Công chúa của ta trọng sinh

Chương 30 : Nàng chính là có chút chua

Buổi hẹn hò ngày hưu mộc rất là vui vẻ, nhưng khoảng thời gian hạnh phúc thật sự trôi qua rất nhanh chóng, ngày hưu mộc trong nháy mắt liền trôi qua. Kỳ Dương mấy ngày gần đây lại bắt đầu chạy tới Tuyên Thất Điện, do chút rụt rè còn sót lại, nàng mới sẽ không trực tiếp thúc giục hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, nói nhiều sẽ khiến người thêm phiền. Nhưng một người to lớn như vậy luôn ở trước mắt hoảng, hoàng đế sao lại không biết tâm tư của nữ nhi? Ở trong lòng cảm thán một câu "Nữ đại bất trung lưu" [1], nhưng hoàng đế thật sự cũng không có ý nhanh hạ chỉ tứ hôn. Đúng là hắn rất sủng ái Kỳ Dương, nhưng cũng chính là vì sự sủng ái này mới càng phải khảo sát phò mã nhiều hơn, miễn cho lại gửi gắm sai người. Mà Lục Khải Phái đến nay vào Hàn Lâm Viện cũng chỉ một tuần, lại không có hào quang chói lọi của Trạng Nguyên lang như kiếp trước, hoàng đế tự nhiên còn phải đợi chờ. [1] Nữ đại bất trung lưu (Con gái lớn không thể giữ trong nhà): Con gái là con người ta Kỳ Dương chạy đến Tuyên Thất Điện mấy lần thì cũng hiểu được, nàng không thể chỉ trích hoàng đế, trong lòng lại không khỏi có chút hối hận. Nếu ngày đó nàng không có mang Lục Khải Phái về cung, nàng ấy có phải hay không sẽ giống như kiếp trước, thay thế thân phận Lục Khải Thành bước lên trường thi, cuối cùng giành được Trạng Nguyên? Phải biết rằng, kiếp trước phụ hoàng cho nàng cùng Trạng Nguyên lang tứ hôn, thật sự là chuyện hạnh phúc! Nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đều muộn màng, Kỳ Dương không khỏi có chút hậm hực. Hơn nữa gần đây số lần nàng ra cung thật sự quá nhiều, sau khi hoàng đế nhắc qua một lần thì nàng cũng không thể ra vào cung không hề cố kỵ như vậy nữa, những ngày tháng kế tiếp cũng an phận rất nhiều. Nhưng mà, không thấy mặt cũng không đại biểu là không có liên hệ, đặc biệt là khi hai người vừa mới thể hiện tâm ý, lại như thế nào chịu được tịch mịch? Vì thế thám tử Kỳ Dương lưu tại ngoài cung liền chuyển chức thành người mang tin tức, ba ngày hai nơi mà ở trong cung cùng ngoài cung truyền thư từ hoặc là đồ vật. Đôi khi là một phong thư, đôi khi là một cành hoa tươi, đôi khi là một lễ vật nhỏ chính tay Lục Khải Phái làm... Khi Kỳ Dương lại lần nữa thu được hai hộp hương liệu mới mà Lục Khải Phái đưa tới, nàng đồng thời cũng biết được một tin tức: Lục Khải Thành, người làm cho nàng vạn phần chán ghét còn không đợi nàng ra tay, tựa hồ đã có người trước một bước nhìn hắn không vừa mắt. Vô duyên vô cớ lâm vào hôn mê, thời gian thanh tỉnh một ngày càng lúc càng ít, nhưng mà mời đến danh y thì lại đều bó tay không biện pháp. Hoặc là nói bọn họ căn bản không khám ra thân thể Lục Khải Thành có vấn đề gì! Dưới tình huống như thế chỉ có hai cái giải thích, hoặc là Lục Khải Thành đột nhiên mắc quái bệnh nào đó không biết tên, hoặc là hắn chính là bị người bí mật ra tay, hơn nữa người động thủ che giấu phi thường. Kỳ Dương nghĩ đến cách giải thích thứ hai. Sinh ra ở hoàng cung ngoài mặt nàng có vẻ hồn nhiên, nhưng kỳ thật kiến thức việc xấu xa thủ đoạn cũng không phải người thường có thể so sánh, chuyện này nàng căn bản không tin trùng hợp đến bực này. Hơn nữa, Lục Khải Thành người nọ khiến người chán ghét như thế, còn không biết hắn đã đắc tội bao nhiêu người! Vui sướng khi người gặp họa được một lát, Kỳ Dương cũng không quá đem việc này để ở trong lòng. Nàng một mặt khiến người kiểm chứng, một mặt bắt đầu đùa nghịch lễ vật mới vừa thu được. Trong hai hộp hương liệu, một hộp là hương mới Lục Khải Phái hợp, tươi mát lịch sự tao nhã, một hộp khác lại là hương hoa mai của riêng nàng ấy. Kỳ Dương cầm lấy hương hoa mai thì có chút cao hứng, quay đầu liền phân phó Chỉ Đinh đem chăn màn gối đệm của nàng tất cả đều dùng hương hoa mai này huân qua một lần. Thu được mệnh lện, biểu tình Chỉ Đinh có chút một lời khó nói hết, rất muốn nhắc nhở điện hạ nhà nàng rụt rè một chút, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn là nuốt trở vào... Tính ra, dù sao cũng không có người khác biết, coi như là hương huân tầm thường mà dùng vậy. Vào lúc ban đêm, Kỳ Dương liền như ý nguyện nằm ở trên giường tràn đầy hương hoa mai, bao vây nàng là hương hoa nhàn nhạt. Duy nhất làm người có chút tiếc nuối chính là, mùi hương đồng dạng, nhưng thiếu người nọ tựa hồ vẫn là thiếu chút cái gì, khiến cho người ta có chút buồn rầu. Mà chờ đến ngày thứ hai sau khi nghe được ám vệ hồi báo, buồn rầu trong lòng Kỳ Dương lại biến thành một lời khó nói hết. Một đoạn nhỏ an thần hương bị đặt ở trên bàn Kỳ Dương, xuất phát từ tay ai cơ hồ không cần nghĩ nhiều. Mà thần kỳ nhất chính là an thần hương này cùng mùi hương Lục Khải Thành sở dụng lúc trước giống nhau như đúc. Xuất phát từ tay cùng một người, dù là điều hương sư tốt nhất e là cũng khó nhìn ra sự khác biệt. Khi một người đã quen với thứ gì đó sẽ thường dễ dàng bỏ qua nó, mà Lục Khải Thành dùng hương Lục Khải Phái hợp đã 5 năm! Ngày ngày đều dùng hương, vẫn là khí vị giống nhau như đúc, lẳng lặng mà thiêu đốt ở góc phòng, ai có thể chú ý tới? Này thật đúng là thủ đoạn vừa đơn giản vừa trực tiếp, thế nhưng cũng vô cùng hữu ích. Kỳ Dương cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không vì vậy mà cảm thấy Lục Khải Phái tàn nhẫn độc ác. Nàng nhiều lắm chính là...có chút chua. Tuy rằng nàng biết ghen tuông trong lúc chuyện đang nghiêm túc thì thật không có đạo lý, nhưng khi Kỳ Dương biết được chân tướng lại vẫn là không tránh được sẽ nghĩ, hộp hương liệu mà nàng xem như tín vật đính ước chẳng lẽ chỉ là đối phương thuận tay phối?! Mà càng làm cho người bất đắc dĩ chính là, hiện thực chứng minh, hộp hương liệu kia tám phần thật đúng là lễ vật đối phương thuận tay chuẩn bị. Rốt cuộc khi đó Lục Khải Phái cũng không nghĩ tới dựa vào hộp hương liệu mà thổ lộ, mục đích chủ yếu của nàng hiển nhiên là trả thù Lục Khải Thành luôn gây rối. Kết quả là trả thù thực thành công, tình yêu cũng thực thuận lợi, chính là hậu tri hậu giác công chúa điện hạ hơi có chút buồn bực. Nhưng mà công chúa điện hạ dù buồn bực nhưng cũng không thể không thay đổi sắc mặt mà phân phó ám vệ: "Giải quyết tốt hậu quả, đừng để cho người khác phát hiện." Nghe được mệnh lệnh, trên mặt ám vệ cứng nhắc kia lộ ra biểu tình vi diệu: "Điện hạ nhiều lo lắng, dị hương liệu trong nhà kho Lục gia đều đã dùng xong rồi, đây là một đoạn cuối cùng còn sót lại trong lư hương." Ngay khi có người nhận ra dị dạng thì cũng vừa lúc chặt đứt hương, không thể không thừa nhận vị Lục tu soạn kia tính kế thời cơ quá mức xảo diệu. - -- So với tâm tình phức tạp của Kỳ Dương sau khi biết được chân tướng thì những ngày này Lục Khải Phái trôi qua cũng có thể nói là nhẹ nhàng thích ý. Ở Hàn Lâm Viện như cá gặp nước, sau khi về nhà thì viết thư gửi đến người trong lòng. Thỉnh thoảng hợp chút hương hoặc là chuẩn bị một ít lễ vật, hết thảy để người đưa đến trong cung. Nho nhỏ tình ý, cũng khiến người ta da diết trong lòng, nhưng đồng thời cũng lấp đầy cả trái tim. Lục Khải Phái đều dồn hết sự chú ý ở công vụ cùng chuyện yêu đương, thế cho nên đều đã mau quên mất chuyện chính mình đã làm. Mãi đến khi ngày hưu mộc khác đã đến, Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương ước hẹn gặp mặt ở biệt viện, nàng vừa ra đến trước cửa đã bị Lục Khải Thành chắn ở lối vào. Lúc này Lục Khải Thành đã có thể đi mà không quải trượng, vết sẹo trên mặt cũng kết vảy sắp bóc ra, lộ ra lớp thịt phấn nộn bên dưới cùng vết sẹo hơi hơi phồng lên. Nhưng cùng lúc đó, thời gian hắn lâm vào hôn mê trong một ngày cũng vượt qua chín canh giờ. Lục Khải Thành có chút sợ, cho dù tâm chí hắn mạnh mẽ đến đâu cũng không khỏi sợ hãi cái chết đang cận kề. Trong khoảng thời gian thanh tỉnh ít ỏi, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra có kẻ thù nào sẽ hạ độc thủ như vậy với mình. Cuối cùng hắn nghĩ tới Lục Khải Phái, cho dù thâm tâm hắn cũng không cảm thấy tỷ tỷ mềm yếu này sẽ có thủ đoạn sắc bén như vậy. Nhưng ai bảo hắn vừa mới khiến A Ngư hạ độc nàng thì sau đó chính hắn liền gặp ám toán đây? Quá mức trùng hợp, liền không thể không làm người hoài nghi, đặc biệt Lục Khải Thành vốn chính là người đa nghi. Lục Khải Phái nhìn thấy Lục Khải Thành cũng là tâm tình phức tạp, hiếm khi sắc mặt không tốt: "Ta còn có việc, A Thành ngươi trước tránh ra." Vài lần gặp mặt, quan hệ tỷ đệ của hai người chuyển biến bất ngờ, chuyện đầu độc mặc dù bị Tề bá áp xuống nhưng chuyện thực hư trong đó như thế nào không thể đoán được? Tuy rằng Lục Khải Phái đến nay không rõ, vì sao Lục Khải Thành lại muốn sát hại nàng như vậy, nhưng bọn họ hiển nhiên đã không thể quay về như lúc trước. Nếu đã xé rách mặt, Lục Khải Thành cũng lười giả vờ ôn nhã thuần lương nữa, hắn tiến lên vài bước liền nắm lấy vạt áo của Lục Khải Phái. Lục Khải Phái thấy thế chạy nhanh về sau một bước, khiến cho hắn bổ nhào về khoảng không: "Ngươi muốn làm gì?!" Lục Khải Thành lảo đảo một chút, nghe vậy thì ngẩng đầu hung tợn nhìn nàng: "Là ngươi đúng hay không? Là ngươi xuống tay với ta đúng không? Mặt ta là ngươi hủy, chân cũng là ngươi tìm cách chặt đứt, hiện tại ngươi còn muốn mệnh ta!" Lục Khải Phái nghe chất vấn thì có chút chột dạ, nhưng nghe đến đoạn sau thì lại nhíu mi: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?!" Lục Khải Thành nảy sinh ác độc, chính là khi nhìn khuôn mặt thập phần tương tự chính mình thì biểu tình chợt lại mềm đi: "Tỷ, a tỷ, ngươi không thể đối với ta như vậy. Chúng ta cùng nhau lớn lên, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ngươi đã nói phải tốt tốt bảo hộ ta, ngươi không thể đối với ta như vậy! Ngươi đưa giải dược cho ta được không? Lúc trước là ta không tốt, ta bảo đảm sẽ không bao giờ ghen ghét ngươi, không bao giờ đối với ngươi động thủ..." Khi hắn mềm mại thanh âm cầu xin, cực kỳ giống khi còn bé hắn mềm giọng hướng nàng xin giúp đỡ. Khi đó hắn cầu nàng giúp hắn chép sách, giúp hắn lười biếng, giúp hắn lừa gạt tiên sinh. Mà hiện tại hắn cầu nàng không so đo hiềm khích trước đây, cầu nàng cho hắn giải dược, hắn muốn sống sót. Lục Khải Phái trong mắt có chút hoảng hốt, nhưng nhìn người trước mắt không biết khi nào đã trở nên kinh tởm, một chút hoảng hốt kia thực mau đã biến mất. Nàng lại lui xa vài bước, lãnh đạm nói: "Ta không rõ ngươi đang nói cái gì." Lục Khải Thành tựa hồ bị những lời này chọc giận, vốn đang tỏ ra đáng thương lại lần nữa khôi phục dữ tợn, dường như ngay sau đó liền muốn nhào lên xé nát người trước mắt. Nhưng mà cũng chỉ là dường như, bởi vì ngón tay Lục Khải Thành vừa mới chạm vào góc áo Lục Khải Phái thì cả người hắn bỗng nhiên mất đi lực đạo. Ngay sau đó "Thình thịch" một tiếng, hắn liền như một cục đá vô tri vô giác nện thật mạnh trên mặt đất! Bụi bặm nhẹ nổi lên, Lục Khải Phái nhăn chặt mi lại lui về sau hai bước, bình tĩnh không còn hoảng hốt. Đúng vào lúc này, Tề bá dẫn theo mấy tên hộ vệ đi vào sân, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tỷ đệ hai người một đứng một nằm. Lục Khải Phái nhấp môi, tâm tình tốt hôm nay đã biến mất hầu như không còn mà trở nên đầy ngưng trọng: "Tề bá, A Thành hắn đây là làm sao vậy?" Đã có hộ vệ tiến lên nâng dậy Lục Khải Thành, chờ đem người lật qua thì vừa thấy, không hề nghi ngờ lại ngủ rồi. Tuy rằng đã ngừng dùng an thần hương nàng đặc chế, nhưng bệnh trạng Lục Khải Thành lại càng ngày càng nghiêm trọng, hắn rốt cuộc không khống chế được chính mình, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng lâm vào ngủ say. Mà sở dĩ chờ tới bây giờ mới đến tìm Lục Khải Phái, hoàn toàn chính là bởi vì nàng mỗi ngày đều đi sớm về trễ, hắn chờ không nổi. Lục Khải Phái dò hỏi tựa như ngày xưa tràn đầy quan tâm, nhưng nhìn thấy nàng cũng không có đi đỡ Lục Khải Thành liền có thể biết, sự quan tâm này đã không còn thuần túy như dĩ vãng... Tỷ đệ hai người sinh lục đục, chuyện này là hiển nhiên, rốt cuộc Lục Khải Phái cũng không ngu ngốc. Tề bá đối với thái độ Lục Khải Phái cũng không tỏ ý kiến, một đôi con ngươi sắc bén dừng ở trên người nàng hồi lâu, tựa hồ như là đang suy đoán cái gì, lại tựa như đánh giá cái gì. Qua một hồi lâu mới nói: "Thân thể thiếu chủ có bệnh nhẹ, mong công tử lượng thứ một chút." Lục Khải Phái cũng không tiếp tục hỏi nhiều, sau khi nhìn hộ vệ nâng Lục Khải Thành rời đi, nàng thực mau cũng đi rồi. Chỉ có mình Tề bá đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng tỷ đệ hai người, hồi lâu chưa từng rời đi. Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Dương (ghen): Đưa ta hương cư nhiên chỉ là thuận tay, thổ lộ cũng là thuận tiện, ngươi từ trước đến nay đều không vì ta! Lục Khải Phái (đỡ trán): Điện hạ, ngươi chú ý trọng điểm có phải hay không có chút lệch a, chút giấm chua này ngươi cũng ăn sao?! Kỳ Dương (không nghe): Chua chua... Chỉ Đinh (sợ sệt): Điện hạ, rụt rè, rụt rè một chút a!!!