Thiết triều.
Hoàng đế ôm đầu, thật là tức muốn chết mà.
Lúc này, cả triều đình đều biết Hoàng Thượng đến trễ giờ thiết triều.
Nhưng quan trọng là…
Hoàng Thượng đi ra từ phủ của Công bộ Thượng thư.
Lúc này, Hoàng đế cảm thấy bản thân đang bị vô số cặp mắt sắc bén phía bên dưới quan sát.
Đau lòng, mất hứng…
Buổi tối,
Đằng nào cũng đã lỡ một lần rồi, thôi thì lỡ luôn đi.
Hoàng đế lại lén lút chạy đến phủ Công bộ Thượng thư.
Sắc mặt của cả hai người đều không tốt.
Một bên sắc mặt lạnh lùng, cố ép bản thân tập trung phê duyệt công văn, một bên sắc mặt vô cùng đáng ghét, nằm ở trên giường.
Hoàng đế cảm thấy thật buồn cười.
Lúc này, trước mặt bọn họ là bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Bản thân làm sao có thể ngủ được?
Lại càng không thể thích được.
Nhìn Yến Duy mà xem, ngực bằng phẳng, yết hầu nhô cao.
So với Hoàng đế lại thấp hơn một chút, ôm chỗ nào cũng đụng trúng xương.
Cái mũi chính là cái mũi, cái miệng chính là cái miệng.
Không khác nam nhân bình thường ở chỗ nào cả.
Gương mặt lại không dịu dàng, e thẹn như nữ tử.
Haha…
Quả nhiên là bản thân bị mù hay sao mà lại có thể…
Khoan đã…
Cho đến bây giờ, y vẫn không cảm thấy…
… …
Cuối cùng, Hoàng đế nhất định không chịu thua, vội vàng nhắm mắt.
Sáng hôm sau,
Hoàng đế vừa thức dậy đã vô cùng tức giận.
Cả người tỏa ra sát khí, ngồi yên trên giường, không thèm nhúc nhích.
Công bộ Thượng thư thở dài: “Xem ra tâm trạng của Hoàng Thượng không được tốt”.
Lúc này, trong đôi mắt của Hoàng đế chứa đầy sự phẫn nộ: “Tốt nhất là bây giờ, ngươi câm miệng lại cho trẫm”.
Công bộ Thượng thư khẽ mỉm cười, hắn nhíu mày: “Vậy, Hoàng Thượng, đêm nay người có đến nữa không?”.
Hoàng đế quay đầu lại, ngài chăm chú quan sát Yến Duy bằng vẻ mặt nguy hiểm, đột nhiên, Hoàng đế chụp lấy gáy của Yến Duy, kéo sát về phía mình, khiến cho môi của ai kia kề sát vào môi của y.
Ra tay bất ngờ, vô cùng dữ dội.
Yến Duy vùng vẫy, chống cự.
Hoàng đế nhanh chóng nắm chặt cổ tay ai kia.
Lúc này, trên giường, Hoàng đế đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.
Khi nước bọt rơi xuống, bắt đầu thở dốc thì mới chịu buông ai kia ra.
Công bộ Thượng thư nằm trên giường, hơi thở dồn dập.
Mái tóc dài rối tung, vô tình để lộ ra chiếc cổ trắng nõn thấp thoáng sau mớ tóc đen nhánh.
Hoàng đế không chịu đựng được bèn cúi xuống cắn một cái thật mạnh, trơ tráo để lại hai dấu răng trên cổ ai kia.
Thành công rồi!
Cuối cùng Hoàng đế cũng đã hôn Yến Duy một cái.
Y tự hỏi bản thân liệu có thích không?
Câu trả lời…
Haha…
Trẫm bệnh thật rồi.
Tại sao lại phải cố hết sức để làm một việc vớ vẩn như vậy chứ?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
40 chương
46 chương
35 chương
313 chương
599 chương