Cõng Boss Đến Hạn Cuối
Chương 103 : Thời Kỳ Chiến Tranh
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Càng gặp phải khủng hoảng, càng nhìn thấy được bản chất của một người.
Có người chưa đánh đã thua, có người vì sợ quá mà không thể động đậy, có người thì lại dưới áp lực nặng nề mà bùng nổ sức mạnh, dẫu sao ai cũng không muốn chết đi như vậy.
Còn chưa kịp nghĩ, Hạ Hoàng Tuyền đã rút trường đao xông lên, sau đó quân đội và mấy dị năng giả dưới trướng Thương Bích Lạc lần lượt xông lên cứu giúp, cuối cùng không khiến mấy dị năng giả đó bị diệt toàn bộ, nhưng mà vì bọn họ chạy quá xa lại phân tán khắp nơi, nên vẫn phải chịu tử thương nặng nề.
Hay nói thẳng là thế này…
Sau khi tiến hóa ra dị năng, trận chiến đầu tiên của con người và zombie kết thúc trong thảm bại.
Có lẽ nhận ra kế sách của mình đã mất đi hiệu lực, zombie dần thối lui, ven bờ đang có một đám dị năng giả vừa nằm vừa ngồi trong cơn gió tuyết, há mồm thở hổn hển, một số người phát ra tiếng động, cũng có vài người ôm vết thương đau đớn lăn lộn trên mặt đất…
Cảnh này đúng là có chút thảm thiết.
Nhưng không ai rảnh ngồi nhìn mà xúc động, gần như là ngay lập tức, Hạ Hoàng Tuyền nhập vào đoàn người chữa thương, giúp đưa người bị thương đưa tới thành lũy nhỏ ở gần đó, cũng tiến hành trị liệu.
Cũng vào lúc đó, một người thanh niên đẹp trai cách đó không xa đang yên lặng dõi theo bóng cô, tới tận khi có người đi tới cạnh anh ta, nói rằng: “Ngày nào cũng ngắm còn chưa đủ à?”
“Có việc gì?”
“Chỉ tới xem mà thôi, dẫu sao cái cảnh tan tóc này đúng là hiếm thấy.
” Người mới tới nở nụ cười hì hì, “Đáng tiếc bản thể quá mềm lòng, căn bản không muốn tới.
”
Thương Bích Lạc quay sang nhìn Tô Nhất, mặt mày lạnh tanh: “Đẹp không?”
“Ồ,” Tô Nhất nghiêng đầu tự hỏi một lúc, “Còn kém hơn Hoàng Tuyền nhiều lắm.
” Nói tới đây, biểu cảm giống như hưng phấn hẳn, giơ tay lên múa may, “Lúc nãy cô ấy vọt vào giữa đàn zombie, trái trảm phải chém…” Còn bắt chước động tác rồi tấm tắc dư vị, “Đúng là quá ngầu, quả thực như nữ võ thần vậy.
” Tiếp theo, hắn ta cười thành tiếng, “Sau lần này, danh vọng của cô ấy chắc sẽ tăng cao lắm nhỉ? Người đầu tiên xông ra cứu trong tình thế hung hiểm, chà, tiêu đề này không tệ đâu!”
“Anh chỉ muốn nói mấy câu vô nghĩa này thôi à?” Đối với tất cả những chuyện liên quan đến Tô Giác, Thương Bích Lạc đều lười đeo mặt nạ.
“Anh nói vậy không đủ thú vị đâu,” Tô Nhất nhướng mày, “Là thủ phạm tạo nên toàn bộ thảm trạng này, anh chẳng lẽ không nên thể hiện một chút biểu hiện áy náy sao?”
“Thủ phạm?” Thương Bích Lạc hỏi ngược lại, sau đó cười khẽ thành tiếng, “Cái mũ lớn như vậy tôi không đội nổi đâu.
”
“Làm người đừng quá khiêm tốn, anh không đội thì còn ai có thể đội được.
”
“Bản thể của anh.
”
“…” Tô Nhất nhìn trời, “Hắn có tà tâm nhưng không có tặc gan, xong việc sợ còn phải áy náy mất mấy ngày, chậc chậc, mềm lòng yếu đuối đến vậy, chẳng trách không cưa được muội tử.
”
Thương Bích Lạc thật sự không đoán được zombie sẽ tiến hóa ra trí tuệ thật sao?
Đáp án là không.
Tận mắt nhìn thấy vua zombie có trí óc, sao anh có thể đưa ra phán đoán “có lẽ là không” được?
Tuy nhiên mọi chuyện vẫn biến thành như bây giờ, sao lại như vậy? Cái này phải quay về đối thoại trước đó của anh và Tô Giác, đó là lúc vừa mới có tuyết rơi…
“Nếu sông vây đóng băng, hủy đi lớp băng thì sẽ như thế nào?” Tô Giác lúc ấy đã tới trưng cầu ý kiến của Thương Bích Lạc.
Nhưng mà Thương Bích Lạc cũng không trả lời trực tiếp vấn đề này, còn hỏi ngược lại: “Sau đó thì sao? Nhốt mọi người lại, cho sống cuộc sống như thú trong lồng mà bọn họ cho là an toàn sao?”
“…” Tô Giác im lặng.
Không có ai hiểu rõ điều này hơn anh ta, zombie đang tiến hóa, quan sát trong khoảng thời gian này, mặc dù thông tin thu được không nhiều lắm, nhưng những tin tức đó đều minh chứng rõ ràng cho điều này, dù có phá đi lớp băng thì zombie có thể lội nước xa, zombie có thể bay lượn chưa chắc sẽ không xuất hiện.
Đến lúc đó, chính bọn họ đã tạo điều kiện cho sự tiến hóa này.
Sông vây đóng băng, là nguy cơ cũng là kỳ ngộ, nếu như có thể nhân cơ hội tiêu diệt phần lớn zombie, áp lực sau này chắc chắn sẽ nhẹ hơn rất nhiều.
Anh ta biết rõ chuyện này, Thương Bích Lạc cũng hiểu, hơn nữa anh nói thế này: “Vừa hay có thể đánh vỡ ảo tưởng của một số người.
”
Ảo tưởng tự đại.
Cho rằng có dị năng thì có thể khống chế tất cả, suy nghĩ như vậy có lợi không có hại.
Con người tiến hóa, zombie cũng như vậy, nếu còn ôm suy nghĩ cao ngất ngưởng đáng cười này, cho rằng cuối cùng cũng nắm được thắng lợi, đối với ai cũng không phải là tốt.
Tô Giác lại tiếp tục im lặng, anh ta biết, sẽ có một vài người vì thế mà mất mạng, nhưng chỉ đành chọn cam chịu gật đầu.
Bọn họ còn một câu trong lòng không ai nói ra
…chỉnh đốn đám dị năng không phục kia.
Chuyện chiến đấu với zombie không phải một binh một tốt là làm được, nó đòi hỏi phải có kế hoạch hợp lý, mệnh lệnh chính xác và sự hợp tác tập thể, thế lực hai bên tạm thời không nói, giữa mấy dị năng giả tự do cũng không phải không có xung đột, nếu cứ mặc kệ như này, không biết khi nào bọn họ sẽ phá hỏng tình thế.
So với chờ tới khi mọi thứ đi tới tình huống không thể cứu vãn, chi bằng nhân cơ hội này cho bọn họ một lời cảnh cáo.
Quyết định của tập thể là chính xác.
Hành động một mình là nguy hiểm.
Thuận theo dòng nước mới có thể giữ mạng.
Thêm nữa…người được cứu sinh ra hảo cảm với người cứu mình, cũng nảy sinh sùng bái với kẻ mạnh.
Cho nên, mặc dù có vẻ trận đánh đầu tiên giữa con người và zombie bị thất bại, hơn nữa còn tổn thất mấy chục dị năng giả, nhưng chưa chắc không có chỗ tốt.
Ít nhất bọn họ đã biết không thể xem thường zombie, đặc biệt là những con quái vật đã tiến hóa ra trí tuệ, còn nữa, lần sau khi có người hô lên khẩu hiệu “Lui lại”, thì bọn họ sẽ dùng đầu óc mà ngẫm nghĩ cho tốt.
Thương Bích Lạc và Tô Giác đều không trông cậy bọn họ sẽ tuân theo kỷ luật nghiêm minh, nhưng ít nhất không đến nỗi gây thêm phiền phức.
Trên mặt ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ vì đại cục, ngầm đồng ý cho những người này chết.
Theo như lời Tô Nhất nói, có lẽ bọn họ thực sự là “thủ phạm” cũng không chừng, nhưng những người đó cũng không phải không có cơ hội lựa chọn, nếu ban đầu nghe lời cô gái mà lùi lại thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này.
Thương Bích Lạc cũng không sợ phải gánh vác trách nhiệm này, nếu nói có gì lo lắng thì có lẽ là sợ cô biết chuyện này, nhưng mà có lẽ lúc đấy tình hình quá hỗn loạn, anh cũng biểu diễn không tệ, hình như cô chưa phát hiện ra điều gì.
Nói đến cùng, điểm xuất phát của anh cũng chỉ là muốn bảo vệ thành phố này.
Bởi vì đây là mong muốn của cô.
Sau khi phân loại kết quả, ngoại trừ mấy chục dị năng giả tử vong kia, ước chừng có hơn trăm người bị thương ở nhiều cấp độ, tuy rằng chịu đựng nguy hiểm như vậy nhưng cũng thu hoạch được rất lớn, không ít người lấy được tinh hạch, cũng lấy cái này để tăng cao sức mạnh.
So với mấy dị năng giả tự do vì phân chia không đồng đều mà cãi nhau, ưu thế về việc có tổ chức lại một lần nữa được phát huy, ít nhất sẽ không vì chút tinh hạch mà phát sinh mâu thuẫn.
Sau đó, giữa con người và zombie lại xảy ra thêm vài trận chiến nữa.
Bởi vì đã nhận được bài học trước đó, nhóm dị năng giả áp dụng hình thức chiến đấu công thủ nhiều hướng, mà có lẽ do ý thức được cùng một kế sách sẽ không có tác dụng với con người, đám zombie giống như những gì Thương Bích Lạc từng nói, để bảo toàn sức mạnh chiến đấu mà chúng phát động một số cuộc tấn công theo kiểu phòng thủ dẫn đầu, nhưng đều bị dẹp lui.
Sau đó thành phố cũng tổ chức vài lần phản kích, sau khi thu được kết quả nhất định, bọn zombie đã khôn ngoan lợi dụng vùng đất rộng lớn của phía nam để tiến hành đánh du kích.
Lần này, bên không thể không rút về chuyển thành con người.
Ai tiến công cũng không tốt, trận đánh giữa chủng tộc khác nhau này cứ thế rơi vào thế giằng co.
Nếu là con người với con người, có lẽ có thể đạt tới cái gọi là “hòa giải”, nhưng Hạ Hoàng Tuyền đã nhận được lời nhắc nhở mấu chốt: con người có thể lợi dụng tinh hạch để tăng sức mạnh, zombie cũng thông qua việc ăn con người để tăng cấp bậc.
Mâu thuẫn giữa hai bên vốn không thể điều hòa.
Cùng lúc đó…
“Nghe nói anh ra lệnh cho bọn họ bắt giữ zombie?”
“Đúng vậy,” đối mặt với vấn đề của cô gái, thanh niên không e dè mà đáp chắc nịch, “Loại nào cũng có.
”
“Anh định làm gì?”
“Không phải anh muốn làm gì.
” Thương Bích Lạc buông tay, “Là yêu cầu của viện nghiên cứu, vì sao zombie lại tiến hóa, zombie trí tuệ có gì khác biệt gì so với các zombie kia, điểm khác biệt quan trọng nằm ở chỗ nào…Dù chỉ thu được một chút tin tức, cũng có thể giúp thay đổi hoàn cảnh trước mắt.
”
“…Ừm.
”
Không cần đoán, thanh niên cũng biết suy nghĩ trong lòng cô gái lúc này là gì, anh thở dài: “Đừng nghĩ quá nhiều, bắt đầu từ lúc bọn họ chết đi, đã không còn tồn tại nữa rồi.
”
“…”
“Dù có được trí tuệ thì điểm này cũng sẽ không thay đổi.
”
“Em biết rồi.
” Cô gái gãi mặt, “Đừng xem em là kẻ ngốc!”
“Ừ, ừ, em không phải đồ ngốc.
”
“…Này!” Đá!
Một tháng trôi qua nhanh như gió.
Trận gió tuyết như có thể đem đất trời đông lạnh kia cuối cùng cũng dừng lại, khi mọi người có thể khôi phục lại tầm nhìn, ngược lại cảm thấy có phần không quen, đúng là ngược nhiều thành quen mà…
Sau khi tuyết tan, hệ thống thoát nước của thành phố gặp phải vấn đề lớn, may mà mấy chuyện lung tung rối loạn đó chưa bao giờ phiền Hạ Hoàng Tuyền lo lắng, cô vẫn như cũ đi bộ tới đi bộ lui, tục gọi “Đại vương đi tuần núi ~”
Rồi sau đó…
Nơi góc đường nào đó, Hạ Hoàng Tuyền gặp một cậu bé mang khuôn mặt xinh đẹp ngại ngùng, trên thực tế, nếu không phải đối phương có dáng người không giống con gái, chỉ nhìn mặt cô gần như cho rằng đối phương là con gái.
Đa phần con người đều mang tâm trạng thưởng thức với những thứ đẹp đẽ, sau khi cười với đối phương một cái theo bản năng, Hạ Hoàng Tuyền tiếp tục bước đi của mình, bên người truyền tới tiếng nói: “Cái kia…”
“Hả?” Hạ Hoàng Tuyền xoay người, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn chăm chú vào đối phương, “Cậu gọi tôi?”
“…Dạ.
” Cậu trai trông chỉ 13 -14 tuổi kia mặt mày đỏ bừng gật đầu.
“Có chuyện gì à?”
“Em…Em…” Giọng nói truyền tới có phần lắp bắp.
“Gì cơ?”
“Em…” Cậu trai cắn môi, hình như đang xây dựng lại tâm lý, sau đó mới nói: “Em có mấy câu muốn nói với chị, chị…chị có đồng ý nghe không?”
“À…” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, cảm thấy đối phương đúng là nói nhảm, nếu không nghe, cô đứng lại làm gì? Hơn nữa, cái tên này cứ do dự mãi, rốt cuộc là muốn nói gì?.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
107 chương
14 chương
94 chương
51 chương
66 chương