Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 98 : Nếu Muốn Cầu Hôn Trước Tiên Phải Chuẩn Bị Sẵn Sẽ Bị Thất Bại

Đêm 24/12. Cái gọi là “Đêm bình an” dù sao cũng là ngày lễ của phương Tây, dù nước Z trước kia của Hạ Hoàng Tuyền hay nước Viêm Hoàng bây giờ, cách mọi người chúc mừng không phải là quây quần bên nhau cùng ăn uống trò chuyện, mà đi ra ngoài đường cảm nhận cảnh tượng phố phường náo nhiệt. Thành phố W tập hợp hàng triệu người này không phải là một thành phố nhỏ, vì kiểm soát vật tư nên đầu đường khá vắng vẻ, nhưng chuyện này sao có thể ngăn cản sự nhiệt tình của mọi người? Thứ gọi là chúc mừng, đồ vật là thứ yếu, nhân tài mới thực sự là chủ chốt! “Muội tử, A Thương, ra ngoài thôi.” Ngôn tiểu ca ra phòng khách gọi. “Chờ một chút!” Tiếng Hạ Hoàng Tuyền đáp lại vọng ra từ trong phòng. Hôm nay cô gái mặc quần áo mà không biết Ngôn tiểu ca tìm được ở đâu, theo cách nói của hắn là “Lễ Giáng Sinh phải có ba màu đỏ, trắng, xanh, em đừng có lúc nào cũng vác nguyên cây đen thế!” Áo khoác màu đỏ rực rỡ, viền cổ và tay áo là lông xù màu trắng, tôn lên áo len cùng màu bên trong, bởi vì áo khoác được cài kín nên chỉ thấy một phần váy ca rô đỏ đen, dưới nữa là đôi giày bó màu trắng, một chiếc nơ đỏ được treo nghiêng bên ngoài, ở giữa tâm nơ là một cái chuông nhỏ màu vàng, lúc đi rung lên tiếng kêu leng keng, rất là đáng yêu. Cô đứng trước gương chỉnh áo khoác, lại xoay thêm một vòng, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ. Mặc dù trước khi xuyên qua cũng không phải chưa từng mặc như vậy, nhưng mà mấy tháng qua cô chỉ mặc quần cho tiện đánh nhau, thế nên bây giờ ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái. “Sao thế?” Hạ Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm vào Thương Bích Lạc đột nhiên xuất hiện trong gương, phồng mặt nói: “Em nói này, trước khi anh vào phòng không thể gõ cửa à? Lỡ như em còn đang thay quần áo thì làm sao?” Vậy vừa đẹp, đương nhiên câu này không thể nói ra, vì thế Thương Bích Lạc mặt dày trả lời: “Anh gõ rồi, là do em đang tập trung nên không nghe thấy.” “…Phải không đấy?” Hạ Hoàng Tuyền gãi mặt, chuyển sang nhìn về phía Thương Bích Lạc, vô thức kéo kéo làn váy, “Nhìn, nhìn thế nào? Có kỳ quá không?” “Ừm…” Thương Bích Lạc sờ cằm. “…Thực sự trông kỳ lắm à? Em còn tưởng…” Cô cúi đầu bắt đầu cởi cúc áo khoác, không biết vì sao, lòng cô bỗng thấy hơi thất vọng. “Không, rất đẹp.” “…” Hạ Hoàng Tuyền ngơ ngác nhìn chăm chú vào nụ cười trên mặt thanh niên, sau khi hít sâu một hơi, rống giận thành tiếng: “Khốn nạn, anh nói chuyện đừng có kiểu ngắt quãng thế được không?!” Độ cong khóe miệng Thương Bích Lạc càng tăng: “Anh là bị vẻ đẹp làm cho ngây người thôi.” “…Xéo!!!” Mặt cô gái “bùm” một phát liền đỏ bừng, cô giơ nắm đấm nên đe dọa, “Muốn chết à?” “Anh sai rồi.” Thanh niên rất thành khẩn nhận lỗi, sau đó nói thêm, “Anh bồi thường cho em được không?” “Bồi thường gì?” Hạ Hoàng Tuyền nhướng mày, khoanh tay trước ngực, “Nếu em mà không hài lòng thì em sẽ đánh chết anh!” Thương Bích Lạc giơ ngón tay ra bấm bấm, “Đỏ, trắng, còn thiếu xanh?” “…” Ồ, hình như đúng vậy thật, sau đó chợt thấy Thương Bích Lạc ngoắc ngoắc ngón tay về hướng cô, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm anh một lúc, giống như muốn xem tên này muốn chơi âm mưu quỷ kế gì, nhưng đáng tiếc là cô đã thất bại, đành bĩu môi, lừ đừ dịch tới cạnh tên nào đó, “Anh muốn làm gì?” Thanh niên cười cong cong đôi mắt, lấy một cái vòng tay từ trong túi áo khoác màu xám bạc, cái vòng được làm bằng kim loại màu bạc, được quấn xen kẽ các dải lụa màu xanh lam, khiến người ta chú ý là khảm trong đó là những viên đá quý trong suốt màu xanh lá mạ, màu sắc trong veo đẹp đẽ, rất bắt mắt. “Cái này…” Hạ Hoàng Tuyền chớp mắt, ngồi xuống, cẩn thận chọc chọc cái vòng tay, “Cho em à?” “Ừ, quà tạ lỗi.” “Hừ, em đành miễn cưỡng nhận vậy!” Thương Bích Lạc nở nụ cười trong lòng, dù ngoài miệng nói vậy, nhưng vui sướng nơi đáy mắt đã tiết lộ hết rồi. Hôm nay cô không buộc mái tóc dài lên, ngược lại để xõa tung trên vai, trong lúc hoạt động vài sợi tóc khẽ rơi xuống đầu gối anh, dù cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại ấy. Đôi mắt hai màu kia tỏa sáng lấp lánh, giống như sao trời nơi cuối chân trời, cô vươn tay về phía lòng bàn tay anh, giống như chú mèo nhỏ đang đưa móng vuốt thăm dò món đồ chơi mà người chủ mới mua về, chọc này, chọc rồi lại chọc, cuối cùng phát hiện ra, “A! Thứ này là cho mình chơi!” Vì thế lòng đầy vui sướng dùng móng vuốt lông xù cầm cái này lên. Sau khi cầm lấy, Hạ Hoàng Tuyền cẩn thận nhìn thử, đột nhiên nói: “Dải lụa này…Sao thấy quen thế?” “Khụ…” Thương Bích Lạc nắm tay ho nhẹ thành tiếng, “Sao không đeo thử xem thế nào?” “Thần thần bí bí…” Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng lầm bầm một câu, nhưng vẫn quyết đoán vứt bỏ đề tài trước đó, ngược lại đeo chiếc vòng lên tay trái, dù sao thì tần suất vung đao của tay phải tương đối cao, sau khi đeo xong, cô nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, rồi lại giơ tay soi dưới ánh đèn. “Thích không?” “…Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, gương mặt vừa khôi phục lại đỏ bừng thêm lần nữa, mắt cô chuyển trái chuyển phải, thay đổi đề tài có phần vụng về, “Đúng rồi, đây là đá gì?” “Cái này à?” Thương Bích Lạc cầm tay cô gái lên, ngón tay trái nhẹ nhàng kéo lấy vòng tay, nhẹ giọng trả lời, “Là đá ô liu” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, sau đó cười nói: “Đá ô liu? Màu sắc đúng là có hơi giống.” “Thời xa xưa nó được gọi là “viên ngọc của mặt trời”, người ta tin rằng nó có thể loại bỏ được tà ma, cùng với…Nó là đá của người sinh tháng tám.” “…Tháng tám?” Hạ Hoàng Tuyền lúc này mới nhớ tới, sinh nhật mình không phải là tháng tám à? Hơn nữa, cô nhìn về phía vòng tay, số đá trên đó không nhiều không ít, vừa đủ tám viên. Lòng cô gái như được rót vào dòng nước ấm, có lẽ vì rót vào quá nhiều mà cô thấy mặt mình nóng ghê gớm, vì thế đành lúng túng quay đầu đi: “Cái này…là anh làm?” Thương Bích Lạc cười khẽ thành tiếng, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô gái, không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô mà lại nói: “Nghe nói, nó còn tượng trưng cho cuộc hôn nhân mỹ mãn, vợ chồng hòa thuận.” “…” Cho nên nói, đây là đang cầu hôn à? Không, chắc cô nghĩ nhiều rồi! “Em nhận rồi.” Thương Bích Lạc rất âm hiểm nói ra. “…Này, đừng có ép mua ép bán kiểu đấy!” Hạ Hoàng Tuyền tức giận đứng lên, rút thẳng tay về, tức giận chỉ, “Muốn cầu hôn thành công thì ít nhất cũng phải bị từ chối 100 lần rồi nói sau!” “…” “Ồ, vậy giờ chỉ còn lại 99 lần!” “…” “Hừ.” Hạ Hoàng Tuyền quyết định mặc kệ cái tên khốn không hiểu tâm tình con gái này nữa, đứng lên đi ra khỏi phòng, sau đó nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Ngôn Tất Hành: “Oa, Góa phụ đen biến thành Loli đáng yêu, chỉ cần một giây!” “…Ai là Góa phụ đen!” Đá! Sao ai cũng bắt nạt cô thế! “Úi úi, hiếm khi em đáng yêu thế này, đừng bạo lực thế chứ!” Ngôn tiểu ca né đòn khắp nơi, tiếc là vẫn không thể xoay chuyển đất trời, vẫn bị Hạ Hoàng Tuyền dẫm chân lên mông, may là đế giày của cô đang sạch sẽ nên trên người thanh niên chưa bị in dấu chân. “Từ từ, anh nói Giáng Sinh phải mặc đỏ trắng xanh, sao anh vẫn còn mặc quần áo ngày thường hả!” Hạ Hoàng Tuyền nhận ra có điều không đúng, cô lại quay đầu nhìn về Thương Bích Lạc, “Anh ấy cũng như vậy!” “Bọn anh là đàn ông, không cần chú trọng ăn mặc!” “Này!” “Hơn nữa, anh còn có cái này,” Ngôn Tất Hành không biết lôi đâu ra một cái áo khoác màu xanh lá cây rồi mặc vào, còn rất tự hào chỉ vào cái áo màu xanh lục này, “Xanh!” Rồi lại chỉ cái áo len đỏ sậm bên trong, “Đỏ!”, tiếp theo chỉ quần “Trắng…à nhầm, cái này là đen.” Sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn nhe răng cười rồi chỉ, “Trắng!” “…” Hạ Hoàng Tuyền đỡ trán, “Được, anh thắng, vậy anh ấy thì sao!” Cô đang chỉ Thương Bích Lạc. Chỉ thấy tên khốn âm u nào đó không biết kiếm đâu ra một cái khăn quàng cổ rồi đeo lên, màu sắc đúng là ba màu đỏ trắng xanh, sau đó còn nghiêng đầu về phía cô nở nụ cười thánh phụ tựa chúa Jesus. “…Hai người các ngươi!” Đã tới mức này mà còn không nhận ra mình bị người ta bắt tay lừa vào bẫy thì đúng là ngu như lợn! “Đúng rồi đúng rồi! Tới nhận cái này đi!” Ngôn tiểu ca lại lôi ra từ xó nào đấy mấy mũ Giáng Sinh bằng giấy hình nón, “Chia ra nào.” “Anh đúng là chuẩn bị đủ bộ nhỉ.” Hạ Hoàng Tuyền cạn cả lời. “Không khí! Chú ý không khí!” “Được được.” Hạ Hoàng Tuyền túm lấy đỉnh mũ Giáng Sinh, mặt méo mó đội lên đầu, ánh mắt đột nhiên lia tới tờ giấy màu ở bên cạnh, nở nụ cười vô cùng tà ác, chỉ thấy cô nhào đến, thế này rồi thế nọ, sau đó đột nhiên xoay người, hai tay giấu sau lưng, cười best rực rỡ với hai thanh niên, “Vứt bỏ cái mũ trên tay hai anh đi, em đã chuẩn bị tốt cho hai anh rồi.” “…” Ngôn Tất Hành im lặng nhìn về phía Thương Bích Lạc, “A Thương, anh mày có dự cảm xấu.” Thương Bích Lạc: “…” Dù có tệ thế nào cũng không thể tệ bằng việc bị từ chối lời cầu hôn đâu nhỉ? Nhưng sự thật đã chứng minh, anh quá ngây thơ rồi! Khi anh thấy rõ món đồ trong tay cô gái, đột nhiên nhận ra, hóa ra thật sự có thứ tệ hơn thế! Vậy, thứ mà Hạ Hoàng Tuyền cầm trong tay là gì? “Nón xanh!!!” Ngôn tiểu ca gào thét đau đớn. Chính xác, đó chính là hai chiếc mũ Giáng Sinh màu xanh lá cây. Ngôn tiểu ca phản bác: “Không đội, anh tuyệt đối sẽ không đội cái này, anh sẽ bị cả thành phố này cười thối mũi mất!” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, cười càng thêm chói sáng: “Em đều dựa theo yêu cầu của anh mà trang - trí - thật - đẹp, cho nên hai người nhất định không từ chối thỉnh - cầu - nhỏ này của em đâu, đúng không?” “…” Thương Bích Lạc hít một hơi thật sâu, “Nếu từ chối, em sẽ làm gì?” “Không làm gì cả.” Hai người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, sau đó chợt nghe cô gái dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói tiếp, “Nhiều lắm là trói chặt hai người, mang mũ lên rồi vác ra cửa thôi~” “…” x2 Cái này mà còn gọi là “Không làm gì cả” à?! *Viên đá mà Thương Bích Lạc tặng Hạ Hoàng Tuyền có tên là đá Olivin (Periot), xuất phát từ tên của cây ô liu, vì nó có màu như quả ô liu. Màu xanh lục của đá này là do màu của Niken có trong tinh thể đá. Ngày xưa, đá Olivin được tin là đá của mùa xuân, là quà tặng từ mẹ thiên nhiên. Nó tượng trưng cho người sinh tháng tám hoặc cung Sư Tử. Đá này có tác dụng chữa bệnh, trừ tà, mang lại may mắn, thu hút tài lộc, hôn nhân hạnh phúc, cuộc sống nhẹ nhàng. Loại đá này có giá dao động từ 300 – 500 tệ trên 1 carat.