Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
Chương 19 : Thật có lỗi, ta phu quân ngại nhiều
Edit: Phạm Mai
Thần Tịch nghĩ nghĩ đứng đắn nói: “Ngượng ngùng, vừa mới không biết, cũng không có nhìn thấy có ghi tảng đá có chủ cấm tới gần, trong lúc nhất thời dùng lộn đồ của công tử ta thật xin lỗi. Giường rất thoải mái, cám ơn.”
Hắc y nam tử nghe vậy cười, tới gần tiến đến, “Đó là của ta giường, ngươi đã ngủ lên giường của ta, thanh danh đã phá hư, không bằng gả cho ta đi.”
Ách --
Thần Tịch phiên mắt trợn trắng, người này có phải hay không vô lại.
Cơ Tĩnh Viễn nghe vậy cũng là sắc mặt trầm xuống, bất quá hắn không nói gì.
“Thật có lỗi, nhà của ta lý phu quân vốn liền ngại nhiều, thêm nữa một cái ta sẽ càng buồn rầu, cho nên, vẫn là cho ngươi thất vọng rồi.”
A?
Hắc y nam tử cùng tùy tùng của hắn đều ngây ngẩn cả người, Đa Phu?
Người của nữ tôn quốc?
Thân thủ động một cái, cố ý làm dớt đấu lạp của Thần Tịch, khuôn mặt đặc biệt của Thần Tịch liền hiện ra ở bọn họ trước mắt, lửa đỏ tóc dài đón gió bay lên, màu lam con ngươi lóe tinh lượng, giống như có thể làm cho người ta thức tỉnh, làm cho người ta một loại cảm giác ngạo thị thiên hạ.
“Xích Dương công chúa!”
Thần Tịch bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Các ngươi cũng nhận thức ta a, xem ra ta thật sự là đi đến thế nào đều phải mang theo đấu lạp. Mỹ nhân, ngươi tên là gì, nếu về sau bản công chúa phiền chán trong phủ phu thị, có lẽ sẽ nghĩ đến ngươi.”
Cái gì!
Cơ Tĩnh Viễn ba người đều hắc tuyến, nữ nhân này thật sự là một khắc không cho hắn chán ghét đều không được.
Hắc y nam tử sửng sốt sau lại nở nụ cười, “Ta gọi là Hoa Tử Huyễn, công chúa cần phải nhớ ta mới được nha.”
“Ân, ta trí nhớ vẫn là có thể.” Thần Tịch một bên nói chuyện một bên nhặt lên đấu lạp của chính mình thản nhiên rời đi, Cơ Tĩnh Viễn mặt đen theo sát ngay phía sau.
Đi rồi một khoảng cách sau Cơ Tĩnh Viễn ở Thần Tịch phía sau lạnh lùng nói: “Nếu công chúa coi trọng hắn trước mắt là có thể mang về công chúa phủ, không cần chờ.”
Thần Tịch mỉm cười, lười trả lời. Tin tưởng một cái nữ tôn quốc công chúa muốn nhận lấy một người nam nhân tự nhiên là không có vấn đề gì, bất quá, nàng không cần mà thôi.
Im lặng tiêu sái, nàng thủy chung đắm chìm ở chính mình suy nghĩ bên trong, hôm nay ám sát là ai an bài?
Còn có vừa mới xuyên qua lại đây ngày đó thân trung kịch độc lại là sao lại thế này?
Này hai sự kiện trong lúc đó có hay không liên hệ?
Cơ Tĩnh Viễn thấy nàng không hé răng nghĩ đến nàng lại suy nghĩ chủ ý quái quỷ gì, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi cảm thấy lần này thích khách sẽ là người nào?”
Cơ Tĩnh Viễn hơi hơi sửng sốt, nhìn phía trước bóng dáng liếc mắt một cái, bộ dáng bình tĩnh của nàng làm cho hắn cơ hồ nghĩ đến nàng sẽ lại đem chuyện này giao cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo đến xử lý.
Không có nghe đến của hắn trả lời Thần Tịch quay đầu nhìn thoáng qua, “Ngươi không có phát hiện gì manh mối sao?”
“Tạm thời còn không có, bất quá ta cảm thấy bọn hoh không phải một cái sát thủ lãnh huyết vô tình, có thể nhìn cách bọn họ đối với hộ vệ nhìn ra được, họ hoàn toàn không muốn giết tất cả, bọn họ tựa hồ chính là muốn duy nhất tính mạng của công chúa.”
Cũng có thể như thế, họ giết nàng chính là theo mệnh lệnh của một ai đó.
Cơ Tĩnh Viễn nhìn nàng một cái nhẹ giọng hỏi: “Công chúa lần này không phải tính cũng giao cho Hoàng Phủ công tử đến điều tra chứ?”
Thần Tịch có chút mạc danh kỳ diệu, “Vì sao muốn giao cho hắn? Hắn không phải phải rời khỏi sao?”
“Công chúa luôn luôn đem này đó chuyện trọng yếu đều giao cho của hắn.”
Nga, Xích Dương công chúa thực tín nhiệm Hoàng Phủ Cảnh Hạo? Thần Tịch cười khổ một tiếng, ai biết Hoàng Phủ Cảnh Hạo có phải hay không thật sự đối nàng trung thành và tận tâm đâu.
“Trong phủ Công chúa, có người nào thực hận ta muốn ta chết hay không?”
Cơ Tĩnh Viễn chấn động, nhìn Thần Tịch biểu tình có buông lỏng, rất nhanh lại nói, “Công chúa đa tâm, người phủ công chúa không có một người nào không hy vọng công chúa sống được hảo hảo, ngươi nếu chết đi, không chỉ một mình chúng ta có việc, dòng tộc của nhà bọn ta cũng không ai có kết cục tốt.”
Thật không, nói không chừng còn có nhân bí quá hoá liều đâu.
Thần Tịch thân thủ xao xao đầu, có chút buồn rầu.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lần này đến khiến cho nàng đối công chúa phủ một người đều không thể tin tưởng, nàng thậm chí hoài nghi trong công chúa phủ này không hề có một người nào đối với nàng là thật tình.
Sau này, nàng nên làm sao mới tốt đây?
“Công chúa, ta có một cái nghi vấn, không biết công chúa khi nào có tập võ?” Cơ Tĩnh Viễn cuối cùng vẫn là không áp chế được lòng hiếu kì, hắn thật sự rất muốn biết Xích Dương công chúa vừa mới giết người vô hình là công phu gì.
“Điểm ấy ngươi không cần quá rõ ràng, có một số việc, không biết vẫn là tốt hơn.” Thần Tịch nhìn trước mắt có một cái tiểu khách sạn, liếc mắt một cái, tâm tình tốt hơn một chút, “Ta đói bụng, đi ăn bữa cơm đi.”
Cơ Tĩnh Viễn đầy mình nghi hoặc đi theo nàng đi vào khách sạn, hai người vừa ngồi chợt nghe đến một trận dồn dập tiếng vó ngựa truyền đến.
Trên đường bụi đất bay lên, Cơ Tĩnh Viễn nhìn đến người ngồi trên ngựa đang đi tới hơi sửng sốt, “Công chúa, Đại công tử cùng Hoàng Phủ công tử đều đến đây.”
Đại công tử?
Thần Tịch sơ qua có chút tò mò, Nhậm Di nói qua, Đại công tử Gia Cát Tĩnh Trạch túc trí đa mưu, văn thao vũ lược, trên thực tế chính là Đại công tử là người quản lí phủ công chúa.
Ánh mắt nhìn về phía phương hướng từ Xích thành công chúa phủ đi ra, nàng thấy một người diện mạo tựa như Phan An, không, phải nói cho dù Phan An tái thế, cũng không được như hắn đi. Kia nhắm chặt môi lộ ra gợi cảm, cái mũi anh tuấn, mày rậm dưới là hai mắt hẹp dài, thâm thúy hai tròng mắt bàng như nước biển làm cho người ta nhìn không thấu. Tuy gương mặt dễ nhìn nhưng làm cho người ta có cảm giác lạnh cả người, bá đạo mà bừa bãi.
Thời điểm nhìn thấy nàng trong ánh mắt Gia Cát Tĩnh Trạch lộ ra chút kinh ngạc cùng với an tâm, Thần Tịch âm thầm cười nhạo, nguyên lai còn có người để ý đến sống chết của nàng.
Mà Hoàng Phủ Cảnh Hạo đang nhìn đến nàng thì gương mặt nghiêm túc liền biến thành lạnh nhạt, làm cho người ta nhìn không ra tâm tư.
“Tĩnh Trạch gặp qua công chúa, “
“Thuộc hạ tham kiến công chúa.”
Hai cái xuất sắc nam nhân trước sau hướng nàng hành lễ, Thần Tịch vẫy vẫy tay, “Thực khéo, đến đây liền cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo mâu trung hiện lên một chút ngạc nhiên, cũng là quy củ ở một bên ngồi xuống, Gia Cát Tĩnh Trạch cũng là giống nhau nhẹ nhàng ngồi xuống.
Thần Tịch âm thầm thở dài: Này hai cái đều là người thông minh, không biết nếu cùng nhau thì sẽ như thế nào?
Không, vài vị phu quân trong công chúa phủ đều không có ai là đứa ngốc cả.
Trong điếm tiểu nhị vừa nghe là công chúa chân đều có chút phát run, chưởng quầy càng thêm khẩn trương, tự mình tiến lên tiếp đón, “Thảo dân --”
Thần Tịch khoát tay, ôn hòa nói: “Ta vụng trộm đi ra, lão bản không cần để ý, mang lên một số món ăn có tiếng trong tiệm ngươi. Ta không nghĩ nhiễu dân.”
“Là là, nhỏ (tiểu nhân) lập tức làm cho người ta chuẩn bị.”
Chưởng quầy một chút cũng không dám qua loa, tự mình đến phòng bếp phân phó đầu bếp hoả tốc chuẩn bị đồ ăn đúng sở trường, hắn không có khả năng đắc tội quý nhân a.
Bốn người, một bàn đồ ăn, chưởng quầy mang lên chin món đò ăn, sau Thần Tịch lại lần nữa mở miệng, “Lão bản, vậy là đủ rồi, đồ ăn tốt lắm, vất vả các ngươi.”
“Ha ha, không vất vả, công -- tiểu thư thích là tốt rồi.”
“Ân, tiếp đón khác khách nhân đi thôi, không cần để ý tới bàn của chúng ta.”
“Là là, nhỏ (tiểu nhân) không quấy rầy.” Chưởng quầy hô khẩu khí rời đi, vừa lòng là tốt rồi.
Thần Tịch cầm chiếc đũa mỗi dạng đồ ăn đều ăn qua một ít, cơm tẻ cũng ăn một chén lớn, chờ nàng sau khi ăn xong phát hiện bên người ba nam nhân đã sớm ăn xong rồi.
Từ từ buông chiếc đũa, nàng thanh nhiên cười, “Này đồ ăn thật không sai. Tĩnh Viễn, trả tiền đi thôi.”
Cơ Tĩnh Viễn theo lời lưu lại một lượng bạc, chưởng quầy bắt đầu không chịu thu, bất quá bị Cơ Tĩnh Viễn khuyên vài câu sau liền thu vào, cung kính đưa Cung Thần Tịch đi ra ngoài.
Ba nam nhân đi theo phía sau Thần Tịch, Cơ Tĩnh Viễn đối với hai nam nhân bên người nhún nhún vai tỏ vẻ hắn vô tội.
“Công chúa, chuyện tình thích khách --”
“Thích khách chuyện tình liền giao cho Tĩnh Viễn điều tra đi, Hoàng Phủ tướng quân quân vụ bận rộn chỉ để ý đi quản lý quân vụ.”
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
27 chương
27 chương
1 chương
46 chương
70 chương