Cõng Boss Đến Hạn Cuối
Chương 79 : Cha ở trên trời
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Những cuộc trò chuyện tương tự như của Hồng tỷ đang diễn ra khắp mọi ngõ ngách trong thành phố này.
Có người ra kết quả giống cô ta, cũng có người cho ra kết quả hoàn toàn ngược lại.
Nhưng dù là thế nào, những tin tức thật thật giả giả đó chắc chắn đã truyền vào tai mọi người, quân đội liên tục thu thập mẫu máu cùng với hành vi đóng cửa không ra của người nào đó dường như chứng minh điều này trên mặt nghĩa nào đó. Dù là ở nước Z mà Hạ Hoàng Tuyền từng sống hay ở nước Viêm Hoàng này, đều có một câu thành ngữ “Tam nhân thành hổ”, rất thích hợp để hình dung tình huống mấy ngày nay.
*Tam nhân thành hổ: chỉ một sự việc cho dù thất thiệt nhưng nhiều người cùng tin thì cũng dễ khiến người khác bấm bụng tin theo. Ý của câu thành ngữ là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.
“Có vài người đang ngo ngoe rục rịch.”
Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào Ngôn tiểu ca vừa nói câu này, lại thấy bên trái chỗ thái dương hắn có mấy sợi tóc lởm chởm liền tò mò hỏi: “Tóc anh bị sao vậy?”
“Bị tên gia hỏa nào đó cắt.”
“...”
“Yên tâm, yên tâm.” Ngôn Tất Hành cười cợt nhả, “Để trả thù lao, anh đây đã làm miễn phí cho hắn một quả đầu siêu smart*, muốn biết anh đây làm thế nào không?”
*bản gốc là 杀马特 (sát mã đặc) đọc từ phiên âm từ smart: killing matt là một tiểu văn hóa xuất hiện ở TQ vào những năm 2010 và phổ biến trong giới trẻ nhập cư thành thị. nói dễ hiểu là kiểu đầu như nhóm HKT thủa mới ra mắt ấy.
Hạ Hoàng Tuyền đỡ trán: “Tôi hoàn toàn không muốn biết.”
“Đừng mà.” Thanh niên đang chuẩn bị khoe khoang chợt thấy bất mãn, hắn vươn tay cầm một quả cầu lửa, cười như tên trộm, “anh định dùng cái này làm một cú homerun* đẹp mắt, nhưng mà...”
“...Làm sao?”
“không cẩn thận ném sượt qua đỉnh đầu hắn, cho nên đầu tên đó biến thành khe rãnh giữa núi cao, cái đó thật sự...Phụt!”
Homerun là 1 thuật ngữ bóng chày, chỉ cú đánh cực mạnh và cao khiến bóng bay ra khỏi cầu trường. Homerun cũng đồng nghĩa với ăn điểm trực tiếp, và là cú bóng đẹp nhất mà batter nào cũng mơ ước ghi được. Nếu như dunk (úp rổ trực tiếp) là cú ghi bàn gây phấn khích nhất trong bóng rổ thì Homerun là cú làm bàn tuyệt vời nhất trong bóng chày. Chính vì ý nghĩa đó mà lắm lúc trên gameshow người ta cũng dùng "homerun" như 1 thuật ngữ chỉ chiến thắng
Nhìn thanh niên đang banh miệng cười tiếp, Hạ Hoàng Tuyền co giựt mí mắt, có hơi buồn cười nhưng cố nén lại: “anh đừng chạy ra ngoài đánh nhau nữa, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao?” Trước kia thì thôi đi, giờ chỗ nào cũng là dị năng giả, loạn hết lên, mặc dù cô rất tin tưởng năng lực của hắn, nhưng vẫn lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cái này lại nói oan cho anh rồi.” Ngôn Tất Hành buông tay, “anh là người theo chủ nghĩa hòa bình, kiên quyết thực hiện nguyên tắc “người không phạm ta, ta không phạm người”, là do bọn họ quá cáu kỉnh đấy chứ.”
“Trong lòng có một ngọn lửa, người đương nhiên sẽ cáu kỉnh rồi.”
Câu này chắc chắn không phải Hạ Hoàng Tuyền nói, cô quay đầu lại, nhìn chăm chú Thương Bích Lạc đã đi bộ ra khỏi thư phòng từ lúc nào –– tên này gần đây càng ngày càng xuất quỷ nhập thần.
“nói có lý.” Ngôn Tất Hành gật đầu tán đồng, “Tới lúc rồi?”
“Đúng.” Thương Bích Lạc nhẹ gật đầu, “Làm ngọn lửa này lớn hơn chút đi.”
“Khà khà, tôi đây rất thích thêm dầu vào lửa!”
Hạ Hoàng Tuyền nhìn hai tên đang rơi vào chế độ đối thoại hai người, đành bất lực nhún vai, xoay người đi tới phòng bếp, hôm nay tới lượt cô nấu cơm trưa.
Gần như ngay khi cô vừa rời đi, Thương Bích Lạc vẫn luôn dùng dư quang khóe mắt để ý cô đã phát hiện ra, nhìn chằm chằm vào bóng cô cho tới khi hoàn toàn khuất bóng, anh mới cong khóe môi, dùng âm giọng trầm hất cho tên gia hỏa đang khoe khoang kia một gáo nước lạnh: “Chú ý, đừng dẫn lửa thiêu thân.”
“Ha ha, sao có thể chứ? Yên chí, yên chí, chuyện quan hệ của muội tử với quân đội đã được tôi sắp xếp chu đáo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Hiển nhiên là Ngôn Tất Hành không để mấy lời này trong lòng, ngược lại còn mở cửa thêm lần nữa, “Tôi đi đây, không thể làm giảm anh danh “tin tức linh thông siêu cấp vô địch soái khí tiểu vương tử” của tôi được.” Cửa đóng lại, một lát sau lại bị mở ra, “Đúng rồi, không cần chừa cơm trưa cho tôi đâu.” Sau đó chợt xoa xoa cánh tay, “Đừng cười với tôi như thế, tính hướng của tôi rất bình thường, tạm biệt.”
Thương Bích Lạc nhìn cánh cửa đóng lại thêm lần nữa, hơi nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt.”
“anh nói thầm cái gì đấy?” anh quay người lại, nhìn cô gái mặc tạp dề màu hồng nhạt đang lấy rau dưa từ trong tủ ra, cong khóe môi nói: “không, không nói gì cả.”
“Quỷ mới tin anh, quỷ ha ha...”
“Đúng rồi, Ngôn Tất Hành nói trưa nay anh ta không về nhà ăn cơm.”
“À, tôi biết rồi!” Có suy nghĩ nào đó chợt lướt qua đầu cô, nhưng nó lại quá nhỏ nên khó tìm được dấu vết, vì thế cô đành lắc đầu, tiếp tục tập trung vào chuyện trong tay, chỉ có ăn no mới làm việc tốt! một người phụ nữ tên là “Hồng tỷ” cũng có chung suy nghĩ này với cô, giờ cũng đang dùng cơm. Cụm từ “ăn ít giữ dáng” vẫn luôn không thể thực hiện trên người cô ta được, bởi vì từ trước tới giờ phải vận động cường độ mạnh cho nên sức ăn cũng rất tốt.
Chỗ ở thành phố W chưa đến nỗi thiếu, nhưng bởi vì hệ thống phân phối, nên một bàn đồ ăn khoa trương lãng phí như trước khi xuất hiện đại dịch zombie giờ chỉ còn là giấc mộng của nhiều người. Vận khí của nhóm Hồng tỷ không tệ, lúc tới đây đã mang theo không ít vật tư, cho nên mức sống cũng không tồi.
Mà cô ta đang làm một hành động không được nhã nhặn cho lắm đó là, gặm chân gà!
“Báo!!!”
Vì thế khi tiếng thét dài này truyền tới, Hồng tỷ suýt nữa bị xương gà trong miệng làm hóc chết, liên tục ho khan vài tiếng mới tức giận nói: “Gọi hồn đấy à?!”
Tiểu đệ kia cũng bị tình huống này dọa choáng váng, vô thức trả lời: “không gọi hồn, gọi tỷ!”
Hồng tỷ giận tím mặt, đang muốn ném đồ trong tay ra ngoài, nhưng khi ánh mắt quét tới cái chân gà mới gặm được một miếng liền quyết đoán thu tay lại, tiểu đệ nhẹ nhàng thở ra, bỗng cô ta cầm đôi đũa trên bàn phi ra ngoài.
“A!” Tiểu đệ hét một tiếng rồi ngã xuống đất.
Hồng tỷ đứng dậy, vứt chân gà xuống bàn, xoa xoa tay, đi tới dẫm một chân lên ngực thanh niên đang ngã ra đất: “Đừng giả chết!” Lực ném mạnh yếu ra sao chẳng nhẽ cô ta không biết chắc? Chẳng qua thủ hạ phối hợp thế này làm cô ta cảm thấy rất vui vẻ, cho nên trong giọng cũng mang theo chút ý cười.
Tiểu đệ vừa thấy đại tỷ không giận nữa liền lập tức mở mắt, sau đó, hai mắt nhìn thẳng, cái này...Hồng tỷ có dị năng hệ hỏa nên đương nhiên không sợ lạnh, mà bệnh cảm cúm hôm qua hình như cũng tốt lên rồi, thế nên hôm nay giống với mọi ngày, cô ta mặc một cái váy ngắn bằng da, không ngần ngại khoe trọn đôi chân dài miên man với những đường nét tuyệt mỹ, trông rất hút mắt, đặc biệt là...Từ cái góc độ nhìn từ dưới lên này. Cậu ta chỉ thấy mũi nóng lên, chất lỏng ấm áp nào đó lập tức chảy ra.
“Đẹp không?”
Thanh niên vô thức trả lời: “Đẹp... Áu! Đại tỷ tha mạng!!!”
Mấy bạn nhỏ bên cạnh nhanh chóng che mắt lại, hiển nhiên không nỡ nhìn thảm trạng của vị nhân huynh này, nhưng mà không thể không nói, vận may tên này đúng là không tệ. Sau khi Hồng tỷ sút cậu ta sang một bên thì không tiếp tục đánh nữa, ngược lại còn hỏi: “Có thêm tin gì rồi?”
“Hả?” Vị huynh đệ này bị vận may đột nhiên ập tới làm giật mình, sau khi bị đại tỷ nhà mình trừng cho một cái mới tỉnh lại, nhanh nhẹn thông báo, “Là thế này! Nghe nói vì để ổn định tình thế, đám người phía bắc định tới đây hỗ trợ.”
“Hỗ trợ?” Hồng tỷ khịt mũi coi thường, “Đám ấy mà dám thò đầu chó tới đây, tôi liền...Cậu họ gì?”
“Hở? À, em họ Vương.” Tiểu đệ rơi lệ đầy mặt, theo lão nhân gia ngài lâu như vậy, thế mà đến cái họ cũng không biết!
“Nếu bọn họ dám tới, tôi liền viết ngược chữ “Vương”! (王)
“...” Lão đại, ngài thề thì liên quan gì đến họ của tôi? Tha cho nó đi, nó vẫn còn là trẻ con mà! Hơn nữa, chữ “vương” viết xuôi hay ngược thì khác gì nhau? Khác chỗ nào? Tuy lầm bầm là thế nhưng vẫn đành xấu hổ khuất phục trước bạo lực, vừa âm thầm khinh bỉ bản thân vừa mặt dày vô sỉ nịnh hót: “Đại tỷ anh minh!”
Các bạn nhỏ sôi nổi thể hiện gương mặt khinh bỉ, rồi đồng loạt vỗ tay: “Đại tỷ anh minh!”
“...” Mấy người có tư cách cười nhạo tôi chắc? Tiểu đệ họ Vương vừa gào rú trong lòng vừa nói tiếp, “Nhưng mà, phía bắc cũng không phải cử người tới.”
“Tình huống cụ thể tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng mà có vẻ họ muốn chuyển một lô vũ khí lợi hại tới đây.”
“Vũ khí? Mang mấy cái đấy tới đây?” Hồng tỷ quay sang nhìn những người khác, “Mấy người nghĩ sao?”
Có một người họ Chu hơi đẫy đà đứng dậy: “Dị năng có lợi hại thì người sử dụng cũng chỉ là thân thể người phàm, quân đội tuy không đông nhưng được bên trên trang bị vũ khí...”
“Đồng ý!”
“Đồng ý +1!”
“Giật ghế sofa...Xin lỗi, nói lộn, là đồng ý!”
*bản gốc là điểm sáp và điểm tán, từ thường được dùng để nhận xét trên Tấn Giang. Điểm sáp nghĩa đen là thắp nến, nghĩa bóng là một từ mạng, dịch ra là giật ghế sofa, chỉ những người bình luận nhanh nhất hoặc chiếm vị trí số 1 trong khu bình luận, điểm tán là biểu thị cho từ like.
Hồng tỷ nghe xong đầu đầy vạch đen, một chân sút bay tên thứ ba ra ngoài: “trên mạng còn biết nhiều hơn cậu!” Sau đó dẫm một chân lên ghế, suy ngẫm kĩ lưỡng, “Tin tức này chính xác không?”
“Dù sao cũng đã truyền khắp nơi, những người hắc ngũ cao kiến kia đều điên rồi, đang thương lượng nên làm gì bây giờ.”
“Đúng không...”
“Đại tỷ!” Số 3 vừa bị đá bay đột nhiên tung ta tung tăng chạy về, trong tay còn cầm một cái laptop.
“Chuyện gì?”
“Chị xem cái này đi!”
Hồng tỷ cúi đầu nhìn, thấy tiểu đồng bọn số 3 mở ra một trang web chính thức, trên đó hiển thị dòng thông báo, nội dung đại khái là ba ngày sau phía bắc sẽ chuyển tới một ít vật tư, bao gồm lương thực, rau củ và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Trong đó không bao gồm vũ khí.
Nhưng những người từng nghe qua tin tức trước đó đều thấy miên man bất định.
“Đại tỷ chị xem...”
“Chúng ta cứ chờ đã.”
“Hả?”
Hồng tỷ lắc đầu, “Tôi chợt nhớ tới một chuyện, trước đây cả thành phố rơi vào hôn mê nhưng vẫn có người đăng bài.”
“Luôn có người tỉnh sớm hơn, cũng đâu có gì lạ? Hơn nữa đây là tin tức từ phía chính phủ, không thể giả được.”
“Tôi vẫn cảm thấy không đúng lắm.” Hồng tỷ quấn một lọn tóc đỏ trước ngực vào ngón tay theo thói quen, “Khẽ động không bằng tĩnh, cứ để đám người nóng vội kia thăm dò trước, tiểu Lý, nhớ để mắt đến bọn họ.”
“Vâng, với cả...Tôi họ Vương...”
“Hử?”
“Em đi ngay đây!” Tiểu đệ họ Vương lại rơi lệ đầy mặt thêm lần nữa –– trước đó, người cha ở trên trời và mười tám đời tổ tông của Hồng tỷ, tôi thật sự xin lỗi mọi người. trên thực tế, dù Thương Bích Lạc kiến thức dồi dào, nhưng mấy tin tức trên diễn đàn cũng không phải anh bịa ra, mà là kết quả sau khi Tô Giác liên lạc với phía bắc, anh chỉ đưa ra chút kiến nghị mà thôi.
Dù như thế nào, chính phủ vẫn hi vọng quân đội có thể kiểm soát chặt chẽ thành phố này, tuy là bên trong quân đội cũng có dị năng giả, nhưng cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó*, cho nên bọn họ rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu mà Tô Giác đưa ra, chẳng qua là mấy vật tư mà thôi, vốn dĩ cũng định đưa tới, sớm một chút hay muộn một chút đối với họ cũng không khác mấy, việc cấp bách bây giờ là giữ cho thành phố này ổn định hài hòa.
*lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh: hai bên cùng có hại thì chọn bên ít hại hơn.
Đối với bọn họ thì là thế, nhưng đối với những kẻ nào đó đây đúng là cào tim cào phổi. sự xuất hiện của dị năng sau cơn hôn mê dài đã mở ra cánh cửa mới cho bọn họ, có được sức mạnh đương nhiên giống như có được quyền lực, sau đó, một cơ hội rất tốt được đưa tới trước mặt bọn họ, quả ngon này mà không ăn thì đúng là có lỗi với bản thân. Ai ngờ còn chưa kịp cắn đã nghe tiếng sét đánh giữa trời quang.
Nếu chưa nếm qua mùi vị cơ hội thì thôi đi, vấn đề là bọn họ đã được nếm rồi, mới sung sướng cắn được một miếng, đột nhiên lại không ăn được, không thể như thế được!
Những người vốn định chờ thêm một thời gian nữa giờ đã không thể ngồi yên.
Thời gian không chờ ai, nếu trong vòng ba ngày mà không ra tay thì sau này mãi mãi không còn cơ hội nữa. Hơn nữa, mặt khác đây đúng là cơ hội tốt. Chỉ cần trong vòng ba ngày nắm chặt quyền khống chế thành phố này trong tay, sau đó có được những vũ khí lợi hại đó, thì không ai có thể lật đổ, cưỡi lên người bọn họ nữa.
Dị năng giả ư? Trước khi đám pháo hôi ấy bùng nổ thì chỉ là cặn bã!
Còn về phía bắc?
Đợi đến lúc thành phố này về tay, cái đám gia hỏa tới cũng không dám tới đấy có thể nói được gì? Còn không phải ngoan ngoãn đàm phán điều kiện vật tư với bọn họ, giúp cho bọn họ ổn định quyền thống trị? Dẫu sao chân đất không sợ mang giày, nếu không chừa đường sống thì sửa đường, dẫn zombie tới, cả đám chết chung!
Tâm trạng này nếu miêu tả trong một câu, có lẽ là –– tao không tốt, bọn mày cũng đừng mong được sống tốt! (ăn không được thì đạp đổ)
Dù ích kỷ nhưng đúng là có tồn tại.
Loại dã tâm này nếu bị điều khiển, bị âm thầm thúc đẩy sẽ tiến hóa thành mạch nước ngầm, cuối cùng là chính thức phun trào trước mặt mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
107 chương
14 chương
94 chương
51 chương
66 chương