Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn
Chương 44
Mấy ngày sau đó, Vị Đán thật sự coi ta như một thị tì theo hắn đi tới đi lui trước sau không rời.
Mỗi ngày phải làm biết bao nhiêu việc đi biết bao nhiêu nơi, ta không có nổi một phút thanh nhàn, nếu như ta có oán giận, hắn sẽ nhàn nhàn khinh bỉ ta: “Nàng được bổn vương đãi ngộ tốt như vậy thì phải làm việc chứ. Nếu muốn oán giận thì cố mà giỏi bằng bổn vương đi, lúc đó bổn vương sẽ đem Nam Hải tặng cho nàng.”
Mỗi ngày ta đều dành thời gian ngồi tu luyện, mỗi lần tu luyện ta lại tự phục mình sát đất. Nhìn minh quang phát ra từ đầu ngón tay, lại từ từ thổi tắt nó, loại cảm giác này thật mê mẩn mất hồn, khiến ta thoải mái không thôi.
Đương nhiên Vị Đán cũng có lúc dạy ta tu luyện, buổi chiều luyện xong, tuyệt đối sẽ không để một mình ta ở trong điện mà luôn ngồi xuống bên người ta, có khi lại vận khí khiến ta chìm vào giấc mộng, những giấc mộng này đều thông giữa ta và hắn.
Trong mộng Vị Đán luôn hiền lành hơn một chút.
Chẳng hạn như đêm nay.
Ta mới vừa vào cảnh trong mơ, đã thấy Vị Đán một mình ngồi bên hồ, hôm nay hắn mặc một bộ áo màu tím nhạt, bên hông buộc thắt lưng làm từ ti đoạn màu bạc, hắn không mang theo gì bên người cả, chỉ có khúc xương đuôi kia của ta thôi.
Đúng rồi, xương của ta cũng mọc dài ra, điều này khiến ta đỡ ghét Vị Đán hơn một chút.
“Tiểu tôm!” Hắn xoay người, thấy ta, đôi mắt lấp lánh, khóe miệng cong lên tươi cười.
Khụ khụ, lại nói tiếp ở trong hiện thực, nụ cười của Vị Đán cùng Nguyễn Dương khác nhau đến một trời một vực. Nụ cười của Nguyễn Dương vô cùng từ ái bao dung, Vị Đán lại hoàn toàn tương phản, nếu không phải là nụ cười lành lạnh trả thù xã hội thì cũng là nụ cười kiêu căng khinh thường người ta.
Nằm mơ thực tốt, trái ngược hoàn toàn với hiện thực, đứa nhỏ này chẳng những tươi cười bình thường hơn, ngay cả thái độ cũng hòa ái hơn, hắn thậm chí còn đặt cho ta cả trăm cái biệt danh.
“Tiểu tôm, nàng đang nghĩ gì?” Hắn bước tới, cúi đầu nhìn ta.
Chung quanh lụa mỏng phiêu phiêu, ta đứng dưới bậc thềm từ từ ngước lên nhìn hắn, nhìn như vậy, thấy hắn thật sự là tuấn mỹ vô song.
“Hôm nay làm gì đây?” Ở trong mộng, Vị Đán luôn có các loại suy tưởng kì cục, mỗi khi ta mơ đến chuyện gì khác, hắn sẽ nghĩ biện pháp khiến suy nghĩ của ta trở về dồn trên người hắn.
Không thể không thừa nhận, chiêu thức này khiến ta tập trung tư tưởng trên người hắn, thành ra ta không mơ một giấc mộng nào khác nữa.
“Hôm nay mang nàng đến phía bên kia chân trời xem Hồng Kiều! Nàng có thể thấy được Thải Hồng tận cùng, nơi đó có đá quý nhiều màu, rất xinh đẹp!” Hắn nói như vậy, ta lập tức mơ đến đó luôn.
Đứa nhỏ này ở trong mộng thật sự tốt không chỗ chê nha.
Ai ya, thật là romantic thật là dụ hoặc mà.
Thải Hồng tận cùng, thì ra lại đẹp như vậy, bảy dải đá quý lắng đọng lại trong Thanh tuyền (khe suối xanh) dưới Hồng Kiều, ánh sáng từ những bọt nước suối phát ra rực rỡ lấp lánh muôn màu muôn sắc, khiến Hồng Kiều đẹp lộng lẫy chói mắt.
Nơi này gió thổi vi vút bao la.
Cảnh tượng trước mắt mê hoặc như thuốc nghiện, khiến ta nhịn không được muốn nhảy vào trong dòng suối mà lăn lộn.
Vị Đán kéo ta đứng bên cạnh khe suối, thấy ta hau háu nhìn đến rỏ dãi, đột nhiên bật cười, nói: “Nước suối nơi này không thể bị làm bẩn, bằng không Hồng Kiều sẽ không còn phát sáng nữa!”
Ta ngượng ngùng lui chân về.
Hắn lại nói: “Tiểu tôm có muốn đứng trên Hồng Kiều?”
Ta đương nhiên là muốn, ở trong mộng, mọi thứ đều có thể, cho nên khi Vị Đán dắt ta phiêu phiêu đãng đãng đứng trên làn khói mờ của Hồng Kiều, ta cảm thấy cuộc đời này thật không uổng. Nhắm mắt lại, đón gió mơn man, ta thật muốn thả mình trôi lững lờ theo làn gió.
“Hạ Mật!” Vị Đán đột nhiên gọi tên ta, ta quay đầu lại, thấy ánh mắt hắn nóng rực, giống hệt như mãnh hổ tìm được mồi.
“Nàng không thể không thích ta!” Hắn khẳng định chắc chắn mười phần, rồi đột nhiên cúi đầu xuống tìm đến môi ta, hơi thở hắn nóng rực phả vào mặt, môi và răng trằn trọc dùng sức, ta đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống một khối thịt heo.(Ôi cái bà này)
“Ôi, này, đừng có xem ta là vịt nướng mà cắn chứ!” Rốt cục, sau khi bị hắn cắn nát khóe môi, ta chịu không được nữa, gió mát cái gì, Hồng Kiều cái gì, bị một nam nhân đem ngươi thành vịt nướng mà cắn xong, ai còn có thể cảm nhận được cái gì Romantic nữa, ta dùng sức, trực tiếp đẩy Vị Đán xuống Thanh tuyền.
Dòng nước suối xanh nhạt bị Vị Đán ngã xuống nên dậy sóng, từng đợt từng đợt tràn tới, ta sờ khóe môi, đầu ngón toàn máu tươi hồng hồng, chợt thấy tức giận cực kì, nhịn không được nhảy xuống, sống chết đạp Vị Đán trong Thanh tuyền mấy đá, đá xong hóa thành một con rồng nhỏ bay đi.
Rào rào, ta nghe thấy thanh âm Vị Đán nhảy lên ở phía sau, quay đầu nhìn thì thấy hắn dữ tợn đuổi theo, vừa thấy mặt hắn xong, ta cả kinh loạng choạng mất phương hướng, đụng cái rầm vào tảng đá, người ta xoay tròn quanh Hồng Kiều, đầu bị đụng vào cây cầu, đau đớn ngã xuống suối.
“Ôi, khụ khụ khụ!” Ta tỉnh dậy, ôm cổ ho khan, cảm giác sặc nước trong mộng vẫn còn. Sờ sờ khóe miệng, nơi đó hình như thật sự bị cắn qua.
Ta quay đầu nhìn về phía Vị Đán đang ngồi bên người ta, hắn vẫn nhắm mắt như cũ, yên lặng ngồi đó, hồi lâu sau, ta mới thấy hắn từ từ phun ra một hơi, trợn mắt nhìn ta.
“Hắc!” Ta nhìn hắn lễ phép cười cười, người ấm lên, minh quang nơi đầu ngón tay sáng rực, sáng hơn trước đây nhiều lắm.
Hôm nay nét mặt Vị Đán thật cổ quái, ấy vậy mà không châm chọc ta, vững vàng đứng lên xong cũng không thèm nhìn ta liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại mà một mình trở về.
Ta nghe quản sự hầu ở cửa đại điện lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, hôm nay công chúa điện hạ có cần ngồi xe về nội điện không?”
Ta vừa muốn trả lời, liền nghe thấy thanh âm rầu rĩ của Vị Đán: “Nàng tự về đi!”
Ta đang chạy tới liền dừng bước chân lại, thật đúng là tương phản nha, trong mộng hắn tốt quá, khiến ta có chút không thích ứng được thái độ của hắn ở hiện thực.
Dứt khoát trở về, ta quyết định phải giải sầu.
Đến Nam Hải lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta đi dạo một mình khắp các ngõ ngách nơi này. Nam Hải được Vị Đán tu sửa gọn gàng xinh đẹp, ta hóa thành hình người, tà áo đỏ bay bay, dọc đường đi không hề thiếu những thiếu niên tuấn lãng nhìn ta mỉm cười đưa tình.
Đây vốn là chuyện vui, nhưng chợt thấy có vài thiếu niên xinh đẹp trong đó hóa thành hình tôm cua càng to càng nhỏ, thật… không thể vui nổi.
Ta đã gặp qua một màn giống vậy, là màn mỹ nữ biến hình lúc ta mới vào Nam Hải.
Đi qua một rặng san hô hồng, lúc này ta mới phát hiện ra mình đã… lạc đường.
Nhánh san hô kia xinh đẹp tươi mát, bên cạnh là một chàng trai cao lớn, quần áo giản dị, mặt mày đẹp như họa, thấy ta ngơ ngác đứng bên ngoài rặng san hô thì nhe răng cười, hỏi ta: “Cô nương sao lại đến nơi này?”
Ta bị nụ cười của hắn làm cho mê hoặc, ừ ừ gật gật đầu, chân đi xiêu xiêu vẹo vẹo như trúng tà, bất tri bấc giác bước lại gần hắn. Thật tốt, nhìn gần hắn đúng là một anh chàng đẹp trai.
Ta bước về phía hắn càng lúc càng gần, gương mặt hắn càng mông lung, trong một phút hoảng hốt, gương mặt đẹp như tranh vẽ kia chợt biến thành khuôn mặt của Nguyễn Dương. Ta mê mê trầm trầm hỏi hắn: “Nguyễn Dương, ngươi tới Nam Hải sao?”
Hắn không trả lời ta, nhìn ta cười một cái.
Lại vẫy tay về phía ta, ta mơ màng đi qua, bị hắn lôi kéo một cái thật vội vàng. Hắn đưa miệng ghé sát vào cổ ta, ngửi thật lâu, đột nhiên nhếch miệng cười to: “Trời thực không bạc đãi ta!”
Ta có chút hoang mang, ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Nguyễn Dương, sao đột nhiên ngươi lại cười đến đáng khinh như vậy?”
Nguyễn Dương cười ha ha đứng lên, vươn tay vuốt ve lưng ta, ta chợt cảm thấy hai mảnh long nguyên trong cơ thể đột nhiên nhảy lên.
“Thật phong phú!” Hắn nuốt nước miếng, tay đưa vào trong vạt áo ta, ta bị hành động lớn mật của hắn làm hoảng sợ, run run một chút rồi thanh tỉnh vài phần, đẩy tay hắn ra, có chút ngờ nghệch nhìn hắn: “Ngươi không phải là Nguyễn Dương, hắn sẽ không động tay động chân sờ mó ta?”
Đối phương kinh ngạc ‘A’ một tiếng, nhìn ta cười càng ôn nhu, kéo ta: “Trong lòng nàng có ta, chúng ta đối với nhau đều có tình, làm chút hành động thân mật là vô cùng bình thường!”
Ta mê mê man man đến ngẩn người.
Hắn lại duỗi tay kéo ta vào lòng, dụ hoặc nói: “Nàng có thể thân mật với ta hơn một chút! Chia sẻ niềm vui của nàng với ta, được chứ?”
Ta ha ha cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy hắn nói đúng, ta tự cởi áo: “Ừ, muốn phá vỡ cục diện bế tắc, phải có đột phá chứ!” Ta cởi áo được một nửa, thấy quần áo hắn vẫn chỉnh tề như cũ bèn vỗ bả vai hắn, nói: “Cùng nhau cởi nhé!”
Ta dùng sức giúp hắn cởi đai lưng, đối phương sửng sốt bất động một chút, ta liền kéo mở vạt áo của hắn, lột xuống toàn bộ áo khoác của hắn, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần lại, cười to: “Đây là lần đầu tiên ta thấy một cô nương hào phóng như vậy!”
Ta ừ một tiếng, bắt đầu lấy từ trong ngực ra các loại châu báu trang sức, toàn bộ đều là bảo bối ta nhặt được, Vị Đán luôn có mới nới cũ, cách mấy ngày sẽ vứt lại một đống châu báu, tất cả đều bị ta lén cất vào tay áo, dần dà thu được không ít.
“Áo khoác ngươi đâu, cầm lên!” Ta phân phó Nguyễn Dương.
Nguyễn Dương hoang mang, ta trừng mắt nhìn hắn: “Không phải ngươi muốn cùng ta chia sẻ niềm vui sao, điều khiến ta vui nhất là ngày ngày ngồi đếm châu báu, chia cho ngươi một ít, chắc cảm động lắm hả! Có cảm giác được sự thân mật khăng khít giữa chúng ta không?”
Nét mặt đối phương chợt dại ra.
Đột nhiên ta nghe thấy có tiếng cười phụt ra ở sau lưng, quay đầu lại thì thấy Nguyễn Dương đang đứng phía sau rặng san hô, tóc dài bay bay bên vạt áo choàng màu vàng nhạt, trên búi tóc cắm một cây trâm mộc, nhìn ta mỉm cười vô cùng dịu dàng, ta nhất thời hoang mang.
Nhìn người trước mắt, lại nhìn người phía sau.
Nguyễn Dương đứng phía sau san hô kia cứ nhìn ta cười hoài, ánh mắt chuyển đến Nguyễn Dương đang đứng đối diện ta thì trở nên lạnh băng, ta đứng ở giữa có thể cảm giác được áp lực cường đại sắc bén như đao tỏa ra chung quanh hắn.
“Tha mạng!” ‘Nguyễn Dương’ đứng đối diện ta run rẩy hai chân ngã xuống, chờ ta nhìn kĩ lại, chỉ thấy một một con trùng biển đỏ tươi chật vật chui vào trong nhánh san hô, ôi, cái thứ này còn ghê tởm hơn vòi bạch tuột gấp mấy lần.
Nguyễn Dương khẽ cười, lướt qua rặng san hô bay đến, tay phất ra một luồng ánh sáng, nhuyễn trùng đang trốn trong cành san hô kia bị nhấc lên, thân thể bị xoay tròn, gào thét một tiếng rồi tan biến thành khói không còn bóng dáng.
“Ngay cả nó cũng dám bắt nạt nàng!” Nguyễn Dương nhìn ta thở dài, ta tự biết đuối lý, túm túm đầu, hắc hắc cười hai tiếng, vô cùng vui sướng nhìn hắn, mấy tháng không thấy, nụ cười của hắn có chút khác, vẫn dịu dàng ôn nhu như cũ nhưng có gì đó thân mật hơn rất nhiều.
“Đây là trùng tinh ký sinh trong san hô, chuyên đi mê hoặc người bước đến gần san hô, hút lấy hồn phách đối phương…” Nói tới đây hắn đột nhiên dừng lại, dường như chợt nhận ra điều gì, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lóe, ánh lên sự vui sướng.
Ôi, Nguyễn Dương mà cũng có bộ dàng mặt mày ẩn tình thế này ư, có phải hắn học theo Nhật Tây, não biến đổi rồi?
Ta ho khan một tiếng, có chút buồn bực ngắm hắn, hắn hơi hé miệng, nhẹ giọng giải thích cho ta nghe: “Chúng nó, chuyên hóa thành… người mà đối phương đặt trong tim, để… để… mê hoặc đối phương.”
Oanh, mặt ta nóng rực như lò than, cũng không còn là thiếu nữ mới lớn nữa, ấy thế mà ta lại thẹn thùng vô cùng!
Ta không biết nói gì khi tâm tình đã bị người ta phát hiện, bèn kéo lấy vạt áo Nguyễn Dương, rống hắn: “Vậy còn ngươi, trong lòng ngươi… có ai?”
Ta thật muốn tát cho bản thân một bạt tai, có phải ta đang ‘không trâu bắt chó đi cày’ [*] hay không! Nếu hắn không thích ta, phải chăng từ nay về sau sẽ không còn quan tâm che chở ta nữa?
[*] Không trâu bắt chó đi cày: câu này là thành ngữ, trong trường hợp này hiểu nôm na là càng nói càng sai.
Nguyễn Dương mặt đỏ lên, đôi mắt dịu dàng thêm vài phần, môi giật giật, định mở miệng nói chuyện, nhưng ta lại hoảng sợ túm lấy cổ áo hắn, hung dữ cảnh cáo: “Ngươi, ngươi có thể trực tiếp cự tuyệt ta, đừng có nói quanh co lòng vòng!”
Lại bổ sung: “Nếu ngươi thật sự không thích ta, cũng không cho ngươi xa lạ với ta!”
…Càng uy hiếp càng bối rối, lòng ta nóng cháy như có ngọn lửa nhóm lên, ta đẩy hắn ra rất xa, hóa thành rồng nhỏ bay đi.
Nguyễn Dương nãy giờ vẫn đang mặt đỏ tai hồng, thấy ta hóa thành rồng nhỏ, vội vội vàng vàng đuổi theo chắn phía trước ta, thấy ta chuẩn bị lẻn đi hướng khác liền nhấc móng vuốt đạp lên đuôi ta, ta nổi trận lôi đình nhảy lên giơ móng vuốt với hắn.
“Hạ Mật, Mật Nhi, Mật Nhi!” Hắn hóa thành hình người, mất đi sự bình tĩnh vốn có, lắp bắp đuổi theo ta giải thích: “Ta, ta thích nàng, trước khi nàng thích ta, ta đã thích nàng rồi!”
“Ta không biết rằng, gặp nàng lần này sẽ có nhiều thay đổi đến thế!” Đôi mắt hắn đan xen nhiều cảm xúc, có chút sầu lo, nhưng nhiều hơn là khó tin và vui sướng: “Ta thay đổi nhiều lắm, vì nàng mà xoay chuyển hết thảy, Hạ Mật, nghe nàng nói như vậy, trong lòng ta thật sự, thật sự vui vẻ vô cùng!”
Ha ha ha, ta vừa bay xuống đất liền hóa thành hình người, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to. (Cái bà điên này =)))
“Nguyễn Dương, chàng con mẹ nó sao không nói sớm, làm ta rối rắm đến chết!” Ta nhận được đáp án mong muốn, tát một cái lên ngực Nguyễn Dương, động tác vốn phải thẹn thùng lập tức trở nên đàn ông mười phần.
Nguyễn Dương mặt mày cong cong, hơi cúi người, mặt đỏ hôn hôn trán ta.
“Chàng là thánh phụ ban phát tình thương sao, hôn trán làm gì? Chàng nên hôn môi ta!” Ta thật nghiêm túc chỉ ra sai lầm của hắn.
Nguyễn Dương ho một tiếng, buồn cười hôn hôn môi ta, giải thích: “Ta, ta chưa quen.”
Ôi trời ơi, lời này không phải nên để nữ nhân như ta nói sao?
Cô gái già quá lứa bị đoạt mất lời kịch nên trong lòng rất căm giận, vì thế ta lập tức ôm nhào vào lòng Nguyễn Dương, giúp hắn… quen dần.
Yêu một người tốt như thế, sẽ có cảm giác ỷ lại dựa dẫm cực kì.
Bây giờ ta thật không muốn trở về cái nơi có Vị Đán đó, cầm lấy tay Nguyễn Dương, sống chết không chịu buông.
Nguyễn Dương khó xử, an ủi ta: “Ngoan, giờ ta có việc chưa làm xong, trong Nam Hải này nơi có Vị Đán là nơi an toàn nhất, chờ ta giải quyết xong chuyện, ta sẽ tới đón nàng!”
Ta không đồng ý, tính cách Vị Đán một chút cũng không đáng yêu.
Nguyễn Dương sờ đầu ta, dỗ ta giống như đang dỗ một con cún: “Nàng nghĩ lại đi, ta muốn diệt trừ tai họa của Long tộc, nàng đi theo ta sẽ khiến ta vướng chân vướng tay!”
(Cái này mà gọi là dỗ á hả, giống đâm chọt nhau hơn đó. =)))
Lòng tự trọng của ta hơi bị thương một chút, ở trước mặt hắn hăng hái dùng đầu ngón tay phát ra minh quang.
Oành, minh quang cao đến 10cm, đây là giới hạn cao nhất của ta.
Nguyễn Dương quả nhiên vui mừng vô cùng, dùng giọng an ủi khích lệ ta: “Tốt lắm, nàng có thể vận linh khí, thật sự là bất ngờ!”
Ta tự hào nhìn hắn: “Ta có thể giúp chàng trảm yêu trừ ma rồi chứ!”
Nguyễn Dương ho một tiếng, ngậm miệng.
Qua một lúc lâu, phỏng chừng là sợ ta không vui, hắn vô cùng ôn nhu mà an ủi ta: “Mật Nhi, sau khi ta diệt trừ hết yêu nghiệt trong Long hải, hủy đạo hạnh của bọn họ xong, sẽ lập tức tới xem nàng nướng đồ nhé?”
Ta nhếch miệng đang muốn cười, đột nhiên lĩnh ngộ, người này là đang vòng vo ám chỉ ta, cái loại minh quang trình độ này của ta chỉ đủ để nướng đồ ăn thôi sao?
Ta cũng không phải đồ ngốc, tự tôn bị đả thương triệt để, rốt cục thỏa hiệp: “Ta về chỗ Vị Đán đây, chàng phải mau tới đón ta!”
Ta thỏa hiệp, Nguyễn Dương lại có chút lo lắng, do do dự dự nhìn ta, giãy dụa hồi lâu, hỏi ta: “Mật Nhi, nàng thổi khói lại cho ta xem một lần nữa!”
Thổi khói… thổi khói?! Ta rốt cục bạo phát, vận đủ linh lực, ngón tay giương lên, oanh, một luồng sáng sáng ngời bắn ra từ ngón tay ta, ta đang đắc ý, luồng sáng rạo rực một chút, phốc… liền dập tắt.
Ta vô cùng buồn bực nhìn lại Nguyễn Dương.
Nguyễn Dương đứng đắn an ủi ta: “Nàng đã cố hết sức rồi!”
“Màu sắc ngọn lửa này rất xinh đẹp!”
“Khụ khụ, thật sự đấy, đừng uể oải, ngọn lửa ấy so với vầng sáng tự nhiên từ hoa quỳnh phát ra còn kinh diễm hơn ba phần!”
… Hắn đang châm chọc hay an ủi ta đây?
Ta cảm thấy hắn không nên châm chọc ta bằng cái giọng chân thành cực kì kia…
Lúc Nguyễn Dương đi, đem mười phần linh lực rót vào con rồng ngọc nhỏ của ta, đó là con rồng hắn tự tay điêu khắc, ta luôn luôn mang theo bên mình, lúc rảnh rỗi thì ngồi vuốt ve nó, bởi thần thái của chú rồng con màu đen ấy rất giống Nguyễn Dương, tất nhiên là trừ cái đầu rồng bị ta vuốt hoài nên phẳng đi một chút ra. Nguyễn Dương thấy cái đầu rồng trơn bóng hơn hẳn những bộ phận khác, hơi hơi hé miệng cười cười, đôi mắt chứa hàm ý không rõ ràng liếc ta một cái.
“Không đủ để công kích, nhưng có thể giúp nàng phòng hộ!” Hắn dịu dàng lại càng dịu dàng dặn dò ta.
Trong lòng ta ngọt ngào tràn đầy, trước mặt hắn hớn hở vuốt phẳng đầu rồng theo quán tính, Nguyễn Dương chớp đôi mắt cười vô cùng ấm áp, học động tác của ta, vươn tay lên vuốt phẳng tóc ta: “Ta tin tưởng, lúc này ta có thể xoay chuyển càn khôn, Hạ Mật, chờ ta trở về!”
“Hắc! Hẹn gặp lại!” Ta khờ khờ cười vẫy tay đưa tiễn Nguyễn Dương. Lúc sau, ta đột nhiên phát hiện một vấn đề, hình như là, ta vẫn đang lạc đường.
Nam Hải dù sao cũng là địa bàn của Vị Đán, không đến thời gian một chén trà, ta thấy trong làn nước có một chiếc xe ngựa cấp tốc chạy đến, trong xe ngựa là vị quản sự ta thấy trong điện, nhô cái đầu dài ra nhìn ngó khắp nơi.
Thấy ta, vẻ mặt hắn giống như tìm thấy cha mẹ ruột thất lạc mấy chục năm, hấp tấp bò ra từ cửa xe: “Ai u, công chúa điện hạ ơi, ngài đây mà gọi là đi dạo sao, ngài đây là đang muốn rời khỏi Nam Hải hay sao…”
Ta vỗ vỗ quản sự đang nói năng lộn xộn, giải thích với hắn: “Ta đang muốn đi về đây, chẳng qua là đi hơi chậm mà thôi!”
Quản sự trừng lớn mắt, nét mặt giống như thấy quỷ: “Nhưng mà công chúa điện hạ, ngài đang đi đến quan đạo của Nam Hải rồi! Đại điện hạ ở điện Thánh bối nhìn thấy được ngài qua ngọc Thủy mạc, thiếu chút nữa là xé nát lão nô ra rồi!”
Hắn trưng cái mặt khóc tang: “Ta không nên lắm miệng hỏi đại điện hạ có muốn mang ngài đi cùng không! Ngài ấy rất coi trọng công chúa điện hạ … Điện hạ hắn từ nhỏ đã thiếu khuyết yêu thương, nên không biết biểu lộ tình cảm bản thân như thế nào…”
Ai ôi, ngươi đang vạch trần điện hạ ngươi, được chưa? Ta ẩn nhẫn nhìn quản gia, trong lòng mặc niệm: đại thúc, ngươi đừng nói nữa đừng nói nữa, nếu tên Vị Đán vặn vẹo lại nổi loạn kia nghe thấy được, thẹn quá thành giận bây giờ!
“Đại điện hạ hắn, trước đây chưa từng thích qua một giống cái nào…”
Ta nổi gân xanh, hắn còn nói như vậy được, theo lý thuyết trước đây ta cũng chưa thích qua giống đực bao giờ, hắn nói sao nghe châm chọc quá vậy? Quản sự này không biết là hồn nhiên không hiểu thật, hay là giả vờ không hiểu, vạch trần Vị Đán thẳng thừng như vậy, giờ ta nên dùng cái mặt gì để nhìn hắn đây?
Hắn than thở suốt cả dọc đường, lúc xe chạy đến điện Thánh bối, quản sự đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu xin phép ta: “Công chúa điện hạ, tỷ muội song sinh của ngài đến, bộ dạng giống hệt ngài nha!”
Ta cảm giác khóe mắt của mình nhảy một chút, một dự cảm xấu trào dâng trong lòng.
Cái Thánh bối này chắc là cái máy sinh sản Long tộc quá, cùng một lúc phun ra ngoài mấy đứa con giống hệt nhau? Đây chẳng phải việc tốt gì, nếu thật có một ngày ở đâu chui ra một đống ‘tỷ muội song sinh’ có gương mặt giống hệt ngươi, ăn mặc giống ngươi, cử chỉ giống ngươi, đùng một phát làm ra những hành động uốn éo hoặc khỏa thân, cảm giác cũng thật kinh khủng!
Cả người ta run run, nhanh chóng ngừng lại những liên tưởng bậy bạ.
Đi thêm một vòng, lại trở lại điện Thánh bối, ta vừa bước lên bậc thềm liền nghe thấy giọng nói giáo huấn của Vị Đán với người nào đó.
“Bổn vương không biết ngươi từ nơi nào mà đến, nhưng ngươi giống nàng như vậy, bổn vương sẽ không để ngươi đi khắp nơi làm loạn!” Vị Đán nói rất nghiêm túc.
Ta vén lên màn lụa mỏng, Vị Đán chợt ngừng giáo huấn, con ngươi mang theo chút thô bạo nhìn ta hỏi: “Không phải tìm được đường ra khỏi Nam Hải sao, sao đã trở lại rồi?”
“Là bị quản sự đưa về!” Ta rất nghe lời mà đáp lại, hiển nhiên hắn bị ta chọc tức nghẹn, mặt giận dữ trừng quản sự ở ngoài điện, lão quản sự kia sợ tới mức ‘ai u’ một tiếng, oành, hiện thành nguyên hình là một con rùa, co đầu rụt cổ trốn tránh hiện thực.
Ánh mắt ta dừng lại trên người Vị Đán, rồi tiếp tục nhìn đến nữ tử đang đứng đối diện hắn, nàng kia mặc quần áo đỏ tươi, tóc đen như mực rối tung ở bên hông, đang cúi đầu, hình như cảm nhận được ánh mắt của ta, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.
Ta nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Là Long tộc nha, nhìn nàng thật giống như ta đang tự soi gương mình vậy.
Nàng ta thấy ta nhìn, chậm rãi tươi cười một cái, gọi ta: “Hạ Mật…” Thanh âm mềm yếu, nghe hay hơn ta nhiều.
Gặp quỷ rồi! Mặt thì giống ta như đúc, nhưng nàng ta đem chính bản thân ta biến thành méo mó rồi.
Ta ừ một tiếng, nghi ngờ đi qua, tới gần nàng, vươn tay ra xoa bóp mặt nàng, lại xoa bóp mặt mình, trong lòng có chút không yên lòng: “Vì sao ngươi lại giống ta như vậy?”
Nàng cụp mắt, hai tay kéo kéo dải áo, gương mặt giống ta như đúc kia xuất hiện biểu cảm thẹn thùng, nhất thời khiến ta dựng hết tóc gáy.
Cô em này, làm sao có thể có loại biểu cảm kinh khủng nổi da gà như vậy chứ!
Ta cực kì khó chịu nhìn Vị Đán chăm chú, thấy hắn cũng dại ra, hai chúng ta nhất thời đều yên lặng trầm mặc. Nàng kia ngại ngùng đủ rồi mới lại ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Vị Đán, mặt đỏ hồng nhìn ta nói: “Tên ta cũng là Hạ Mật, không có cha mẹ, là Long tộc nhưng không có sừng, giống hệt như ngươi!”
Nàng ta sợ ta không tin, dùng tư thái tuyệt đẹp xoay người hai vòng, ta thấy nàng hóa thành một con rồng nhỏ màu đỏ, cả độ dài lẫn sắc màu đều giống ta trọn vẹn đến từng milimét.
Ta khờ mắt. Thánh bối này còn bao nhiêu đứa con không trọn vẹn nữa, làm sao lại đẻ ra người này cũng giống ta như vậy, thân khiếm khuyết không toàn vẹn hệt ta.
Nét mặt Vị Đán bí hiểm, thấy nàng ta lại hóa thành hình người xong, mới hắng giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, nếu được sinh ra từ Nam Hải, bổn vương đều có nghĩa vụ trông chừng các ngươi!”
Ta còn đang đứng đó ngây ngốc, cái cô Hạ Mật áo đỏ kia lại thức thời cúi người, nũng nịu đáp: “Mọi việc xin thuận theo điện hạ!”
“Vẫn nên đổi, đổi một cái tên khác đi!” Vị Đán mang vẻ mặt sắp không chịu nổi nữa.
Hạ Mật áo đỏ kia lập tức đỏ mặt lên, thanh âm vừa yêu kiều lại pha chút oán giận: “Đại điện hạ thật… xấu xa! Chẳng lẽ những thứ vốn là của ta trước kia cũng phải đổi đi hết sao?”
Ta nhìn mà trợn mắt há mồm, nghĩ chắc là nàng ta sắp phát giận, cũng khó trách, nếu có ai bảo ta sửa tên, ta cũng sẽ tức giận.
Nhưng kết quả thật trái ngược hoàn toàn, nàng ta lại nũng nịu nhún hai chân, nhẹ ‘ưm ‘một tiếng, cúi đầu xoay dải áo trên tay: “Thôi, cả thể xác và tinh thần ta đều trọn vẹn giao phó cho điện hạ, điện hạ nói thế nào thì ta làm thế ấy!” Giọng nói kia thực sự yêu kiều như nước chảy.
Ôi… đệch, ta bị đả kích đến tắc họng. Vị Đán ê a nói vài tiếng, xác định bản thân sẽ không bị cuốn vào nói chuyện cùng nàng ta nữa, xoay lưng đi như trút được gánh nặng.
Cái loại giọng nói kiều mị dụ hoặc này, phát ra từ cái miệng giống ta như đúc kia, thực làm cho người ta có một cảm giác muốn hủy diệt, muốn xông lên bẻ cong nàng ta một cái!
Giọng nói nũng nịu này hình như không làm khó Vị Đán lắm, trên mặt hắn vẫn trầm ổn như thường. Ta nghe thấy hắn nói bằng giọng cực kì trấn định, thay vị “Hạ Mật” cô nương này đặt một cái tên khác: “Ngươi giống Hạ Mật như vậy, ban thưởng cho tên Nhị nhi đi!”
Phốc… Ta nén cười, Hạ nhị nhi lại vô cùng thẹn thùng vui sướng nói: “Hạ nhị nhi tạ đại điện hạ ban thưởng tên!”
Vị Đán nhìn ta liếc mắt một cái, ngay khắc đó, khóe miệng cong cong.
Lúc rời khỏi điện Thánh bối, Vị Đán sóng vai đi cùng ta, những biểu cảm trên mặt hắn có thể nói là thay đổi trong nháy mắt, ta cảm thấy bình thường hắn đã đủ biến thái, cộng thêm cái vẻ mặt lúc này nữa, có vẻ càng thêm không đáng yêu.
Mắt thấy sắp ra khỏi đại điện, Vị Đán đột nhiên giống như tùy ý thì thầm với ta: “Hạ Mật, thì ra nàng lại có thể có một dáng vẻ mềm mại đáng yêu như vậy!” Hắn hình như mới từ trong mơ mơ màng màng phục hồi tinh thần lại.
Hả? Ta chăm chú nhìn người bước phía sau, vị ‘Hạ Mật’ kia bước đi mà uyển chuyển như khiêu vũ, thất bại nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn nhìn theo của ánh mắt của ta, nhìn đến người ở phía sau kia. Nàng ta lập tức xấu hổ thẹn thùng, đôi mắt giống hệt ta giờ trưng ra biểu cảm giống hệt mắt nai con e thẹn trốn tránh.
“Nếu nàng cũng như vậy…” Vị Đán sửng sốt một chút, không biết liên tưởng đến cái gì, đột nhiên ngừng nói, yên lặng quay đầu.
Ta thật sự là nhịn không được thật muốn kính nể vị ‘song sinh tỷ muội’ đằng sau, ngươi thật giỏi, không cần nhiều công sức đã khiến Vị Đán mang cái vẻ mặt ôn hòa yêu thích kia.
Bắt đầu từ hôm nay, ta cảm thấy trò khôi hài rốt cục mở màn.
Mỗi ngày, ta đều có thể thấy vị Hạ nhị nhi nũng nịu dùng một trăm sáu mươi góc độ yếu ớt ngắm nhìn Vị Đán, chỉ cần Vị Đán thấy nàng, nàng sẽ ‘ưm’ một tiếng, lấy tay áo che mặt, thẹn thùng không thôi.
Ôi cô em thẹn thùng à, cô làm ta cảm thấy mình đúng là một gái già quá lứa đúng độ, đối lập với cử chỉ mềm nhuyễn đáng yêu kia, cử chỉ của ta càng đàn ông hơn.
Trước kia mỗi lần bước đi còn già mồm cãi láo nói ‘bước chân của ta là nhỏ nhắn nhất Nam Hải rồi’, nhưng so với cô em này thì dáng đi của ta thật giống như chạy loạn. Có lần đi cùng Vị Đán trong điện, lúc bước qua rãnh ngầm, ta cuốn cao làn váy nhảy cái rầm bay qua.
Chờ ta quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ nhị nhi đang xấu hổ bước từng bước nhỏ, dáng đi vô cùng thướt tha, lúc sắp bước qua rãnh ngầm thì mở to đôi mắt nai con nhìn Vị Đán.
Vị Đán là một nam tử cực ‘men’, bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nàng ta ngắm nhìn, trực tiếp ôm nàng ta nhảy qua.
Rùa quản sự nhìn ta, lại nhìn Hạ nhị nhi đang dựa người vào Vị Đán, chờ đến lúc không có ai liền nhìn ta buồn bực thở dài một hơi, hình như là dồn hết dũng khí mà nói với ta: “Công chúa Hạ Mật điện hạ à, ‘lạt mềm buộc chặt’ sẽ khiến Đại điện hạ mất hết nhẫn nại đó! Nữ nhi thì nên giống Hạ nhị nhi cô nương vậy, vừa nhu nhược vừa thẹn thùng, ngài xem, mỗi lần Đại điện hạ đỡ nàng, ngài đều mang cái bộ mặt dữ tợn này, hôm kia ta còn thấy hỏa khí bốc lên từ đầu ngài đó! Đại điện hạ từ nhỏ đã không có người yêu thương, ngài không nghe thấy tiếng lòng của ngài ấy sao? Ngài ấy luôn khát vọng có người chủ động đến quan tâm hắn…”
“…” Tốt thôi, tên này lại bắt đầu thổ lộ tiếng lòng Vị Đán.
Ta cảm thấy cái gọi là ‘hỏa khí bốc ra từ hai cái sừng cụt’ của ta, không phải ghen tị nha, ta đây là đang thấy bi ai cho bản thân, thấy bản thân đang bị cô em kia làm cho tục tằng mà thôi!
Vị Đán không biết đã bước đến cạnh ta và quản sự từ khi nào, ta cảm thấy hắn chắc hẳn đã nghe thấy mấy lời linh tinh kia rồi, nhìn qua liền thấy ánh mắt hắn phức tạp vài phần. Mấy ngày sau đó, ta cảm thấy việc lão quản sự làm hôm đó thật đúng đắn… Từ lúc lão khuyên bảo ta mấy thứ tình ái dào dạt bị Vị Đán nghe lén xong, hắn cùng Hạ nhị nhi kia thân càng thêm thân.
Quả thật là một tình yêu lớn lao nứt trời sụp đất nha, cứ đi một lúc, ta sẽ nghe thấy Vị Đán dùng một loại thanh âm cực kì ôn nhu cùng Hạ nhị nhi khe khẽ thì thầm, lâu lâu ta hứng lên ngắm nhìn bọn họ, hắn sẽ nhíu mày, rất là khinh thường tránh thoát ánh mắt ta, tiếp tục cùng Hạ nhị nhi ôn tồn.
Mặc kệ bọn họ đang tìm hiểu tâm tình của nhau rồi củi khô bốc lửa, ta ngồi xuống đệm trong điện Thánh bối, trực tiếp đi ngủ.
Ban ngày đầu óc nghĩ nhiều, giấc mộng lần này phức tạp hơn.
Trong màn sương mênh mông che lấp khắp trời đất, ta bay trên một đám mây, nhìn xuống dưới chân, có một con Hắc long ẩn trong một đám mây khác, hình như bị thương cực kì nghiêm trọng, mặc cho mây trôi Hắc long kia vẫn không hề nhúc nhích, bên trong vảy có chất lỏng màu đỏ sậm chậm rãi chảy ra.
Mắt thấy chất lỏng đỏ sậm kia chảy ra ngày càng nhiều, Hắc long hình như sắp không chịu nổi được đau đớn, từ trong đám mây chậm rãi đứng lên, vảy rồng đen loáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tỏa ra một cảm giác quý khí vô cùng.
Bên dưới những đám mây có một chiếc máy bay từ từ bay ngang qua, không biết là vị hành khách nào thấy được Hắc long ẩn hiện trong mây, toàn bộ hành khách trong máy bay lập tức sôi trào, ào ào nhào vào cửa sổ dùng máy quay kĩ thuật số quay lại hình ảnh Hắc long chỉ có trong truyền thuyết, Hắc long kia thấy phiền phức, muốn trốn tránh chiếc máy bay, cấp tốc bay lượn vài vòng, thân thể đột nhiên không thể không chế được, rơi thẳng xuống mặt đất.
Ta giống như một người xem, nhìn theo Hắc long một đường rơi thẳng xuống dưới.
Lúc cách mặt đất chỉ còn một tấc, ta thấy Hắc long kia hóa thành một con giun màu đen nhỏ, chui vào bên trong bồn hoa ở sân trường, cuộn mình dưỡng thần.
Ngôi trường này ta biết, ba năm sơ trung ta đều học ở đây, lại nói tiếp, từ lúc xuyên không đến giờ, đây là lần đầu tiên ta mơ về thế giới hiện đại.
Cứ thế, ta nhìn thấy chính mình lúc còn học sơ trung, mặc bộ đồng phục thể dục hệt như bao gạo, bộ mặt buồn bực mang theo một cái xẻng, hướng vào bồn hoa đào mấy cái.
Ôi, ta nhớ ra rồi, đây đang là giờ sinh học, thầy giáo đã dặn chúng ta mỗi đứa phải đào được một con giun để học giải phẫu. Nhưng suốt thời gian lên lớp ta toàn ngủ gật nên không nghe dặn, đến lúc thực hành các bạn trong lớp ai cũng có giun, chỉ có ta là không có nên bị thầy giáo đuổi ra ngoài.
“Đi, ra bồn hoa trong sân đào được giun thì mới được vào lớp!”
Cho nên giờ đây ta đang đào giun.
Ta bây giờ giống như đang xem một đoạn phim ký ức, nhìn bản thân khi đó ỉu xìu phờ phạc cầm xẻng đào, đào đào mãi, cho đến khi đụng trúng một vật mềm mèm, trong lòng ta lộp bộp một chút.
Ôi, ta ngày xưa thật đúng là một đứa ngốc nghếch.
Quả nhiên, ta thời sơ trung đã đào trúng Hắc long hóa giun kia.
“Giun xấu quá, y chang con sên!” Ta nghe thấy chính mình lúc đó lầm bầm lầu bầu, Hắc long kia vô lực cuốn cuốn đuôi, lại không ngờ bị ta nhấc lên: “Quên đi, có còn hơn không!”
Ta há miệng thở dốc, ‘a’ ra một chữ, trơ mắt nhìn bản thân lúc đó đem tiểu Hắc long vào phòng học.
Chớp mắt một cái, ta liền đi theo ‘ta’ vào phòng học tiếp tục nhìn.
“Thầy, em đào được giun rồi!”
Ta nhịn không được che mắt, kế tiếp sẽ phát sinh việc gì đây? Ta nhớ tới cảnh, ta dùng lưỡi dao, đâm vào người Hắc long hóa thành giun kia.
Đã thế còn cực kì vô sỉ đem vảy của nó cạo vào cái.
Trong trí nhớ, ta lúc đó rất kiêu ngạo, bởi vì ta phát hiện, bản thân đã tìm được một con giun giống rồng có diện mạo bất phàm, về sau liều mạng lấy nó làm đối tượng giải phẫu rồi cất cẩn thận.
“Nhìn một cái, trả một ngàn! Kéo một mảnh vảy, trả mười ngàn… Mẹ, muốn nhìn muốn sờ đều phải trả tiền!” Ngao, mẹ ta lưu loát cho ta một cái tát.
= =, ta thật không biết thời trẻ mình đáng khinh như vậy, ngay cả tiền của mẹ mà cũng kiếm!
Ta thấy bản thân đem cái hộp cất con giun mở ra, chung quanh có nhiều người vây xem, vươn móng tay đi túm vảy trên người con giun nhỏ, lôi lôi kéo kéo liền rớt xuống vài miếng vảy.
“Con giun này xấu quá!” Đúng rồi, ta còn dám đánh giá tiểu Hắc long như vậy nữa.
Con giun giống rồng thu nhỏ kia luôn lẳng lặng nằm ở nơi đó, cực kì dịu ngoan, liên tục như thế mấy tuần lễ, vảy bị cạo tả tơi hoa lá, cũng không thấy nó phản kháng cắn người. Bây giờ ta được tiếp xúc với Long tộc, thấy bọn họ ai cũng có thù tất báo, rốt cục nhịn không được tán thưởng vận khí của bản thân lúc đó, thật sự là may mắn đến khôn cùng, không bị tiểu Hắc long này nhảy lên tiêu diệt!
Sáng sớm thứ hai, ‘ta’ lúc sơ trung lại như thường lệ lên lớp, trong phòng im ắng, ta liền mở hộp ra, nhìn tiểu Hắc long trong hộp đang phát ra vầng sáng màu trắng.
Không bao lâu ngoài cửa sổ, phía chân trời bị nhuộm một màu hồng ngũ sắc, ta thấy một cô tiên váy dài phiêu phiêu từ trên trời bay xuống, hình ảnh vô cùng giống trong phim, rõ ràng là cảnh tượng lúc hiện đại, nhưng người lại giống người cổ đại.
“Đệ đệ, đám người này lại dám mang đệ đến tận đây!” Cô tiên kia có chút phẫn nộ, vươn tay đến, đem tiểu long bỏ vào lòng bàn tay, thay hắn chữa thương, lại nói: “Làm sao vậy, đệ cũng có thể tự vệ, tội gì bị bắt nạt đến vậy?”
Tiểu Hắc long suy yếu cuốn cuốn đuôi, bọộáng không để ý.
“Loài người nơi đây thật đáng giận, dám coi rẻ Long tộc thượng cổ ta, vũ nhục đệ đệ ta dung mạo xấu xí, ta sẽ đem cô ta nhập vào thủy tộc, làm một thủy tộc có dung mạo khó coi nhất, nhỏ yếu đến nỗi không thể tự vệ, bị tra tấn đến chết!”
… Loại khẩu hiệu trả thù xã hội này, tiên cô quả nhiên hơn hẳn phàm nhân!
Tiểu Hắc long kia hình như muốn tranh cãi cái gì, lại bị tiên cô một biến thành một vầng sáng thu vào tay áo: “Đệ đệ chớ nói chuyện, ta sẽ đưa đệ về Linh trì khôi phục nguyên khí, rồi quay lại trừng phạt cô ta!”
“…” Ta trơ mắt nhìn tiên cô cưỡi mây lướt gió mà đi, cảm thấy chuyện này thật… không hiểu ra làm sao.
Ta choáng váng đầu đứng ở nơi đó, nhìn cảnh tượng chung quanh kịch liệt biến hóa, trong nháy mắt, thế sự đổi thay, ta đã đi làm, làm một công việc an nhàn, ngồi văn phòng ăn bánh uống nước.
Ta yên lặng nhìn bản thân ngày xưa, một bộ dạng vô tư vô lo chỉ biết ngồi nhà chờ ăn chờ uống, trong lòng không hiểu sao lại phiền muộn, ngày xuyên không trở lại thế giới ấy quả thật quá xa vời.
Đương nhiên, nếu sao này tiên cô không quay lại lần nữa, ta sẽ cảm thấy giấc mộng này là mình tự tưởng tượng ra.
Thời gian rất nhanh trôi đến buổi sáng sớm ngày xuyên không đó.
Trong mộng, ta đang phấn khởi cắn bánh rán…
Ngày ấy, chứng kiến tiên cô vẫn như cũ váy dài phiêu phiêu cưỡi mây lướt gió mà đến, vừa đứng trước cổng đã bị bảo vệ ngăn cản.
“Thật có lỗi, trang phục không chỉnh tề thì không được đi vào!”
Thực ra trang phục của tiên cô rất đẹp, quần áo phiêu bồng, đáng tiếc gặp phải một tên bảo vệ không có mắt nhìn, vì thế mới lộn xộn như vậy.
Hết chương 43.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
31 chương
9 chương
32 chương
173 chương
10 chương