Trong khi đó ở một nơi cách xa nơi nó đang ở nữa vòng trái đất ,Tại một ngôi biệt thự sang trọng và lộng lẫy ,trong thư phòng _Thưa ngài công chúa đã đi học !- vị quản gia già của ngôi biệt thự nói _chuyện đó ta đã biết rồi ,chỉ là sớm hơn ta dự định thôi . _vâng ,ngài liệu việc như thần _không phải là liệu việc mà vì chuyện này có liên quan đến người nó yêu thương nên nó mới đến trường thôi ,gọi điện cho hiệu trưởng trường đi vài ngày nữa tôi sẽ về nước _nhưng còn công chúa ? _không sao đâu ta biết nó vốn rất hận ta nhưng nó đã hiểu sai rồi ta chưa bao giờ ghét bỏ nó cả ,nó là đứa mà ta yêu rất nhiều hơn cả anh hai của nó . _vậy sao từ trước đến giờ người chưa bao giờ ôm công chúa ,hôn công chúa như người cha yue6 thương con vậy tôi chỉ thấy ngài yêu thương tiểu Hạnh nhân mà thôi thật không công bằng cho công chúa . _Ông Lâm chẳng lẽ ông the tôi bao năm nay mà không hiểu tôi sao ,ôm vào lòng đâu có nghỉ là yêu ,quan tâm đâu có nghĩa là thương .Lạnh nhạt đâu có nghĩa là ghét ,không ôm vào lòng đâu có nghĩa là không yêu . _tôi chưa hiểu lắm _con bé giống tôi lắm về tính cách lẫn diện mạo , ngay cả đến cách bày tỏ tình cảm .Ông có biết vì sao tôi lại làm thế không vì con bé quá hoàn hảo ,hoàn hảo đến mức khó tin từ nhỏ nó đã chứng tỏ được mình ,té đau mà không khóc chỉ biết im lặng chịu đựng ,mỗi lần như thế lòng tôi lại rất đau .Tôi chờ đợi tiếng nó gọi cha đã mười mấy năm rồi nhưng đáp lại tôi chỉ là con số không tròn trịa .từ từ nó lớn dần lên thì càng ngày tính cách của nó còn quái đảng hơn nhưng biết làm sao được mỗi lần tôi quan tâm thì nó lại từ chối sự quan tâm đó có lẽ võ bọc ấy đã ăn sâu vào người nó rồi .Biết đâu may mắn lần này sẽ giúp cho nó tìm lại nụ cười thì sao .Sau sự việc của hạnh nhân biết đâu nó lại tìm được những nụ cười hạnh phúc đã đanh mất trong ngần ấy năm trời. " Nếu như có một ngày tôi biết rằng bạn không còn là bạn tôi nữa thì sẽ thế nào ,liệu tình bạn mới chớm nở có tàn lụi ,chắc sẽ không phải không đúng không .Hãy hưa đừng bao giờ làm thế với tôi nhá. " Nó được cô giáo sắp cho một chỗ ngồi mà theo nó là lí tưởng vì nơi đó có ít người ngồi ,không nơi nào khác chính là bàn cuối lớp.Nơi có một cô bạn da trắng ,gương mặt baby giống như hạnh nhân của nó vậy chì khác là cô bạn này vui tính hơn ,bạo dạng hơn .Nó nhanh chống bị vẻ ngoài đáng yeu6 của cô bạn này thu hút .Người có khiến cho ánh mắt nó phải quan tâm nhiều nhất .Loay hoay một tí thì nó cũng có thể bắt chuyện được với cô ,Người đầu tiên được nó chủ động làm quen .trò chuyện một hồi no` cũng biết được tên của cô bạn nhỏ _chào cậu tớ là Cao Thanh Trúc gọi tui là Miu được rồi nha ủa mà bạn họ lâm hả ? _sao ,tớ là lâm nguyệt anh _Biết rồi ,vậy sao này tớ gọi cậu là Bell nha ,tên đẹp hong tớ mới nghĩ ra đó . _tuỳ thôi cậu muốn kêu gì cũng được. Ngồi nghe cô bạn nhỏ nói chuyện mà nó muốn ngủ luôn nào là bạn sống ở đâu nhà cò những ai ,có được ba mẹ yêu thương không ? sống có hạnh phúc không ? có anh chị em gì không ? .Mỗi ngày đến trường bằng gì có ai đưa đi học hay là tự đi khiến cho nó chỉ biết cười trừ trước những câu hỏi của miu .Trước đây nó từng nghĩ đi học chỉ có thế hoặc là nhàm chán hơn nên chưa khi nào nó thích đi học cả , theo nó chỉ có hai lựa chọn thôi một là học ở nhà hai là học xong trong vòng một hai năm rồi ở nhà vui chơi chứ khi nào đến tuổi thì thi đại học học rồi ra trường thế thôi , nhưng có lẽ nó đã sai lầm sai lầm khi không biết định nghĩa thế nào là tình bạn ,tình cảm gia đình .Nó từng rất ngưỡng mộ Tiểu Hạnh nhân nhưng chỉ im lặng mà không dám nói ra . Nó chỉ biết câm lặng đứng từ xa quan sát quan sát người mà nó monh có được từ yêu thương từ rất lâu rồi nhưng mong ước chí là ước mong khi người đó chưa một lần ôm lấy nó ,chưa bao giờ hôn nó như khi ông làm cho tiểu Hạnh Nhân .Nó nhớ rất rõ những lúc nó bị bệnh thì điều do bà quản gia chăm sóc hoặc anh hai chăm sóc nhưng còn khi tiểu hạnh nhân bệnh thì ông luôn túc trực bên cạnh ,luôn gọi tên cô trong những lúc cô bé hét lên khi gặp ác mộng .Còn nó dù một lần bị như vậy ông cũng chẳng hề yêu thương hay vỗ về ,có lẽ vậy mà nó lớn lên trong vỏ bọc băng giá do mình tạo ra ,nó từ chối tất cả sự quan tâm của mọi người ngoại trừ anh hai vì quanh nó chỉ có anh hai là yêu thương nó thôi người có thể kéo nó quay về một cuộc sống bình thường nhưng rồi anh cũng bị bắt phải rời xa nó ,phải đến bên tiểu hạnh nhân chăm sóc cho cô bỏ lại mình nó bơ vơ trong ngôi nhà rộng lớn nhưng lại hiu hắt ảm đạm đến sầu thảm . Sống trong một ngôi nhà to lớn nhưng lại cô đơn đến phát thèm người chỉ mong có một người nói chuyện với mình nhưng họ chỉ biết cung kính làm theo những mệnh lệnh của nó ,chấp nhận tính cách khác người của nó .Nó nhớ lúc nó 10 tuổi chỉ sống một mình nhưng cuộc sống rất vui vẻ hằng ngày đều được nhìn thấy ba ,nhưng khi ông mang tiểu hạnh nhân về nhà và bảo cô là con gái của ông , lúc đó nó như bị nhấn chìm xuống địa ngục tâm tối kia khi hằng ngày phải nhìn thấy người mà mình rất muốn gọi một tiếng cha nhưng lại không được còn cô bé kia lại có thể vui chơi ,cười đùa bên ông . Nó đang trong mớ suy nghĩ bòng bông kia thì có tiếng là hét ầm ĩ của những học viên khác khiến cho nó sực tĩnh .Nó ghét ồn ào nhưng có thể làm gì được nếu trong thân phận của một vị công chúa cao cao tại thượng kia thì nó đã vứt cả lũ nhốn nháo truớc mặt kia vào thùng rác mất rồi nhưng với thân phận là nữ sinh học bổng thì nó phải im lặng chịu đựng cho đến khi nào nó điều tra xong vụ việc kia đã .Đang trầm ngâm thì tiếng của miu vang lên bên tên ,nó quay lại và sút ngất khi thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí kia ,buôn một câu hết sức vô tình _có chuyện gì vậy ? _cậu còn hỏi sao ?,cậu có biết tớ kêu cậu bao nhiêu tiếng rồi không ,muốn khan cả cổ họnh rồi đây .- miu phụng phịu nói chuyện làm nó bật cười _ha ha ,chỉ có vậy thôi sao ? thế mà cũng giận -nhận ra hành động hơi kí của mình nó lấy lại vẽ lạnh lùng vốn có hằng ngày _cậu cười đẹp quá !- cô bé vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ sau mụ cười của nó _ đi ăn thôi !-nó tránh câu nói của cô bé rồi toan bước đi để lại cô bé gọi í ơi theo phía sau * Trong căn teen ....... Bây giờ là ra chơi thảo nào lúc nãy lại ồn ào đến vậy .Nó củng miu đi đến một cái bàn trong góc mắt ,đi ngang qua bàn nào thì những học viên bàn ấy lại dành cho nó một ánh mắt chẳng mấy là thân thiện ,nhửng anh mắt khinh thường ,có người còn kên tiếng nói xéo này kia nhất là bọn tiểu thư lắm tiền nhiều của kia .Nó chẳng quan tâm kéo tọt Miu đi xuống phía cuối ngồi .Nó thì đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh nhưng đầu óc thì lại không thảnh thôi mà đang phân tích về ngôi trường này .Mười lăm phút ngồi chờ đợi nhưng chẳng thấy miu đâu chẳng phải cô bé nói đi lấy đồ ăn sao ,sao lại đui lâu đến thế không lẽ có chuyện gì xảy ra và đúng như nó đoán .Từ phía xa kia có đám động bu quanh hét ầm lên ,ai củng tò mò và xót thương cho dồ phận của côp gái nhỏ vừa vô ý đổ phải ly cafê đan lên áo người kia . Nó chăm chú quan sát từng cử chỉ ,lúc này mới nhận ra người đang cúi gằm đầu kia không ai khác chính là miu .Đứng dậy đi lại nơi đám đông nó lách qua và bước vào đứng quan sát _này có mắt không ? đổ cà phê lên áo hoàng từ rồi kìa .-một cô gái tóc đỏ đứng oan oan cái miệng _mau xin lỗi đi - lần này là tên đi gần tên bị đổ cà phê Thấy miu chẳng nói gì thì bọn họ càng làm tới ,họ ấn đầu miu xuống càng khiến cho cô bé lắp bắp run sợ Riêng chỉ có nó và tên kia là im lặng nhưng rồi hắn cũng lên tiếng _ lau sạch _ xin ...lỗi hoàng tử ...tôi tôi ...-miu chưa kịp nói hết câu thì có một bàn tay kéo nhỏ ra phía sau ,người đó không ai khác chính là nó Ai củng nhìn nó như thể một xsinh vật lạ ,làn da trắng mắt to hai mí , đôi mắt có màu xám tro lạnh lùng và kiên định ,gương mặt xinh như thiên thần khiến cho tên đó khựng lại vài giây ,Nó đưa mắt nhìn tên trước mặt mình rồi quay lại nhìn miu ân cần hỏi _có sao không ? . cô bé chỉ lắc đầu _xin lỗi -nó buôn một câu lạnh lùng xin lỗi tên đó khiến cho tất thảy mọi người đều nhìn nó ngay cả miu ,sau khi nghe câu nói của nó cũng phải lạnh cả sống lưng _không có thành ý ! -tên đó cũng chẳng vừa _ muốn gì ? _lau sạch _có thể đi Nó chẳng nói gì chỉ đi lại cái bàn trống nơi có bình nước đầy ,cầm bình nước trên tay ,mọi người ai cũng tròn mắt nhìn nó khi làm vậy với vị hoàng tử cao ngạo của học viện Vạn thiên này đây.Nó nắm tay của miu dắt đi ra khỏi đám đông để lại một còn người ướt như chuột lột . Phía xa có một nụ cười bán nguyệt nở trên môi ,một cái nhếch môi căm phẫn " Dám đối xử thế với hoàng tử thì các người phải trã giá " một câu nói " thú vị "trên đôi môi ngọc ngà phát ra từ moệng người bị tạt nước .Một nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp trên đôi môi nó như ấn chứa những điều ma mị Hãy hứa rằng cậu sẽ mải là bạn của tớ m,đừng bao giờ rời xa tớ như họ ,hảy để tớ bảo vệ cậu ,nếu như có một ngày tôi biết rằng bạn không còn là bạn tôi nữa thì sẽ thế nào ,liệu tình bạn mới chớm nở có tàn lụi ,chắc sẽ không phải không đúng không .Hãy hứa đừng bao giờ làm thế với tôi nhá.