Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
Chương 142 : Thần Tịch ghen
Thần Tịch ở trong cung điện của Sở Mục Nhiên, nghỉ ngơi một ngày, buổi tối ngày hôm sau, Hoàng đế Sở quốc tổ chức cung yến chiêu đãi nàng.
Nghe nói vô cùng long trọng, mời rất nhiều quan viên cùng gia quyến tới tham gia.
Sở Mục Nhiên nghe phong thanh biết được Hoàng Hậu trong yến hội sẽ gây khó khăn cho Xích Dương công chúa, trong lòng không thoải mái nhưng cũng quyết định chịu đựng. Dù gì cũng là mẹ hắn, hắn không nghĩ quá mức gay gắt.
Bắc Đường Liên Vân tuy rằng chung một cái sân với Thần Tịch, nhưng vẫn như trước bất hòa với Thần Tịch, làm cho Thần Tịch ngày càng rầu rĩ. Đáy lòng thấy mất mát nhưng rồi nàng chỉ thở dài, như thế cũng tốt. Nhưng dù nghĩ vậy trong lòng vẫn không được thoải mái?
Chẳng lẽ nàng đang khẩu thị tâm phi?
“Công chúa, có tâm sự?” Sở Mục Nhiên vừa đi vào liền nhìn đến bộ dáng phiền muộn của nàng.
Thần Tịch lắc đầu, “Không có việc gì, đêm nay cung yến có những người nào?”
“Nam nữ đều có, công chúa thân phận tôn quý, tự nhiên cũng là người một ít tôn quý đến cùng đi.” thời điểm Sở Mục Nhiên nói lời này có chút chột dạ, bất quá tiệc tối hắn nhất định bảo hộ nàng.
Thật không? Thần Tịch hơi hơi câu môi, những gì nàng nghe được cũng không phải là như vậy đâu! Bắc Đường Liên Vân hắn mặc dù có cố ý làm bất hòa, nhưng việc cần phải làm vẫn vô cùng cẩn thận. Nghe nói yến hội đêm nay được chuẩn bị từ lâu, chuyên môn vì nàng chuẩn bị không ít người chiêu đãi.
“Đúng rồi, công chúa, hai ngày nay Bắc Đường công tử không thấy đâu, chẳng lẽ là tức giận? Bực mình công chúa tới đây cầu hôn?”
Thần Tịch liếc trắng mắt, làm sao có thể, “Hắn có quyết định của chính mình.”
“Cái gì? Công chúa, ngươi nên sẽ không thật sự muốn cho mọi người cuối cùng đều cùng rời đi? Nói thật, chúng ta đều đại biểu cho thế lực bất đồng, người nên hảo hảo lợi dụng bọn ta chứ không phải đem người đẩy đi. Thân phận của ngươi không thể tùy hứng như người thường được.”
Đúng vậy. Không tầm thường!
Thần Tịch sâu kín thở dài, nàng cũng hiểu được, không cam lòng trở thành quân cờ, lại muốn sớm một chút giải thoát để tiêu dao tự tại, đây có lẽ là lòng tham của nàng.
“Công chúa như thế nào lại thất thần? Sẽ không là thật cùng Bắc Đường công tử giận dỗi đi?”
“Không có, chính là hắn nói làm xong chuyện này hắn sẽ rời khỏi.”
Cái gì!
Sở Mục Nhiên kinh ngạc nhìn nàng.“Công chúa, ngươi thật sự muốn thả hắn đi?”
“Không có. Hắn chính là rời đi vài ngày, không phải không trở lại.” Thiếu chút nữa đem sự tình nói hỏng rồi, Bắc Đường Liên Vân cho dù rời đi cũng sẽ lưu lại thế thân.
Lui lại đường lui chẳng qua là vì mối quan hệ của nàng cùng Bắc Đường Quân Liên thôi.
Sở Mục Nhiên nhìn nàng trầm mặc cũng không truy vấn, hai người cứ như vậy im lặng, cuối cùng Thần Tịch nói muốn nghỉ ngơi để đuổi khéo Sở Mục Nhiên đi.
Trong cung im ắng, có chút nặng nề. Thần Tịch nghĩ đến Bắc Đường Liên Vân liền nhịn không được có chút phiền chán đứng lên, nàng chưa từng có tâm tình mâu thuẫn như thế. Không nghĩ đối phương tới gần, lại vì đối phương làm bất hòa mà mất mát!
Chán ghét tâm tình ảo não như thê, nàng muốn hét một tiếng thật lớn, may mà nàng vẫn còn nhớ rõ đây là hoàng cung, lại là hoàng cung của quốc gia khác, không thể làm mất hình tượng.
Đang suy nghĩ, chợt nghe đến cách vách truyền đến một trận âm thanh vui cười, trong đó còn có một đạo thanh âm nàng quen thuộc, Bắc Đường Liên Vân!
Không biết hắn đang cùng ai nói chuyện vui vẻ như vậy. Trong lòng tò mò liền lắng tai nghe:
“Bắc Đường công tử, nếu ngươi chưa cùng Xích Dương công chúa thì tốt rồi, ai!”
“Công chúa đối với ta cũng không phải là thích, cùng cũng chưa từng có cái gì khác.” Đây là thanh âm trầm trầm của Bắc Đường Liên Vân. Bất quá nghe vào lại có ý tứ oán giận.
Lại nghe nàng kia nói: “Xích Dương công chúa không thích ngươi sao? Bản công chúa nhìn ngươi tuấn tú lịch sự, phong độ có thừa, còn tưởng rằng Xích Dương công chúa thực quý trọng ngươi!” Trong giọng nói lộ ra vô cùng tiếc hận.
Công chúa, Sở quốc công chúa sao?
Thần Tịch trong lòng chậm rãi dâng lên lửa giận, Bắc Đường Liên Vân, cư nhiên ở chính dưới mí mắt mình cùng nữ nhân khác thân mật nói chuyện như thế, thật sự là đáng giận đến cực điểm!
Kế tiếp lại nghe bọn họ vui đùa một chút, hoàn toàn là bộ dáng vui vẻ.
Không bao lâu, nghe được bọn họ nói chuyện Thần Tịch đều muốn bốc hỏa:
“Bắc Đường công tử, ngươi nói nếu ta dùng hai mĩ nam cùng Xích Dương công chúa đổi ngươi, nàng liệu có đáp ứng không?”
“Ha ha, Thiên Cầm công chúa nói đùa, tại hạ làm gì có đức như thế.....”
“Không, ta cảm thấy đáng giá, chính là không biết ngươi có hay không nguyện ý -
-” Thanh âm của vị công chúa kia mềm mại uyển chuyển tưởng chừng có thể nhỏ ra nước.
Thần Tịch cắn răng, nàng quyết định, chỉ cần Bắc Đường Liên Vân dám nói một câu nguyện ý, nàng liền tự mình hạ độc hai bọn họ! Cho dù nàng cự tuyệt Bắc
Đường Liên Vân, cũng không chấp nhận được hắn như thế coi rẻ tồn tại của chính mình, đảo mắt liền coi trọng nữ nhân khác, đây mà gọi là thích sao?
Thần Tịch lúc này không có ý thức được chính mình giờ phút này nghiễm nhiên chính là một cái bình dấm chua, hai hộ vệ của nàng âm thầm rời khỏi cửa, trong lòng bi ai: Bắc Đường công tử, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!
Thật lâu sau, lại nghe đến Bắc Đường Liên Vân nhẹ giọng nói: “Thiên Cầm công chúa, ta là người của Xích Dương công chúa, tự do của ta cũng là do Xích Dương công chúa định đoạt, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta!”
“Ta là nói thật, ta cảm thấy ngươi tốt lắm!”
Hừ, ai nói cổ đại nhân thực rụt rè, ở nàng thấy rõ ràng là vô cùng lớn mật, rõ ràng Bắc Đường Liên Vân nay còn là phu thị của nàng, Sở quốc công chúa này còn không ý tứ đến bái phỏng lại còn tỏ vẻ yêu thương!
Bắc Đường Liên Vân lại vẫn là câu nói kia, “Thiên Cầm công chúa, mời ngươi không cần làm ta khó xử.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta tự mình đi hỏi nàng vậy!”
......
Thần Tịch gắt gao nắm tay, lại vô tình làm ảnh hưởng tới vết thương hôm trước, nhịn không được hô nhỏ một tiếng đau.
“Công chúa, ngươi không sao chứ?” Cửa hộ vệ lo lắng đến hỏi, cũng là thuận tiện nhắc nhở cô công chúa cách vách, cầu xin các ngươi muốn nói phải chú ý tai vách mạch rừng.
Thần Tịch hấp khẩu khí, chịu đựng đau nhức, “Đi gọi Sở Mục Nhiên đem cho ta ít kim sang dược đến, bả vai của ta đau.”
“Là.”
Không cần một lát, Sở Mục Nhiên liền vội vã vào, “Công chúa, miệng vết thương vừa đau?”
“Không cẩn thận tác động, bôi dược vào sẽ không sao, bất quá ta bên người dược đã không có, phiền toái ngươi phải tới đưa cho ta!”
“Yên tâm, ta cũng đem theo thuốc mỡ, bôi xung quanh miệng vết thương, không đến ba ngày, nhất định sẽ kết vảy lành lại.”
Thần Tịch gọi một cung nữ tới bôi thuốc cho mình, thuốc mỡ lành lạnh bôi vào vết thương, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.
Cung nữ bôi thuốc xong, hầu hạ Thần Tịch chỉnh sửa quần áo đi ra, Sở Mục Nhiên lập tức bước đi tiến vào, “Công chúa, cảm giác như thế nào?”
“Tốt hơn nhiều, cám ơn ngươi!”
“Nhấc tay chi lao, lại nói, chúng ta cần phải khách khí sao? Công chúa, ngươi cần phải yêu quý thân thể của chính mình, không thể lần nữa miễn cưỡng chính mình.”
“Ân, ta biết.” Thần Tịch thở dài, có chút u oán, “Tình yêu vừa ngắn ngủi lại lạnh bạc, người cũ người mới luân phiên tới.”
Sở Mục Nhiên kinh ngạc nhìn nàng: “Công chúa, ngươi vì sao đột nhiên sinh ra cảm thán như vậy? Tình của người khác ta mặc kệ, bất quá, tình nghĩa của ta đối công chúa nhất định sẽ không ngắn ngủi!”
Ha ha, không ngắn rốt cuộc là bao lâu, gặp được người thích hợp, rất tốt, nói không chừng lại đột nhiên thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
462 chương
8 chương
19 chương
11 chương
117 chương