Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 90 : Đánh Nhiều Thành Quen​

Chuyện gì đây? Thực sự thì Hạ Hoàng Tuyền cũng không biết chuyện này gọi là gì, không phải nói rõ đấu đơn à? Giờ bọn họ hỗn chiến với nhau trước rồi vứt cô sang bên cạnh đứng nhìn là thế nào! Chẳng lẽ muốn cô ngồi đây vừa móc chân vừa cắn khoai tây xem kịch hử? Đương lúc bối rối, một âm thanh sắc bén mỏng manh đột nhiên vang lên bên trái cô, chớp mắt cô đã nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát. “Bùm!” Một cái nhũ băng gần như sượt qua má cô, hung hăng cắm xuống mặt đất cách đó không xa. Hạ Hoàng Tuyền vô thức vươn tay ra, vừa lúc tiếp được một lọn tóc rơi xuống từ bên thái dương. “…” Cô chậm rãi siết chặt lòng bàn tay. Đúng ngay lúc này, lại thêm mấy âm thanh tương tự truyền đến! Cô gái đã có kính nghiệm, một tay rút trường đao lên khỏi mặt đất, vung đao đầy chính xác và điêu luyện, chỉ nghe được vài tiếng “keng” “keng” “keng” giòn tan liên tiếp vang lên, nháy mắt bên chân cô đã rơi đầy mảnh vụn nhũ băng bị chém đôi. Hai chân cô khẽ đạp, đột nhiên nhảy lên! Gần như cùng lúc đó, mấy mũi tên màu xanh lá cắm chắc ở nơi cô vừa đứng. Xoay một vòng trên không! Một quả cầu sét màu tím nhạt lấy tốc độ khiến người khác kinh ngạc lướt qua bên chân cô. Đáp đất! Lại bật nhảy thêm lần nữa! Chỉ trong cú đặt chân ngắn chủi chớp nhoáng ấy, mà chỗ chạm chân đã hóa thành một đầm lầy tối đen. Không phải đã nói là đơn đấu à?! Hạ Hoàng Tuyền xù lông, nếu nói trong lúc hỗn chiến vô tình thất thủ thì đúng là quá xấu hổ đúng không? Khi lửa giận dâng lên vạn trượng, cô vẫn không quên cúi đầu, giây tiếp theo, một quả cầu lửa lướt qua đỉnh đầu cô, mặc dù không bị đốt trúng, nhưng cô vẫn cảm giác được hơi thở nóng rực kia. “!!!” Hạ Hoàng Tuyền co giựt khóe mắt, hít một hơi thật sâu: “Mình phải bình tĩnh…” Lại thêm một quả cầu lửa ném tới, “…Cái con khỉ ấy!!!” “Mấy tên khốn này, không biết tóc là sinh mạng thứ hai của phụ nữ hả?!!!” Cô gái gào thét, hoàn toàn vứt bỏ thứ “đấu đơn” kia, lấy một loại kiên cường bất khuất liều chết cùng khí thế đáng sợ vọt về đám người trong sân, lưỡi đao sắc bén trong tay trái chém phải trảm, hạ quyết tâm phải cho bọn kia một “bài học bằng máu”. Cho bọn họ biết khi đánh nhau với phụ nữ, có một nơi cấm địa, đó chính là - tóc!!! “…Úi úi úi, chuyện gì đây?” Ngôn Tất Hành đẩy Thương Bích Lạc chạy thẳng đến trung tâm sân, lệ rơi thành hành phát hiện, vốn là nơi sân nhà để đánh nhau, giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim được luôn… Sau khi cô gái xông lên, nhà thi đấu hoàn toàn sôi trào, thế nên chả ai có hứng chú ý tới hai nhân vật nhỏ bé như bọn họ. Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào kỹ năng soái khí của cô gái, khẽ nhúc nhích ngón tay, mấy dây leo màu xanh lặng lẽ ngoi đầu dưới chân kẻ nào đó, nhanh chóng quấn chặt hai chân bọn họ. Anh cong khóe miệng, búng nhẹ ngón tay, những người này liền “Rầm” một tiếng, ngã trước mặt cô gái, trở thành món ăn đáng thương cho lửa giận của cô. Anh vừa “nhẹ nhàng” đùa giai một chút, vừa nói: “Ai cho bọn họ động vào tóc cô ấy?” Anh nhìn về phía mấy người trước đó từng công kích cô, chà, còn dư một tên…Đôi mắt Thương Bích Lạc thâm sâu, sợi tóc kia mượt mà như tơ lụa, sờ rất thích, suýt chút nữa bị hủy trên tay bọn họ a… “…” Ngôn Tất Hành đỡ trán, “Chỉ vì chuyện này? Tôi nói này, chỗ cấm địa của phụ nữ không phải nên ở chỗ khác à? Ví dụ như khuôn mặt chẳng hạn?” “Có thể phẫu thuật thẩm mỹ.” “…Bộ ngực?” “Ngoại trừ anh thì có ai công kích nơi đó?” “Này, loại logic quái gở gì đấy!” Ngôn Tất Hành bỗng muốn ói máu, “Nói thế thì tóc cũng hoàn toàn có thể sử dụng thuốc mọc tóc đúng không?!” “Đốt cháy giai đoạn sẽ không có kết quả tốt.” “…” Não mình hỏng rồi à? Hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói cái gì cả! Hoàn toàn không hiểu! Nhưng rõ ràng, sự cáu kỉnh của anh ta không thể khôi phục lại tình hình đã hoàn toàn hỗn loạn. Thứ gọi là kéo bè kéo lũ đánh nhau giống như ném tuyết, dù lúc đầu mới nhìn thấy còn cảm thấy, “Ầy, thật trẻ con”, vừa nói như vậy vừa kẹp sách vở tựa như thanh niên văn nghệ, lãnh diễm bước ngang qua, rồi sau đó… Bị mấy quả cầu tuyết liên hoàn tán. Đa phần mọi người sẽ sụp đổ lý trí, một vài người vẫn có thể kiên trì, sau đó hoàn toàn bùng nổ trong sự “lỡ tay” kiên trì bền bỉ kia. Một phát vứt sách vở, điên cuồng gào rú “Mấy tên khốn các người ném đâu đấy hả?!” Rồi sau đó…rồi sau đó, còn phải nói nữa à? Túm gọn là, loại bi kịch này nói cho cùng là căn cứ vào “lòng báo thù” của con người mà ra đời, không phải ai cũng giống thần, đánh má trái còn chìa má phải, cũng không phải ai cũng như tên nào đó, bị đánh một trận còn muốn chịu thêm trận nữa. “Chẳng lẽ không ai có thể bình tĩnh lại sao?” Ngôn Tất Hành thở dài, loạn thành một đống này có ổn không đấy? “Bởi vì không khí.” “Hả? Cho dù đang lúc chiến loạn, đôi mắt Thương Bích Lạc vẫn bám sát bóng dáng của cô gái: “Cái gọi là không khí thật ra là thứ vô cùng đáng sợ, về mặt ý nghĩa nào đó có thể coi như ma túy.” “Nói như thế có phải hơi quá không?” “Chắc hẳn anh từng trải qua rồi nhỉ? Một người tự nói rồi tự cười, anh sẽ cảm thấy chả có gì buồn cười cả, nhưng mặt khác, tất cả mọi người đều nở nụ cười, cho nên anh cũng cười theo. Trong cuộc sống hằng ngày, ăn tối, hòa nhạc, sự kiện thể thao, v.v., khi mọi người đều hưng phấn, liệu anh có thể kiên trì giữ bình tĩnh không? “Cái này…” “Con người là động vật quần cư, dù có thừa nhận hay không, trong lòng đa phần mọi người đều tồn tại thứ gì đó tương tự sự gần gũi tâm hồn.” Sau khi Thương Bích Lạc đem “kẻ phạm tội” cuối cùng vấp ngã trước mặt cô gái, anh mới vừa lòng nở nụ cười, “Loại bản chất này giống như tắc kè hoa, liều mạng hoà mình vời môi trường xung quanh.” “Khi những người khác đang hân hoan vui sướng, anh sẽ trái ý mình miễn cưỡng cười vui; khi những người khác im lặng, anh sẽ vô thức nhỏ tiếng; khi một người nào đó bị mọi người coi thường, bản thân cũng sẽ bất giác tránh giao tiếp với người đó; khi mọi người thể hiện thái độ cúi đầu trước cường quyền, anh cũng sẽ cong lưng uốn gối theo…và cứ thế, có thể nói nó đã thâm nhập vào mọi khía cạnh trong cuộc sống của chúng ta.” “…” Ngôn Tất Hành nhìn trời, từ khi nào mà chủ đề lại trở nên sâu sắc như vậy? “Nói xấu xa hơn, bạo lực học đường, đánh bạc, quần ẩu hay thậm chí là giết người tập thể, ít hay nhiều đều liên quan đến cái này.” Thương Bích Lạc ngẩng đầu nhìn Ngôn Tất Hành một cái, “Tình huống hiện tại cũng gần như vậy, mặc dù có nhiều người không có chủ ý, nhưng trong vô thức đã rơi vào đó… Đương nhiên, Hoàng Tuyền là ngoại lệ.” “Khoảng tạm dừng kỳ lạ trước khi nói “đương nhiên” là thế nào đấy?” “Không, không có chuyện này.” “Chắc chắn có!” “…” Thương Bích Lạc quay sang, tái hiện lại nụ cười thánh phụ, “Tôi nói, không có.” (còn nhớ nụ cười thánh phụ kết hợp giữa thánh quang rải khắp nơi và sát khí bay tứ phía không, chính nó đấy) “…Muội tử, anh tới giúp em đây!” Vì thế Ngôn tiểu ca sải chân tham gia bầu không khí này, so với việc bị người nào đó truyền bá tư tưởng hắc ám, hắn thật sự vẫn thích quần ẩu hơn, thật đấy!” Sau đó…Hắn rơi vào bi kịch. Hạ Hoàng Tuyền được Thương Bích Lạc tuyên bố là “ngoại lệ”, sau đó cũng đánh đỏ mắt, lúc cô lấy lại tinh thần bình tĩnh, cô đã đứng giữa một “biển xác chết”, những người đứng xung quanh đang trợn trắng mắt, mặt toàn vết bầm tím, cả người run lẩy bẩy. “…Hở, chuyện gì thế này?” Hạ Hoàng Tuyền giống tên tra nam sau khi uống say tỉnh lại, mặt đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông lõa thể nằm bên cạnh mà hô to, nhưng thực tế chả nhớ cái gì. Cô vươn móng vuốt đầy máu tươi gãi gãi đầu, sau đó chợt phát hiện dưới chân mình có thứ gì đó đang động đậy. Cô vội dời chân, vừa cúi đầu nhìn, bỗng phát hiện một gương mặt tưởng như xa lạ nhưng lại rất quen thuộc, bởi vì mặt đã sưng thành cái bánh bao nên chỉ miễn cưỡng nhìn được hình dáng, sau khi nhận biết cả nửa ngày, cô gái mới giật mình bừng tỉnh: “Ngôn tiểu ca? Anh làm sao thế? Là ai đánh anh?!” “…” Là cô đấy!!! “Những người đánh anh ta đã bị thu thập hết rồi.” Thương Bích Lạc đẩy xe lăn, chậm rãi tiến lên, kỹ năng trợn mắt nói dối này đạt trọn điểm! “Vậy à? Thật tốt quá.” Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng thở ra, nhìn xung quanh, “Cái này rốt cuộc là…” “Đây là tai nạn ngoài ý muốn.” Thật ra lời này của Thương Bích Lạc cũng không tính là nói dối, một mình Hạ Hoàng Tuyền đương nhiên không thể “giết chết” nhiều người như vậy, không ít người tàn sát lẫn nhau dẫn đến bi kịch, đương nhiên cũng có một số người bị tên âm u nào đó ngáng chân, bị tên âm u nào đó vứt vào đám người hỗn chiến, bị tên âm u nào đó ném tới trước mặt muội tử đang đánh đến đỏ mắt, bị tên âm u nào đó… Vì sao đều là tên âm u nào đó?! “Ngoài ý muốn?” Hạ Hoàng Tuyền ôm đầu, đầu đột nhiên đau quá… Trực giác mách bảo, tốt hơn hết là không nên nghiên cứu sâu thêm, cô cong lưng, cẩn thận nâng Ngôn tiểu ca lên, ôm công chúa mới bước được hai bước, chợt nghe thấy người trong lòng ngực yếu ớt lên tiếng kháng nghị. “Muội tử, có thể đổi sang tư thế nào không thẹn thùng như này được không?” “…À.” Hạ Hoàng Tuyền bởi vì đau đầu mà rơi vào kỳ lơ ngơ, nghe vậy gật gật đầu, đổi thành tư thế khiêng trên vai. “…Em vẫn cho anh về tư thế thẹn thùng kia đi.” “…Ồ.” Lại gật đầu, đổi về tư thế cũ. Vừa mới đi tới cạnh Thương Bích Lạc, cô bỗng thấy anh dang hai tay ra với cô: “Đưa cho anh đi.” “…Ừ.” Ngôn Tất Hành bị thay đổi người “ôm công chúa”, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt ác ma của người nào đó, co giựt khóe miệng, hai mắt trợn lên, hình như đã hoàn toàn mất đi ý thức. Sau lưng Thương Bích Lạc vươn ra mấy cái dây leo, đem người nào đó trực tiếp trói vào chỗ tựa lưng của xe lăn, anh nhoẻn miệng cười, vươn tay về phía cô gái, “Được rồi, chúng ra về nhà thôi.” “…Ừm.” Vì thế, cái gọi là cuộc tranh cử hội trưởng đầu tiên đã hạ màn theo cách thức quái đản này, nhưng mà không có ai chết thật là rất đáng mừng, rất đáng mừng… Chuyện xấu duy nhất là, sau việc này có không ít người kết thù với nhau, cùng với mỗi lần nhìn thấy cô gái đều cảm thấy bộ phận nào đó trên thân thể đau ghê gớm, đương nhiên, thân thể đau đớn thế nào cũng không thể bằng nỗi đau trong tim. Chúng ta đã mạnh mẽ hơn! Chúng ta đã khác xưa! Chúng ta có dị năng! Chúng ta… Tại sao chúng ta vẫn bị đánh! Nhưng mà… nó có vẻ cũng bình thường, cái tâm lý vi diệu này là dư thế nào? Nếu bảo tên Thương Bích Lạc ra trả lời họ, có lẽ sẽ nói: “Bởi vì người đều có tâm lý bị ngược, ngược một hồi liền…” Nếu Hạ Hoàng Tuyền mà nghe được câu này, có lẽ sẽ quát: “Đường tưởng rằng ai cũng giống anh!” Nếu Ngôn Tất Hành nghe được đối thoại của hai tên này, có lẽ sẽ khinh bỉ: “Hai người chính là nồi méo với bếp vẹo, đứa nào tốt hơn đứa nào hả?!” P/s: Nghi ngờ sâu sắc rằng tác giả là hủ giống mình nhưng ký hợp đồng với Tấn Giang nên viết truyện ngôn tình..