỳ Dương. Nhưng mà mãi đến khi nước ấm rửa mặt bưng tới đều phải lạnh ba lần thì rốt cuộc nàng mới nghe thấy trong phòng có động tĩnh.
Trong nháy mắt kia, Chỉ Đinh kích động đến độ không quan tâm đến nước lạnh, vội vã gõ vang cửa phòng trước mắt.
"Vào đi." Giọng nói của Kỳ Dương lười biếng, tâm trạng cũng không tồi, nhưng lại có chút không vui vì bị quấy rầy.
Chỉ Đinh vội vàng đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là Kỳ Dương ngồi ở trước bàn trang điểm, tùy ý Lục Khải Phái thay nàng chải tóc. Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, nghiêng nghiêng rọi đến hai người, hình ảnh nhu hòa, thời gian đạm xa.
Trong thoáng chốc, Chỉ Đinh đều không đành lòng quấy rầy hai người, để tránh phá hủy cảnh đẹp trước mắt.
Kỳ Dương nhìn qua gương đồng xem nàng một chút, hỏi: "Ngươi như thế nào đến sớm như vậy?"
Chỉ Đinh nghe được lời này quả thực muốn khóc, sự ghét bỏ trong mắt điện hạ không cần rõ như vậy a. Nàng cứng người, không dám nói chính mình trời chưa sáng đã chờ ở bên ngoài, chỉ buông thau đồng trong tay, rũ mi rũ mắt làm bộ có chính sự bẩm báo: "Điện hạ, ta mới vừa nghe được một tin tức, Lưu Sâm sáng nay bị người ném ra từ Xuân Phương Lâu."
Lục Khải Phái nghe được lời này thì tay dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Chỉ Đinh, rõ ràng có chút kinh ngạc. Nàng hiển nhiên còn nhớ rõ tối hôm qua Chỉ Đinh có bẩm báo, nhưng thay nàng báo thù có phải quá nhanh hay không a?!
Kỳ Dương nghe vậy thì không tỏ ý kiến, chỉ thấy Lục Khải Phái quay đầu nhìn Chỉ Đinh, liền lôi kéo tay nàng, không cho phép nàng tiếp tục nhìn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường một:
Lục Khải Phái (che mặt): Uống rượu quả nhiên hỏng việc, không cẩn thận liền ngủ cùng điện hạ...
Kỳ Dương (nỗ lực mỉm cười): Đúng vậy, xem ta như ổ mèo mà ngủ cùng ta!!!
Tiểu kịch trường nhị:
Lục Khải Phái (cảm động): Dáng vẻ ngây ngốc của ta sau khi say rượu quả thật khó coi, vậy mà điện hạ đều không chê, nhất định là chân ái!
Kỳ Dương (...): Hình như ngươi đối với sự đáng yêu của ngươi sau khi say có chút hiểu lầm?
Tiểu kịch trường tam:
Lục Khải Phái (bất đắc dĩ): Điện hạ không cho ta xem nam nhân, cũng không cho ta xem nữ nhân, sau này chẳng lẽ là muốn ta có mắt như mù?
Kỳ Dương (phủng mặt đối phương): Không, ta là muốn trong mắt ngươi chỉ có ta!
Truyện khác cùng thể loại
937 chương
145 chương
55 chương
144 chương
56 chương
10 chương
260 chương