Công chúa của ta trọng sinh
Chương 22
Khi Lục Khải Phái trở lại nhà mới thì sắc trời cũng đã nhá nhem tối.
May mắn thay, khi Kỳ Dương đưa nàng trở về thì xa phu Lục gia vẫn còn chờ ở bên ngoài Hàn Lâm Viện, nàng ngồi xe ngựa trở về phủ cũng không cần lo lắng giải thích gì với ai. Suy cho cùng, mấy lão nhân Hàn Lâm Viện khi dễ người mới là bình thường, những người mới đến chậm trễ công việc cũng là chuyện thường tình.
Lục Khải Phái hôm nay rất là mệt mỏi, cũng không ở chính đường lâu mà đi thẳng về phòng của mình. Trên đường, nàng trông thấy mấy cây thanh trúc cao chót vót bên đường lại không khỏi nghĩ tới cuộc nói chuyện cùng với Kỳ Dương lúc nãy. Rõ ràng là công chúa phủ của nàng, vì cái gì mà từ chọn phủ đến bố trí đều phải tới hỏi qua chính mình đây? Công chúa điện hạ cũng không phải là người không quyết đoán, nàng ấy chính là người luôn bá đạo trong xương cốt đây!
Nghĩ nghĩ, tâm tư nàng không khỏi lung lay. Nhưng mà Lục Khải Phái lại không dám nghĩ nhiều, nàng giống như là một kẻ nhát gan sợ bị chọc thủng giấy cửa sổ, ngay cả một chút ý niệm dư thừa cũng không dám có.
Lại nhìn rặng thanh trúc kia một lần nữa, Lục Khải Phái thu hồi ánh mắt, kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng.
Người ra nghênh đón nàng là A Ngư. Nàng đã theo Lục Khải Phái rất nhiều năm, dẫu cho Lục Khải Phái hiện giờ cũng không tiếp tục tín nhiệm nàng, nhưng những người khác lại không hề biết. Bởi vậy, sau khi nàng trở về, A Ngư vẫn bị phái trở về bên người nàng, mặt khác lại nhiều thêm một gã sai vặt đi theo nàng khi đi ra bên ngoài, còn lại hết thảy đều như thường.
Giờ phút này A Ngư nhìn thấy Lục Khải Phái đạp bóng đêm trở về, rất là quan tâm hỏi một câu: "Công tử hôm nay sao trở về muộn như vậy? Mau vào phòng đi, ngài thế nhưng đã dùng cơm chưa? Muộn như vậy cũng đừng để dạ dày đói lả."
Bữa tối đương nhiên là vô dụng, nhưng mấy điểm tâm mà Kỳ Dương mang đến cho nàng lại rất là được việc. Lục Khải Phái bị nàng uy một đĩa bánh sữa, hai tách trà khiến cho no đến bảy tám phần, lúc này cũng không đói, cũng hoàn toàn không muốn ăn gì nữa. Bởi vậy nàng đi vào phòng, xua tay nói: "Không cần. Hôm nay việc nhiều, ta rất là mệt mỏi, ngươi làm người sớm chút chuẩn bị nước ấm, sau khi ta tắm gội cũng muốn sớm chút nghỉ ngơi."
A Ngư nghe vậy bước chân hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo của Lục Khải Phái. Nàng tựa hồ thoáng chút run sợ, trong mắt cũng lóe lên một ít cảm xúc phức tạp, ở dưới ánh đèn mờ nhạt cũng không rõ ràng.
Lục Khải Phái không phát hiện, tiếp tục cất bước đi vào trong, chỉ nghe được nàng lên tiếng đáp ứng rồi nhanh chóng lui xuống.
Trở lại trong phòng, cách bố trí ở nhà mới đối với nàng mà nói còn có chút xa lạ, tuy nhiên ở không gian riêng tư của mình luôn làm cho con người ta có thể thả lỏng.
Hôm nay xác thật mệt mỏi, nhóm lão đại nhân bảo thủ ở Hàn Lâm Viện rất khó chơi, lại đặc biệt hà khắc với người mà họ chướng mắt. Kiếp trước Lục Khải Phái trước tiên trở thành Trạng Nguyên ở kỳ thi mùa xuân, lại ở Quỳnh Lâm Yến tỏa sáng rực rỡ, tài danh lan xa đồng thời tự nhiên cũng được không ít người Hàn Lâm Viện ưu ái. Cho nên, sau khi nàng tiến đến Hàn Lâm Viện tuy cũng bị làm khó dễ, nhưng những điều đó đều có chừng mực, đồng thời nàng cũng có cơ hội phát huy sở học để tìm đường sống.
Nhưng bây giờ thì khác, hoàng đế không nói một lời liền tống cổ nàng tới Hàn Lâm Viện. Hàn Lâm Viện tất nhiên là không thể từ chối, nhưng đối với một tiểu nhân vật ngay cả tên đều chưa ai biết như nàng thì lại không có hảo cảm, người tới làm khó dễ cũng là không hề có gánh nặng.
Bưng trà rót nước không đến mức là làm bẽ mặt người khác, vội giúp đỡ dọn công văn hay chuyển một lời nói đều là những việc nhỏ không thể khước từ, thế nhưng làm cả một ngày cũng sẽ khiến cho người mệt mỏi. Lục Khải Phái chính mình cũng không biết, khi Kỳ Dương kéo nàng lên xe ngựa, nàng đã nghị lực như thế nào mới có thể mặt không đổi sắc bồi nàng ấy bôn ba khắp thành, thậm chí liên tiếp nhìn ba tòa phủ đệ!
Giờ phút này Lục Khải Phái đang xoa xoa cái chân bị đau của mình, nhớ tới mới phát hiện lúc ấy tựa hồ cũng không cảm thấy có nhiều mệt mỏi. Ngay một khắc ban đầu nàng nhìn thấy Kỳ Dương, tâm tư nàng cũng không còn đặt trên người mình, ngay cả mệt mỏi cũng không cảm thấy.
Lục Khải Phái chưa bao giờ trải qua những điều này, nhưng điều đó đại biểu cho cái gì, người thông tuệ như nàng có lẽ không phải không biết...
Lục Khải Phái đang thất thần băn khoăn, mày đẹp không tự giác nhăn lại, thế nhưng lúc này A Ngư đã trở lại sau khi phân phó xong.
Nàng không chỉ đã trở lại, trong tay còn bưng cái khay, trên khay là một chén canh: "Công tử, ngài hôm nay mệt nhọc một ngày, bữa tối lại không ăn sẽ không tốt đối với thân thể. Không bằng liền uống chén canh đi, tốt xấu gì cũng làm ấm dạ dày."
Lục Khải Phái nghe vậy thì hoàn hồn, rồi sau đó bất động thanh sắc liếc nhìn chén canh kia một cái, cũng không cự tuyệt: "Đã biết, ngươi để xuống đi. Ta hiện tại không muốn dùng, muộn một chút lại uống." Nói xong lại nói: "Ngươi đi thúc giục nước ấm, ta muốn mau chút."
A Ngư bất đắc dĩ, đành phải để lại chén canh, sau đó ra gian ngoài thúc giục người đưa nước ấm tới.
Lúc đi lưu luyến mỗi bước. Cũng không biết có phải hay không là nàng ảo giác, A Ngư luôn cảm thấy sau khi công tử mất tích rồi được tìm trở về lại xa cách nàng rất nhiều, không có việc gì thậm chí còn ngăn cấm không cho nàng ở trong phòng...Thay đổi như vậy làm nàng có chút sợ hãi.
Lục Khải Phái cũng không có tâm trí suy đoán A Ngư nghĩ gì, nàng chờ người đi rồi lại nhìn vào chén canh mà nhíu mi. Có lẽ là do kiếp trước lưu lại bóng ma, phàm là đồ vật A Ngư đưa tới, nàng cũng không dám lại cho vào miệng.
Lần này tự nhiên cũng vậy. Nàng không dám không có phòng bị, nàng cũng không muốn lại một lần nữa chết không minh bạch!
Lục Khải Phái thở dài, chống tay vịn của ghế rồi đứng lên, đang muốn đem chén canh kia đi xử lý, thế nhưng khi đứng dậy cũng không biết là nàng nghĩ như thế nào mà bỗng nhiên lại sửa chủ ý. Nàng đem chén canh phân thành hai, một nửa rót ra như thường lệ, một nửa lại rót vào chén trà, rồi sau đó lại đem xương thịt trong nước canh để vào một góc sân rất là khuất.
Ở chỗ này mấy ngày, Lục Khải Phái liền phát hiện luôn có mèo hoang lui tới xung quanh viện của nàng. Ngày xuân nửa đêm, mèo hoang kêu rất là thấm người, có đôi khi thanh âm kia phảng phất ở bên dưới cửa sổ.
Mèo hoang ở bên ngoài tìm thức ăn, đối với các loại đồ ăn cơ hồ đều không cự tuyệt, canh này đêm nay tám phần là có mèo tới ăn.
Khi đặt tách trà xuống Lục Khải Phái cũng không có nghĩ đến hậu quả, nàng chỉ là có chút mệt mỏi vì phải đề phòng, muốn cầu một cái an tâm thôi. Nàng cũng không cảm thấy lúc này sẽ có người muốn mệnh nàng, bởi vậy nước canh đều không sao, thuần túy uy mèo.
- --
Sự mỏi mệt cả một ngày dần được buông xuống khi ngâm mình dưới làn nước nóng, tùy theo mà đến là cơn buồn ngủ vô pháp ức chế. Như thế nào suy tư, như thế nào phòng bị cảnh giác đều không thắng nổi cơn buồn ngủ đến như thủy triều mãnh liệt này.
Lục Khải Phái cũng không ủy khuất chính mình, sau khi tắm gội rồi lau khô tóc dài, nàng thực mau liền nằm trên giường ngủ rồi.
Đêm nay nàng làm một giấc mộng, trong mộng có Kỳ Dương, trong mộng có hoa đào, thời gian dường như lại về tới lần sơ ngộ của hai nàng bên bờ sông năm đó. Ở trong mộng nàng tựa hồ hiểu được lý do Kỳ Dương thích hoa đào, khi tỉnh lại lại có cảm giác buồn bã mất mát...
Cái gì là sơ ngộ năm ấy? Sau khi được trọng sinh căn bản chính là thời gian gần đây. Hơn nữa các nàng cũng không có lần đầu gặp gỡ đẹp đẽ ở rừng hoa đào, kiếp này bất quá là công chúa điện hạ ngẫu nhiên đi ngang qua, ở ven đường nhặt được một "Nhóc chăn bò quần áo tả tơi mà thôi. Nàng chỉ tưởng tượng thôi cũng đã có chút hối hận ngày đó giả trang lôi thôi, lếch thếch, không lưu lại ấn tượng tốt gì!
Mới sáng sớm thức dậy, Lục Khải Phái ủng bị mà ngồi, trong đầu mơ mơ màng màng suy nghĩ rất nhiều.
Sau đó, trước khi nàng định thần lại và ý thức bản thân nhất thời đang suy nghĩ về cái gì thì trong viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô. Nàng kinh ngạc một chút, cơn buồn ngủ cũng trong nháy mắt rút đi.
Lúc này trời còn sớm, ngoài cửa sổ cũng chỉ tờ mờ sáng, nghĩ đến còn có rất nhiều người đều chưa tỉnh ngủ như Lục Khải Phái. Mà tiếng kinh hô kinh động hết thảy không chỉ có một tiếng, ở gian ngoài thực mau liền có thêm tiếng người, những lời nhỏ nhặt khiến cho lòng người phiền loạn.
Lục Khải Phái hoàn toàn thanh tỉnh, mang theo hai phân nghi hoặc, nàng đứng dậy thay quần áo rồi vấn tóc, cũng không gọi A Ngư, chính mình liền đi ra ngoài xem xét.
Thời tiết đầu xuân lúc ấm lúc lạnh, buổi tối sáng sớm vẫn còn se se lạnh. Đặc biệt là mới rời khỏi ổ chăn ấm áp, lại bị làn gió ban mai thổi mới khiến cho cơn buồn ngủ cũng đều lưu lại trong phòng.
Lục Khải Phái vừa mở cửa phòng đã bị cơn gió buổi sáng lành lạnh thổi tới, nàng chớp chớp mắt bước ra cửa phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một góc sân có hai ba người vây quanh, là người hầu mới tới quét dọn. Tuy nhiên, cái trọng điểm hiển nhiên không phải là đám người đang vây xem mà chính là nơi bọn họ đang vây quanh, Lục Khải Phái liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là góc mà tối hôm qua nàng phóng chung trà uy mèo.
Nhưng chỉ là một chung trà mà thôi, người nhìn thấy cũng chẳng có chuyện gì, đáng giá để ồn ào như vậy sao?
Lục Khải Phái trong lòng không rõ lý do chùng xuống, nàng nhăn lại mi rồi bước tới, đôi môi bất tri bất giác mím chặt lại.
Thời gian buổi sáng sớm phá lệ yên tĩnh, tiếng bước chân của Lục Khải Phái thực mau kinh động người khác, đám người vây quanh ở trong góc thấy nàng tới cũng tự giác tránh ra. Vì thế, trước khi Lục Khải Phái đi đến gần hơn, nàng đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong góc. Chung trà đêm qua nàng đặt vẫn còn nằm ở góc tường, thế nhưng ở trước chung trà lại có thêm một con mèo tam thể nằm ngã xuống đất, bên miệng nó còn có một vũng máu đỏ sậm!
Con mèo nằm hiển nhiên là đã chết. Đúng lúc này, một cơn gió ban mai khác thổi qua, hàn ý lạnh lẽo phả vào mặt.
Đồng tử Lục Khải Phái co rụt lại khi nhìn thấy cảnh tượng này, không biết nàng nghĩ tới cái gì, sắc mặt trong giây lát cũng trở nên tái nhợt. Nàng nỗ lực duy trì sự bình tĩnh nên hít một hơi thật sâu, thế nhưng chỉ cảm thấy không khí sáng sớm rét lạnh tựa hồ đáy lòng đều phải đông cứng lại.
Người hầu quét dọn không biết nội bộ, đợi một lát cũng không thấy Lục Khải Phái nói gì nên mạnh dạn chủ động mở miệng nói: "Công tử, cũng không biết là ai đã đặt chung trà ở nơi này, sáng nay khi ta chuẩn bị quét dọn thì liền nhìn thấy con mèo này đã chết."
Người nào đó ở bên cạnh thấp giọng bổ sung: "Máu này đều là máu đen, xem ra có thể là bị trúng độc chết..."
Một câu "bị trúng độc chết" tựa hồ áp chặt đứt thần kinh căng chặt của Lục Khải Phái, nàng cả kinh, đôi môi trắng bệch đều run rẩy, huyết sắc trên mặt rốt cuộc cũng không còn.
Nàng bỗng chốc xoay người, bước ra ngoài viện, cũng không màng bộ dạng chính mình giờ phút trông như thế nào, trước tiên chỉ muốn trốn tránh.
Hắn lại động thủ với nàng, hắn muốn nàng chết, sau khi trọng sinh cũng chưa từng thay đổi!
Lục Khải Phái không thể nghĩ gì hơn, ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng chỉ có tồn tại. Nàng còn trẻ còn có cuộc sống tốt đẹp đang chờ đợi phía trước, vậy tại sao nàng phải lưu lại với họ? Huống chi bọn họ thậm chí đều không lưu lại nàng!
Đây thật sự là một nơi khủng khiếp, dưỡng dục nàng trưởng thành, dạy dỗ nàng thi thư lễ nghi nhưng không có lúc nào là không muốn ăn nàng!
Lục Khải Phái hiếm thấy kinh hoảng thất thố, kết quả là còn chưa ra khỏi cửa viện liền gặp được A Ngư. Trong tay nàng ta còn bưng thau nước ấm dùng để rửa mặt, thấy nàng xuất hiện tựa hồ rất là kinh ngạc, khi dừng chân thì nước trong chậu đồng đều đổ ra không ít: "Công, công tử, ngài như thế nào ở chỗ này?"
A Ngư nỗ lực duy trì bình tĩnh, cố làm bộ dường như không có việc gì mở miệng, nhưng bất cứ ai đều có thể nhìn ra nàng ta trong nháy mắt hoảng loạn.
Nhìn thấy A Ngư so với nàng càng hoảng loạn, không biết vì sao Lục Khải Phái bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Nàng nhìn chằm chằm nàng ta, hàn ý dày đặc trong đôi mắt, nàng nhìn chằm chằm mãi đến khi tay A Ngư không ngừng run rẩy, cuối cùng ngay cả cái chậu cũng không cầm nổi.
Thau đồng "Loảng xoảng" một tiếng rơi ở trên mặt đất, nước ấm văng khắp nơi, làm ướt vạt áo cùng giày của hai người. Nhưng một tiếng vang này lúc sáng sớm yên tĩnh lại giống như long trời lở đất, làm lòng người run mạnh, cũng kinh động càng nhiều người.
A Ngư bị cả kinh run lên lập cập, mấy người lúc nãy vây quanh con mèo chết cũng nghe được động tĩnh, rất nhanh đã chạy lại đây. Tôi tớ hộ vệ ở ngoài sân chạy đến, cuối cùng ngay cả Tề Bá dậy sớm cũng bị kinh động, vội vàng tới rồi.
Chỉ là trước mắt mọi người nhìn thấy cảnh này đều có chút không rõ nguyên do.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Khải Phái quét qua mọi người, cuối cùng nàng nói: "Không có gì đại sự, chỉ là có một con mèo chết được phát hiện ở trong viện của ta sáng nay." Thấy mọi người dường như vẫn chưa hiểu rõ, nàng lại sâu kín bồi thêm một câu: "Tối hôm qua ta cao hứng, vừa lúc cầm chung trà của mình đặt ở trong viện uy mèo."
Nói đến đây lại còn có cái gì không rõ? Đặc biệt là những người đã nhìn thấy xác con mèo trước đó, mấy người nhận ra là nó bị độc chết càng là hít hà một hơi.
Tề bá là người đầu tiên phản ứng, lập tức liền cho lui người không liên quan, cũng hạ lệnh phong khẩu.
Lục Khải Phái quan sát lời nói và thần sắc làm việc của hắn. Nàng cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng Tề bá cũng không biết được tình huống. Đây là điều bình thường, sau khi bình tĩnh nàng lại nghĩ, phát hiện Tề bá căn bản không có lý do trừ khử nàng ở thời điểm này. Rốt cuộc dù là thế thân, nàng cũng là do bọn họ tiêu phí vô số tâm huyết bồi dưỡng ra, cho dù là muốn vứt bỏ, cũng cần thu đủ giá trị cùng hồi báo.
Như kiếp trước, nàng hồi báo bọn họ trở thànhTrạng Nguyên lang nổi danh, cùng với thân phận phò mã của Kỳ Dương công chúa. Mà hiện giờ, dù cho nàng đã tiến vào hàn Lâm Viện, ngay cả Lục Khải Thành kia đã bị hủy dung, chẳng lẽ còn muốn thay thế nàng sao?
Tề bá trong lòng đã có tính toán, sẽ không làm mua bán lỗ vốn như vậy, cho nên người sẽ xuống tay với nàng cũng chỉ có ghen ghét như cuồng Lục Khải Thành.
Trong lòng không có an ủi, ngược lại càng cảm thấy cười chê!
Sau khi Lục Khải Phái phát hiện chính mình đã trọng sinh trở về, mỗi một lần cùng Lục Khải Thành tiếp xúc đều có thể nhìn ra mặt xấu xa và đen tối của hắn. Vì thế, cảm tình lúc ban đầu bị xóa sạch hầu như không còn, ngay cả việc đối xử bình thường cũng không thể làm được, dần dần biến thành hoàn toàn chán ghét.
Nghĩ xong cũng không nói gì nữa, Lục Khải Phái thờ ơ lạnh nhạt để Tề bá an bài hảo hết thảy, sau đó bước về viện của nàng. Mà A Ngư giống như bị mọi người phớt lờ, như cũ đứng tại chỗ, thân mình cố gắng không run lên nhưng cuối cùng vẫn run rẩy.
Lục Khải Phái không để ý tới nàng, cũng không sợ nàng chạy, nàng cúi đầu nhìn vạt áo bị ướt, đi theo Tề bá trở về.
Trong một góc sân, xác con mèo vẫn còn, màu lông tam thể kỳ thật còn khá xinh đẹp, chỉ tiếc bộ lông xinh đẹp kia giờ phút này đã mất đi ánh sáng mà nó vốn có. Nó lẳng lặng nằm trên mặt đất, cách chung trà cũng không xa, trước mặt là một vệt máu nhỏ màu đỏ sậm, giữa miệng và mũi cũng còn có vết máu đã khô. Có thể nhìn ra được tới độc phát thật sự mau, nó thậm chí chưa kịp giãy giụa chạy trốn!
Điều này khiến cho Lục Khải Phái nhớ tới kiếp trước, kiếp trước khi nàng bị một chén canh của A Ngư độc chết cũng nhanh như vậy. Nhanh đến mức nàng không kịp giãy giụa, chỉ ở thời khắc cuối cùng mới minh bạch là ai muốn mệnh nàng, mà nàng lại có lỗi quá nhiều với Kỳ Dương.
Nhìn con mèo bị độc chết vào lúc này, Lục Khải Phái thế nhưng mạc danh sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên [1], nhất thời có chút đau thương.
[1] Đồng bệnh tương liên ( 同病相怜): Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Trong viện ngoại trừ Tề bá cũng không có người khác, Lục Khải Phái bỗng nhiên mở miệng nói: "Nó thay ta chết."
Sắc mặt của Tề bá rất khó xem, cũng không trả lời câu nói của Lục Khải Phái. Hắn hiển nhiên đoán được là ai hạ tay, nhưng lại không thể nói với Lục Khải Phái, thậm chí không thể để Lục Khải Phái biết. Hắn nhìn chằm chằm Lục Khải Phái, tinh tế quan sát đến thần sắc của nàng, lại chỉ thấy nàng nhìn con mèo tam thể kia mà thất thần.
Sau một lúc lâu, ngoại trừ một chút đau thương ở ngoài hắn cũng không có phát hiện cái gì khác, Tề bá ở trong lòng chửi thầm hai câu Lục Khải Phái quá mức cảm tính, đồng thời cũng yên tâm rất nhiều. Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là chỉ vào chung trà hỏi một câu: "Công tử, canh này là chuyện như thế nào?"
Lục Khải Phái không có giấu giếm, nhẹ nhàng bâng quơ đem chuyện tối hôm qua nói: "Canh này là tối hôm qua A Ngư đưa tới cho ta. Ta hôm qua quá mức mệt mỏi, cũng không muốn ăn uống gì, canh đổ lại đáng tiếc. Nghĩ đến mấy ngày gần đây luôn ở ban đêm nghe thấy tiếng mèo kêu, nhiễu người thanh mộng nên muốn lấy canh này uy mèo hoang. Nào biết, sáng nay khi tỉnh lại, người hầu quét dọn trong viện lại phát hiện con mèo hoang này bị độc chết."
Khi nói chuyện mày nàng nhíu chặt, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi, đồng thời lại cảm thấy có chút may mắn.
Tề bá đồng dạng cũng cảm thấy may mắn. Trước mắt cục diện quanh co, hắn vừa mới nhẹ nhàng thở ra, quả thực không dám tưởng tượng nếu không có Lục Khải Phái thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ nên là kiểu gì nghẹn khuất, hắn xong việc lại nên đối mặt với kết cục gì!
Vạn hạnh, cơ duyên xảo hợp, chén canh độc này cho một con mèo, hết thảy còn có thể vãn hồi đường sống.
Nghĩ như vậy, Tề bá lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Lục Khải Phái: "Công tử, canh giờ không còn sớm, ngài sáng nay còn phải đến Hàn Lâm Viện điểm mão, không thể chậm trễ. Chuyện của A Ngư cùng canh độc liền giao cho lão nô đi, lão nô chắc chắn sẽ xử trí thỏa đáng."
Lục Khải Phái nghe vậy cũng không có cãi cọ, gật đầu đồng ý: "Như thế liền làm phiền Tề bá." Nói xong nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Nếu là không tra được gì thì cũng có thể báo quan, rốt cuộc cũng là tính mạng bị đe dọa."
Tề bá nghe vậy biểu tình hơi rùng mình, lại gật đầu nói: "Công tử yên tâm."
Lục Khải Phái thấy thế cũng không hề nói cái gì, vẻ mặt nghiêm nghị xoay người trở về phòng. Đến khi đóng cửa lại, nàng đỡ ván cửa mới cảm giác được chân mềm nhũn, cảm giác ớn lạnh bao trùm cả cơ thể, lúc nào cũng nhắc nhở nàng nhanh chạy thoát đi!
- --
Làn váy của A Ngư đều bị nước ấm làm ướt, đôi giày thêu dưới làn váy cũng ướt hơn phân nửa, ướt dính ở trên người thật không dễ chịu. Tuy nhiên, cũng không phải là chuyện gì quan trọng, rốt cuộc so với tánh mạng bị đe dọa thì váy giày vớ đều không đáng nhắc tới.
Cả người phát run đứng tại chỗ hồi lâu, mãi đến khi bóng lưng Lục Khải Phái đều biến mất ở trong tầm mắt, A Ngư lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Chén canh ngày hôm qua có độc, A Ngư biết, nàng không chỉ biết là có độc mà thậm chí độc là do chính tay nàng hạ thủ! Không thể oán nàng không màng cũ tình, thật sự là thái độ công tử mấy ngày gần đây làm nhân tâm lạnh lẽo. Rõ ràng là công tử tự mình lạc đường, sau khi trở về lại đối xử nàng lãnh đạm như vậy, dường như phát sinh hết thảy đều là do nàng làm sai.
Nhưng nàng đã làm sai cái gì đâu? Nàng cái gì cũng không có làm, vô cớ bị phạt, còn gặp chủ tử ghét bỏ!
A Ngư trước kia từng cảm thấy Lục Khải Phái là một người ôn nhu, hiện tại lại cảm thấy nàng ấy lãnh khốc cực kỳ. Cho dù nàng ấy vẫn đối với nàng cười, vẫn ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng, nhưng sự ôn nhu này lại tựa một tầng hơi nước vĩnh viễn xuyên không ra, đem nàng hoàn toàn cách trở bên ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, A Ngư lại cảm giác được sợ hãi cùng bất an, nàng không hề là người không thể thay thế bên cạnh Lục Khải Phái.
Khi sự tín nhiệm không còn, phản bội tựa hồ cũng chẳng cần lý do. Đây là một cái cớ, nhưng cái cớ này lại thuyết phục được A Ngư, vì thế nàng tiếp nhận lời mượn sức của Lục Khải Thành, thậm chí không chút nào nương tay hạ độc vào nước canh của chủ cũ!
Chỉ là khi mọi việc đã hoàn thành, trong lòng A Ngư cũng không phải không hoảng hốt, không sợ. Nàng tựa hồ cả đêm qua cũng chưa ngủ, nghĩ đến chuyện độc dược chờ đến khi nào phát tác? Rốt cuộc, chính mình giết người cũng không có tư vị dễ chịu gì.
Miên man suy nghĩ một đêm cũng thấp thỏm bất an một đêm. Chờ sáng sớm nhìn đến người vốn là phải chết tung tăng nhảy nhót xuất hiện ở trước mặt, còn dùng ánh mắt sâu thẳm khó dò như vậy nhìn chằm chằm chính mình, A Ngư làm sao có thể không lo sợ? Mà nàng rất rõ ràng, phản ứng của mình đều bị Lục Khải Phái nhìn thấy, canh tối hôm qua cũng là nàng tự mình đưa tới, nếu thực sự có chuyện nàng cũng trốn không thoát!
Mệnh của nô tì là không đáng tiền, gia chủ đánh giết cũng liền đánh giết, căn bản sẽ không có người để ý tới.
A Ngư rất rõ ràng tình cảnh của chính mình, cho nên nàng sợ hãi, sợ hãi tới cực điểm, đến khi phục hồi lại tinh thần liền nghĩ chạy nhanh đi tìm chỗ dựa. Vì vậy, ngay khi Tề bá cùng Lục Khải Phái mới vừa đi, nàng đã xoay người chạy tới viện của Lục Khải Thành.
Trải qua một trăm ngày thương gân động cốt, hiện giờ tu dưỡng cũng chỉ mới một tháng, vết thương ngay chân Lục Khải Thành hiển nhiên còn chưa lành, nhưng thật ra miệng vết thương rốt cuộc cũng đã kết vảy. Tuy nhiên, hắn mấy ngày gần đây tính tình gắt gỏng, đêm không thể ngủ nên khi thức dậy đều đã khuya, canh giờ này còn chưa có tỉnh lại.
Sự vội vàng của A Ngư đã đánh vỡ không khí yên tĩnh của tiểu viện, cũng đem Lục Khải Thành vốn là ngủ không trầm đánh thức.
Mộng đẹp bị quấy nhiễu luôn khiến người bực bội, huống chi Lục Khải Thành vốn là không phải người tốt tính gì cho cam. Tuy nhiên, sau khi nghe được người đến là A Ngư, đôi mắt hắn lại đột nhiên sáng lên, không nói hai lời liền đem người kêu tiến vào.
A Ngư tới rất mau, chỉ là vẻ mặt kinh hoảng muốn giấu đều giấu không được, làm người nhìn thấy liền biết có việc.
Ánh mắt của Lục Khải Thành càng sáng lên, chỉ cho rằng nàng đã giết người nên mới kinh hoảng như vậy. Vì thế, hắn vẫy tay đuổi hết tôi tớ hầu hạ trong phòng ra ngoài, ngay sau đó liền gấp không chờ nổi hỏi: "Sự tình đã thành?"
Nhưng mà A Ngư lại làm hắn thất vọng rồi, chỉ thấy tiếp theo chân nàng liền mềm, "Thình thịch" một tiếng quỳ gối trước giường, lắp bắp nói: "Thiếu, thiếu chủ, hạ độc, chuyện hạ độc đã bị phát hiện!" Nói xong câu này càng là khóc nức nở: "Nàng tối hôm qua không dùng thiện, ta liền hạ độc trong nước canh rồi mang tới cho nàng. Ai ngờ nàng ngay cả canh cũng chưa uống, còn cầm đi uy mèo..."
Lục Khải Thành nghe được chuyện thất bại thì mặt cũng đã vặn vẹo, căn bản không muốn nghe nàng nói thêm gì nữa, thậm chí gương mặt vốn đang giả vờ ôn hòa cũng duy trì không được, trực tiếp cầm lấy gối sứ trong tầm tay đập nát.
A Ngư vẫn đắm chìm trong hoảng sợ, cũng không nhận thấy được hành động của Lục Khải Thành, tức khắc đã bị gối sứ bay tới đập cái đầu vỡ chảy máu.
Tiếng kêu đau sợ hãi truyền vào trong tai, Lục Khải Thành lại càng cảm thấy bực bội, khuôn mặt trầm đến mức có thể nhỏ ra nước: "Ngay cả việc nhỏ này cũng đều không làm tốt, ngươi còn có tác dụng gì? Cút đi, lăn xa chút, đừng lại xuất hiện ở trước mắt ta!"
A Ngư một tay che lại cái trán, máu tươi đỏ thắm từ khe hở ngón tay nàng chảy ra, ngay lập tức liền nhuộm đỏ tay nàng cùng xiêm y. Đau đớn kịch liệt làm đại não nàng trống rỗng, nhưng sau khi nghe được Lục Khải Thành nói, nàng vẫn lập tức phản ứng lại, cầu xin: "Thiếu chủ, thiếu chủ ngài cứu ta, công tử cùng Tề bá đều đã biết, đúng là vậy, ta trốn không thoát, ta không muốn chết..."
Lục Khải Thành mới sẽ không quản nàng sống hay chết, một cái nha hoàn với hắn mà nói cũng không khác gì con kiến, huống chi vẫn là cái được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều nha hoàn! Hắn đã thực không kiên nhẫn, đang muốn lại mở miệng mắng nàng lui ra, nhưng vào lúc này cửa phòng đang đóng chặt lại bị đẩy ra!
Người tới đúng là Tề bá, hắn mới vừa trấn an Lục Khải Phái rửa mặt ra cửa như thường lệ, quay đầu liền lệnh người mang theo con mèo chết kia tới nơi này của Lục Khải Thành. Đều không cần hắn thẩm vấn, vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh này, còn có cái gì là không rõ?
Từ sau khi khuôn mặt bị tổn hại, Lục Khải Thành hành sự càng thêm không có quy tắc, Tề bá vốn luôn xem trọng hắn mấy ngày gần đây đều nhận về thất vọng.
Cũng không để người ngoài đi vào, Tề bá tự mình xách theo giỏ đựng con mèo chết đặt ở trước mặt Lục Khải Thành, lại liếc mắt nhìn A Ngư vỡ đầu chảy máu quỳ gối ở một bên, trầm giọng nói: "Thiếu chủ lỗ mãng."
Lục Khải Thành ngoảnh mặt đi, ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa nhìn đến con mèo chết, khuôn mặt bị băng bó sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Nhưng Tề bá sẽ không cho phép hắn trốn tránh, cuối cùng ở dưới ánh mắt sắc bén của hắn, rốt cuộc không nhịn được nữa, Lục Khải Thành tức giận nói: "Đó là ta làm, thế thì sao? Nàng vốn chính là thế thân của ta, hết thảy lúc này lấy ta làm chủ, tại sao hiện tại lại vì nàng mà chất vấn ta?!"
A Ngư nghe được lời này thì cúi đầu, co thân mình quỳ gối một bên, chỉ hy vọng càng có ít cảm giác tồn tại càng tốt.
Tề bá lại không thèm để ý để cho nàng nghe hết thảy, rốt cuộc trong mắt hắn, A Ngư đã là một cái người chết. Hắn nghe xong lời nói của Lục Khải Thành, trừ bỏ thất vọng vẫn là thất vọng, lắc đầu thở dài: "Thiếu chủ nóng nảy như vậy, tương lai làm sao có thể làm nên đại nghiệp? Ngươi cũng biết nàng hiện giờ đều là vì ngài mà làm hết thảy, đó là làm cho nàng ở trong triều thế ngài chiếm được một vị trí nhỏ lại có cái gì không tốt? Ngài như vậy... Giờ phút này cũng vô pháp thay thế nàng đi."
Lục Khải Thành nghe được lời này lại càng phẫn nộ hơn. Cái gì gọi là thay thế nàng? Rõ ràng nên là nàng thế chính mình, hết thảy của nàng cũng đều là của chính mình! Chẳng lẽ là ngay cả Tề bá cũng sửa lại chủ ý, khinh thường chính mình mà càng thêm coi trọng Lục Khải Phái?
Quá rảnh rỗi không có gì làm càng dễ lo âu nghĩ ngợi nhiều, ý niệm này cũng không phải là lần đầu tiên Lục Khải Phái nghĩ tới. Cũng đúng là bởi vì nghĩ như thế, hắn mới càng thêm nóng nảy sợ hãi. Thế cho nên hắn gấp không chờ nổi hạ độc thủ với Lục Khải Phái, căn bản không hề quan tâm đến cục diện trước mắt.
Nhưng chuyện này hắn không thể nói với Tề bá. Bởi vậy, mặc cho cứ nghiến răng kẽo kẹt, trong mắt tối tăm u ám, hắn vẫn đưa ra giải thích: "Vết thương trên mặt ta đang chuyển biến tốt đẹp, có thể khôi phục trong thời gian đã định. Hiện giờ chức quan cũng đã có, để cho nàng xuất hiện trước măt thế nhân càng lâu thì tương lai lưu lại càng nhiều sơ hở, không bằng trước tiên bóp chết!"
Hắn nói, giương mắt nhìn về phía Tề bá, ánh mắt hung ác như sói: "Sớm muộn gì đều là phải chết, lưu lại thì có ý nghĩa gì?"
Nếu là Lục Khải Phái thật sự đã chết, như vậy chuyện kế tiếp cũng không phải không thể an bài. Rốt cuộc hai người sinh ra giống nhau, người ở Hàn Lâm Viện hôm qua đã nhìn thấy khuôn mặt Lục Khải Phái cũng không thân thức, chỉ cần cáo bệnh hai tháng, Lục Khải Thành có thể thuận lý thành chương thế thân nàng.
Kiếp trước Lục Khải Thành sở dĩ phải chết còn không phải là bởi vì Kỳ Dương quen thuộc Lục Khải Phái, sau đó lại nhìn thấu hắn sao?
Lục Khải Thành tuy rằng không phải trọng sinh, cũng không có ký ức kiếp trước, nhưng băn khoăn như vậy cũng có thế nói lý. Đây là lý do tốt nhất mà hắn nghĩ đến trước khi xuống tay, giờ đây lại chuẩn bị dùng làm cớ thuyết phục Tề bá.
Nếu không phải rõ ràng tình thế trước mắt, Tề bá thấy Lục Khải Thành như vậy, nói không chừng còn muốn khen hắn một tiếng hảo quyết đoán. Đáng tiếc sự tình đâu nào đơn giản như hắn nói? Huống chi mục đích tâm tư Lục Khải Thành cũng căn bản không ở tại đây.
Tề bá lại một lần cảm nhận được Lục Khải Thành thiển cận, ở trong lòng thầm than người này xem như không thể cứu. Trước kia còn nhìn tạm được, ai ngờ tâm tính thế nhưng lại yếu ớt như vậy, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không thể chịu đựng được. Khi so sánh như vậy, tâm tính đạm bạc lại hồn hậu của Lục Khải Phái ngược lại so với hắn càng tốt chút. Chỉ tiếc, tính tình như vậy cũng không thích hợp. Hắn tự mình giáo dưỡng nuôi lớn hai đứa nhỏ, thế nhưng không một cái đảm đương nổi chuyện!
Nghĩ đến đây, Tề bá lại có chút suy sụp tinh thần, cũng không muốn tranh luận gì nữa với Lục Khải Thành. Hắn một lần nữa nhắc tới con mèo chết, sau đó liền xoay người đi, vừa ra khỏi cửa lại liếc mắt nhìn hộ vệ đang chờ ở phía bên ngoài, người sau lập tức ngầm hiểu đi vào trong phòng, che lại miệng A Ngư rồi đem người kéo đi.
Lục Khải Thành lạnh lùng nhìn, không nói một từ.
- --
Sáng tinh mơ, Lục phủ đã cãi cọ ầm ĩ náo loạn một hồi, may mà Tề bá quản gia cực nghiêm, ra lệnh phong khẩu kịp thời, tin tức cũng không có truyền ra. Đến khi Lục Khải Phái đúng hạn ăn mặc quan bào ra cửa, hết thảy hoàn toàn trở nên bình lặng.
Chỉ là sự bình lặng này chỉ là bề nổi, những chuyện đã phát sinh ở Lục phủ sáng nay thực mau đã bị truyền vào Cảnh Thần cung.
Kỳ Dương sáng nay tâm tình không tồi, sau khi xa cách hồi lâu lại lần nữa có thể nhìn thấy Lục Khải Phái, không thể nghi ngờ là một chuyện khiến người ta cao hứng. Đặc biệt các nàng hôm qua còn cùng đi chọn một công chúa phủ mới, trong phủ còn có một mảnh rừng hoa đào, tương lai còn sẽ trồng thanh trúc mà Lục Khải Phái thích.
Lần này, công chúa phủ sẽ không lại thanh lãnh cô tịch, cũng sẽ không lại nhuộm máu tươi của các nàng, nơi đó sẽ là nơi hai người quy túc.
Tâm tình của Kỳ Dương vô cùng thoải mái, tối hôm qua cũng là một đêm mộng đẹp. Đến khi sáng sớm tỉnh lại, nàng liền mệnh thị nữ mang lên bút mực, vẽ vẽ vạch vạch ở trên bản vẽ Công Bộ đưa tới, thật cẩn thận trù tính cho phủ đệ tương lai, dự định hai ngày nữa lại mang theo bản vẽ đến tìm Lục Khải Phái.
Ngay lúc này, tin tức ngoài cung truyền tới. Sau khi trọng sinh, Kỳ Dương càng muốn trở nên cường đại, rốt cuộc không thể chịu đựng được dưới tình huống Lục Khải Phái không hay biết mà bị người hãm hại. Bởi vậy, nàng đã sớm có mật thám ở Lục phủ, nơi lúc trước Lục phủ mượn cư có, hiện giờ tân trí Lục phủ càng có. Thậm chí càng trùng hợp chính là, người hầu quét dọn sáng nay ở trong viện Lục Khải Phái trùng hợp là người của Kỳ Dương!
Mật thám chính mắt thấy xác chết mèo hoang, chính tai nghe Lục Khải Phái nói nàng uy mèo, vì thế cái mà Tề bá gọi là lệnh phong khẩu tự nhiên cũng không có nửa phần tác dụng.
Chuyện xảy ra cũng chỉ mới một canh giờ, nhưng sự tình phát sinh trong Lục phủ từ đầu đến cuối đều đã xuất hiện ở trước mặt công chúa điện hạ.
Sau khi Kỳ Dương xem xong, nàng cả kinh đánh nghiêng chung trà, nước trà thanh trong đổ lên bản vẽ, nháy mắt làm nhòe nét mực.
Chỉ Đinh thấy thế vội vàng tiến lên thu dọn, chỉ là còn chưa có thu dọn xong án thư, nàng liền phát hiện sắc mặt công chúa điện hạ cực kỳ khó coi. Bộ dáng âm trầm kia Chỉ Đinh ít thấy, sợ đến mức khiến nàng lo lắng không thôi, nàng cũng chỉ dám cẩn thận hỏi một câu: "Điện hạ, ngài không sao chứ?"
Kỳ Dương một chút đều không ổn, giấy thư trong tay cơ hồ bị nàng bóp nát. Nghe vậy, nàng ngước mắt, ánh mắt trở nên bén nhọn: "Thay quần áo, xuất cung!"
Nói xong bốn chữ ngắn gọn, cũng mặc kệ Chỉ Đinh phản ứng như thế nào, Kỳ Dương phẩy tay áo một cái liền xoay người rời đi.
Công chúa điện hạ khí thế mười phần, sắc mặt lại không tốt lắm, cho nên các cung nhân mỗi người gặp được đều khom lưng cúi đầu, không dám nhìn nhiều. Nhưng giờ phút này, nếu là có người đánh bạo ngẩng đầu lên thì có thể phát hiện, tiểu công chúa sắc mặt tái nhợt, biểu tình u ám, môi mỏng mím chặt, ngay cả hai tay giấu ở trong tay áo cũng không ngừng run rẩy. Nói là vô cùng tức giận, thế nhưng rõ ràng càng là kinh sợ, thậm chí không thể kìm nén.
Mãi đến khi trở về tẩm điện, tâm tình kinh hoàng của Kỳ Dương mới thoáng dịu lại một chút. Nàng nỗ lực trấn định, nhìn mặt trời ở bên ngoài cũng biết được hiện tại còn quá sớm, mặc dù ra cung cũng không thể thấy được Lục Khải Phái, nhưng nàng vẫn là nhịn không được, không thấy được người nàng liền không thể an tâm.
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đổi một thân xiêm y, sớm ra cung.
Xe ngựa lẹp xẹp ra hoàng thành, nhưng lại không giống như hôm qua ngừng ở bên ngoài Hàn Lâm Viện chờ người nọ. Kỳ Dương chỉ lệnh xa phu đánh một vòng ở bên ngoài Hàn Lâm Viện, liếc nhìn cánh cửa công thự một cái lại rời đi.
Canh giờ còn sớm, không thấy được người, nàng cũng không dự định chờ ở nơi này. Huống chi hôm nay Lục Khải Phái vẫn còn giá trị như thường lệ, nói vậy chỉ là bị một chút kinh hách chứ chưa tổn hại gì...
Kỳ Dương bình tĩnh lại, nói như thế để tự thuyết phục chính mình. Lúc ấy khi nhìn đến tin tức, nàng đã có thể tưởng tượng bộ dáng thất thố lúc đó của Lục Khải Phái, vẫn là không khỏi cảm thấy đau lòng, đồng thời đối Lục Khải Thành người này hận ý cũng lại lần nữa bùng lên.
Nàng chưa bao giờ là người rộng lượng, trong xương cốt bá đạo lại bênh vực người mình, sau khi trọng sinh cũng không đại biểu sẽ xóa bỏ toàn bộ ân oán xưa kia. Kỳ Dương một bút đều ghi tạc trong lòng, chỉ là ngại với Lục Khải Phái nên lúc này mới chưa từng tàn nhẫn hạ thủ với Lục Khải Thành.
Nhưng hôm nay xem ra, nàng nhất thời mềm lòng có lẽ đều là dư thừa. Huống hồ, so với chuyện để Lục Khải Phái lâm vào tình cảnh nguy hiểm thì thà rằng làm nàng ấy thương tâm một hồi!
Lúc này Kỳ Dương cũng không biết, tình nghĩa tỷ đệ của Lục Khải Phái đối với Lục Khải Thành mấy ngày đây cũng đã bị xóa sạch không còn gì. Không ai có thể một lần lại một lần bị ác ý thương tổn mà bảo trì sơ tâm, dù là người trời sinh tính tình đạm bạc như Lục Khải Phái cũng không thể.
Nếu có một ngày nàng bị buộc tới tuyệt cảnh, có lẽ không cần Kỳ Dương ra tay, nàng chính mình cũng sẽ động thủ chấm dứt mối uy hiếp này!
Chỉ là lúc này Lục Khải Phái chưa quyết tâm hạ thủ, nhưng mà Kỳ Dương đã tự có quyết định.
Xe ngựa rời khỏi Hàn Lâm Viện, xa phu đánh xe không nhanh không chậm, phảng phất chỉ là đi ngang qua mà thôi. Mãi đến khi không còn nhìn thấy Hàn Lâm Viện, Kỳ Dương bên trong xe lúc này mới buông xuống màn xe.
Bên đường có người ngẫu nhiên ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy nửa bên sườn mặt nghiêng tinh xảo của thiếu nữ bên trong xe, thực mau lại bị màn xe buông xuống che đi.
Kỳ Dương nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong xe, sau một lúc lâu không biết nàng nhớ tới cái gì, bỗng nhiên lại trợn mắt phân phó: "Để người thủ bên ngoài Hàn Lâm Viện, nếu là người trước tiên ra thì liền đi theo, đừng để cho nàng lại chạy mất."
Bên trong xe không có người khác, hai lần này Kỳ Dương xuất cung thậm chí cũng không mang theo Chỉ Đinh, bên ngoài xe cũng chỉ có một mình xa phu đánh xe. Nhưng mà vùa mới phân phó, liền có một đạo thanh âm không biết từ chỗ nào vang lên, thấp thấp nhận lời một tiếng, đột ngột đến tựa như ảo ảnh.
Kỳ Dương nghe xong trong lòng an tâm một chút, sau đó nàng nhắm hai mắt lại, nàng là thật sợ Lục Khải Phái một lời không hợp lại một lần nữa bỏ chạy!
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (trùng quan giận dữ [2]): Rượu độc bản cung đã chuẩn bị tốt, người tới, cấp họ Lục rót hết!
[2] Nguyên gốc là "trùng quan nhất nộ", trích trong "trùng quan nhất nộ vi hồng nhan", bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế.
Lục Khải Phái (vẻ mặt mộng bức):???!!!
Kỳ Dương (sờ đầu trấn an): Phò mã yên tâm, ta không có nói ngươi.
Lục Khải Phái (run bần bật): Tiểu công chúa của ta không có khả năng hung như vậy... ps: Trước khi trọng sinh, Tiểu lục không có trải qua nhiều chuyện, ngoại trừ lần cuối cùng bị độc chết thì chưa từng thấy qua nhân tâm hiểm ác. Hơn nữa, nàng nguyên bản đã bị dưỡng thành đạm bạc không tranh, cho nên tính cách tạm thời còn có điểm mềm, tuy nhiên thực mau liền sẽ chuyển biến. Yên tâm, nàng không phải bánh bao!!!
Truyện khác cùng thể loại
937 chương
145 chương
55 chương
144 chương
56 chương
10 chương
260 chương