Trans: Tiu Ú *bạn Ú khóc ròng* trời ơi đất ơi cái chương này bị chia nhầm hay sao mà nó dài gấp gần 3 lần các chương khác huhuhu “…”, ta cũng không biết mình sẽ bay đi đâu, lần này Vị Đán thật sự là đã dùng hết sức lực, ngoại trừ việc ôm đuôi phát run, ta căn bản không biết phải dừng lại như thế nào. “Hạ Mật? Muội lại đang chơi trò gì đó?”, lúc ta bay ra cửa viện, tình cờ thấy Nhật Tây đạp sóng đến. Hắn thấy ta co tròn thân thể bay qua giống như một quả cầu, có vẻ ngạc nhiên, lắc người biến thành một con rồng nhỏ màu vàng đuổi theo. Lúc sắp đuổi kịp đến nơi, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Chà, muội bắt chước nhân gian chơi đá bóng hả?”. Nhật Tây hóa thành hình người, đạp lên sóng nước, nhẹ nhàng nhấc chân đá ta về phía ngược lại, “Ta chơi cùng muội nha, Tiểu Cửu không có ở đây, chẳng có ai chơi cùng với muội, thật đáng thương!”. “Không…”, miệng ta đang ngậm cái đuôi mềm nhũn của mình, vừa há miệng định nói đuôi liền rớt ra, lại nhanh chóng im miệng ngậm lấy đuôi. Tốc độ bay vừa chậm lại một chút, lại bởi vì một đá của Nhật Tây mà tiếp tục bay vèo vèo. Lúc lăn qua cửa viện, Vị Đán nhảy lên phía trên bờ tường, khẽ há miệng ngoạm trọn lấy ta, răng nanh sắc bén nhẹ nhàng cắn cắn, ta sợ tới mức lập tức nhả đuôi ra, kêu to: “Đừng cắn, đau, đau!”. Vị Đán cười to, hóa thân thành hình người ôm lấy ta, nhìn về phía Nhật Tây, hếch cằm hỏi hắn: “Sao đệ lại qua đây?”. Nhật Tây sửng sốt một lát, nhẹ đạp lên một con sóng nhỏ vững vàng đáp xuống, trả lời Vị Đán: “Tiểu Cửu đi Tây Vực rồi, Hoàng thúc thì đang trong giai đoạn chữa trị, ta sợ Mật Nhi một mình cô đơn nên sang đây giải buồn cho muội ấy!”. Vị Đán nhíu mày, nhìn xuống cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ. Một lúc lâu sau, y lại quay mặt đi, cực kỳ khoan khoái nói: “Nàng không cô đơn, Bổn Vương ngày ngày chơi đùa với nàng, nàng thật sự vui vẻ, có phải không?”. Vị Đán nắm đuôi ta quơ quơ, ta bị lắc lư đến mức lè lưỡi ra ngoài. Nhớ tới tính tình ương ngạnh của y, ta lập tức liều mạng già gật đầu. Ánh mắt Nhật Tây lập tức ảm đạm, cười cười như có chút xấu hổ, nói: “Đã có Đại hoàng huynh chơi với Mật Nhi, ta sẽ không quấy rầy nữa!”. Ta phát hiện ra từ nãy đến giờ, Nhật Tây không hề liếc mắt nhìn ta một cái. “Mật Nhi, có phải nàng rất muốn chơi đùa với Tiểu Thất không?”, Vị Đán thấy hai người bọn ta không nói gì, chủ động khơi mào câu chuyện, vươn ngón trỏ đến nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta: “Nàng và Tiểu Thất tính tình giống nhau, hẳn là chơi chung rất vui vẻ nhỉ?”. Ta ưỡn bộ mặt già nua trả lời y: “Thất Ca lớn tuổi hơn ta, hiểu biết nhiều thứ hơn ta, thường xuyên dẫn ta ra ngoài vui chơi thấy không ít thứ mới lạ, ở chung với hắn và Tiểu Cửu có cảm giác rất thân thiết!”. Nhật Tây lúc này mới ngẩng đầu nhìn ta một cái, ta cảm thấy ánh mắt hắn đã vui vẻ trở lại. “Vậy còn ta thì sao? Cũng thân thiết à?”, Vị Đán lại hỏi ta. Ta lập tức vô cùng nịnh hót trả lời y: “Là tôn kính!”. Vị Đán ừm một tiếng, thả ta xuống dưới. Y lại nói: “Xem ra người không thức thời là ta thì phải. Tiểu Thất, đệ không cần phải đi, ở lại đây chơi với nàng, người cần đi là ta!”. Nhật Tây có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn Vị Đán một cái, vẻ mặt Vị Đán vẫn bình thường. Ta đứng bên cạnh y, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khóe mắt y lạnh lùng ngạo nghễ lườm ta, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh. “Ta đi đây!”, Vị Đán thấy ta không nói gì, cười lạnh một tiếng, hóa thành con rồng màu tím, nhảy vút lên sóng nước, lượn vòng vòng bỏ đi. Nhật Tây ngẩng đầu nhìn bầu trời nước, rồi lại thở dài một hơi: “Hình như là, Đại Hoàng huynh tức giận rồi!”. Ta phẩy phẩy tay, tỏ vẻ không có áp lực. “Tốt nhất là giận luôn đi, vừa nhìn thấy là ta thấy phiền, cách ta càng xa càng tốt!”, ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhảy xuống tường, chỉa chỉa ra bên ngoài. Nhật Tây hiểu ý, nhảy xuống sóng vai với ta. Hắn trầm mặc một lát, bỗng quay đầu lại đột ngột hỏi ta: “Hạ Mật, muội… Có thích ta không?”. Đến rồi, đến rồi, rốt cuộc đã được mỹ thiếu niên thổ lộ! Ta cả người nhiệt huyết sôi trào, nắm chặt tay, làm gì cũng không thể bình tĩnh được. Nhật Tây lẳng lặng nhìn ta, ta mờ mịt nhìn hắn. Ta cảm thấy ta cũng rất thích Nhật Tây, lần đầu tiên mở mắt ra chính là thấy hắn, người duy nhất bảo vệ ta ở nơi này cũng là hắn, tuy rằng hắn có gương mặt của mỹ nam mười sáu mười bảy tuổi, nhưng ít nhiều gì hắn cũng đã mấy trăm tuổi rồi, chẳng phải là đúng với câu nói “trâu già gặm cỏ non” sao hả? Trái tim thiếu nữ sống lâu năm rung rinh. Ta đột nhiên cảm thấy, xuân về hoa nở… Ta bay lên một chút, vừa định mở miệng, Nhật Tây đột nhiên quay sang cười hì hì, xua xua tay: “Chọc muội thôi, nhìn muội rối rắm thế này, ta biết là muội nghiêm túc rồi!”. Tự hắn càng nói càng cảm thấy buồn cười: “Muội xem vẻ mặt nghiêm trọng của muội kìa nha, thật sự là…”. Ta cắt ngang lời hắn, thật trịnh trọng trả lời: “Ta thích ngươi, vốn định nghiêm túc trả lời ngươi!”. Giọng nói Nhật Tây bỗng dưng im bặt, hắn giống như là bị điểm huyệt, nụ cười cứng lại trên môi, toàn thân thẳng đờ như là bị sét đánh trong lòng, đôi mắt sáng quắc, bộ dạng vô cùng buồn cười. Nhóc con này, còn bày đặt giả vờ là không có gì ghê gớm! Ta nhìn vẻ mặt hắn vì vui mừng quá mà có vẻ sợ hãi, đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha, chọc ngươi chơi, nhìn xem ngươi rối rắm kìa!”. Cả người hắn bỗng dưng héo rũ xuống, có vẻ kiệt sức vỗ mạnh lên bờ vai ta: “Hứ hứ hứ, vốn định chọc ghẹo muội, kết quả lại bị muội đùa giỡn!”. Ta đắc ý dào dạt nhìn hắn: Hắc, muốn chơi với chị sao, chị đâu có dễ lừa vậy! Nhật Tây lườm ta một cái, rầu rĩ nói thầm: “Ta đã sớm biết muội thích ai!”. Hả? Ta lập tức cảnh giác vểnh tai chờ nghe hắn kết luận. “Muội đó nha, muội thích Đại hoàng huynh! Ánh mắt muội nhìn huynh ấy không bình thường!”, hắn có vẻ thua thiệt rút ra kết luận. “Cái tên ngu ngốc này! Nói hưu nói vượn!”, ta thật buồn bực, vỗ một phát mạnh lên lưng hắn, khiến hắn lảo đảo suýt té. Thôi bỏ đi, hắn còn nhỏ mà, làm sao biết được thích một người là tâm tình thế nào? … Vị Đán quả thật là một người có thù tất báo. Từ ngày hôm đó nổi giận đùng đùng nhảy ra khỏi hậu viện của ta, y liền tuyên bố không bao giờ bước vào sân nhà ta nữa. Ta cảm thấy thật vui vẻ, vui vẻ dị thường, đến mức huyên thuyên nhiều gấp đôi. Đình Ngọ và Nhật Tây ghé đến vài lần, đều muốn nói nhưng lại thôi. Nhật Tây lén hỏi ta: “Hạ Mật, có phải muội với Vị Đán Đại hoàng huynh giận dỗi nhau không? Nếu như thật sự không vui thì thôi cứ cúi đầu một lần, xuống nước với Đại hoàng huynh đi?”. Ta liếc mắt khinh thường hắn. Hắn sờ sờ mũi, nở nụ cười hai tiếng hắc hắc, lại dẫn ta đi đùa nghịch gà bay chó sủa khắp nơi. Đây là sở thích chung giữa ta và Nhật Tây, trước kia còn có Tiểu Cửu, nhưng hiện tại chỉ còn lại ta và hắn. Đình Ngọ thì rất thẳng thắn, kéo ta ra hỏi: “Hạ Mật, nếu muội không quan tâm Đại hoàng huynh nữa, huynh ấy sẽ thông đồng với Dạ Thiến đó!”. Thế thì có sao? Ta tiếp tục liếc mắt khinh thường hắn. Đình Ngọ không giống Nhật Tây, Nhật Tây khi bị khinh thường sẽ sờ sờ mũi lảng sang chuyện khác. Đình Ngọ bị ta khinh thường, trực tiếp lôi ta bay lên không trung, nhảy ra khỏi mặt nước. “Hạ Mật, muội là đứa trẻ ngốc nghếch, muội nghĩ rằng hạnh phúc cứ chờ là sẽ đến sao? Hạnh phúc là phải tự bản thân mình giành lấy!”, Đình Ngọ thật đúng là nên đi làm thầy giáo, một đường vừa đi vừa giáo huấn ta: “Giống như Ngũ Ca của muội đây này, thích cô nương ở sông Đạm Thủy[1], mỗi ngày đều đến sông Đạm Thủy gặp nàng, núi cao đường xa a, nước sông Đạm Thủy kia sắp bị nước muối trên người ta nhiễm mặn luôn…”. “Lão Long ở sông đó á, vừa trông thấy ta là rơi lệ…”. Hắn càng nói càng huyên thuyên, sắp mở đại hội tự khen ngợi mình luôn rồi. Đến lúc đáp xuống, đột nhiên khựng lại: “Hạ Mật, ta nói nhiều như vậy, kỳ thực chỉ có một mục đích thôi. Đại hoàng huynh không phải là người tính tình ôn hòa, chắc chỉ có muội mới chịu được! Ta thấy muội thế nào cũng sẽ không thích Lão Cửu hoặc là Lão Thất đâu, hai tên đó đều tương đối ngoan ngoãn hơn!”. Ta quả thực không còn lời nào để nói với Đình Ngọ. Hắn túm lấy ống tay áo ta, sải bước về phía ngọn đồi nhỏ mà trước kia bọn ta từng tới chơi. Đứng ở đỉnh cao nhất của ngọn đồi nhỏ, Đình Ngọ chỉ chỉ tay về ngọn đồi bên cạnh, ý bảo ta nhìn đi: “Muội xem, muội mà cứ chậm chạp như thế, Đại hoàng huynh với Dạ Thiến chắc sẽ gạo nấu thành cơm mất thôi!”. Ta tập trung nhìn sang, quả nhiên là Vị Đán và Dạ Thiến. Dạ Thiến vẫn là cô gái nhỏ mặc váy sam xanh mơn mởn, búi tóc lệch rũ xuống, cài một cây trâm đính viên trân châu nhỏ vô cùng đơn giản, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái mà vẫn thanh tú mỹ lệ. Vị Đán một thân áo bào đen viền tím, mũ ngọc màu tím cài trên tóc dưới ánh trăng thật sự là anh tuấn vô song, lúc này chỉ đứng chắp tay sau lưng bên cạnh Dạ Thiến, có vẻ như vừa chọc ghẹo gì đó khiến nàng ấy cười khúc khích. Ta nhìn đôi mắt Dạ Thiến lấp lánh, dường như thật sự vô cùng vui vẻ. Đình Ngọ nhìn tình hình phía dưới, xong lại nhìn sang ta, cực kỳ bi thương: “Hạ Mật, ta thật lòng xem muội là muội muội bảo bối. Đừng tưởng rằng ta không biết, muội từng giúp ta cầu tình vài lần với Phụ Vương, xong lại giúp Tiểu Hà xin đan dược. Những chuyện này muội không nói, không có nghĩa là ta không biết, ta luôn cảm kích trong lòng!”. Đình Ngọ là một người thẳng thắn, chỉ cần hơi chút cảm kích là sẽ bộc lộ dạt dào. Ta nhìn hắn lòng đầy căm phẫn, cảm thấy trong lòng ấm áp, thực sự cảm động, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Ngũ Ca, là Nhật Tây xin giúp đó, ta không có ra tay!”. Hắn liếc ta với ánh mắt ý nói “muội không cần nói nữa, ta biết mà”, cứ như vậy nắm chặt tay, tựa hồ đã ra quyết định, đột nhiên vỗ một phát mạnh mẽ vào sau lưng ta: “Hạ Mật, Ngũ Ca giúp muội một phen!”. Ta căn bản không có đề phòng, bị hắn vỗ một cái cả người loạng choạng rồi ngã nhào xuống. Đình Ngọ không ngờ được ta sẽ thành thành thật thật ngã nhào, đứng trên đỉnh đồi hô to gọi nhỏ: “Muội mau biến thân, biến thân đi!”. Muội cái đầu ngươi, ta cũng không phải là Ultraman, biến thân cái khỉ gì! Ta một đường ngao ngao lăn xuống, lúc lăn đến cuối sườn dốc, Dạ Thiến sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng đưa tay gọi mây đến đỡ lấy ta, ta ngậm một miệng bùn cỏ, đầu óc mê muội chống vách núi đứng dậy, nhìn về phía ngọn đồi ban nãy, muội cái đầu ngươi, tên Đình Ngọ ngu ngốc kia đã sớm không còn bóng dáng. “Hạ Mật, cô… Sao lại… Đến đây?”, Dạ Thiến lắp bắp, ánh mắt liếc sang sắc mặt Vị Đán lạnh như băng, nét đỏ ửng trên mặt càng sâu vài phần. Ta đỡ đầu, phì phì vài cái phun sạch bùn đất trong miệng ra, ngẩng đầu lên vừa vặn chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Vị Đán, y có vẻ cực kỳ bực bội. Ta nở nụ cười gượng gạo, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói: “Đạp nhầm đám mây, rơi xuống đây!”. Vị Đán hừ lạnh một tiếng, hơi hơi xoay người đi, tựa hồ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta một cái. Dạ Thiến xấu hổ ngượng ngùng ừ một tiếng, cũng cúi đầu không nói chuyện nữa. Không khí bỗng chốc ngưng trệ. Ta cảm thấy thật mất mặt, phủi phủi quần áo, khách khí nói: “Hai người tiếp tục tiếp tục đi, ta đây bay đi ngay thôi!”. Vị Đán lại hừ một tiếng, xoay người về, có vẻ mất kiên nhẫn hỏi ta: “Nàng như vậy còn muốn bay đi đâu, biết đường đi sao? Chi bằng…”. Y còn nhớ rõ ta và Nhật Tây là hai kẻ mù đường, ta cười hắc hắc, phẩy phẩy tay: “Không sao không sao, ta biết đường, ngươi và Dạ Thiến cô nương trò chuyện vui vẻ nha!”. Nét mặt Vị Đán trở nên cực kỳ quỷ dị, giống như là bị ta đả kích nặng nề, môi mím chặt lại. Dạ Thiến có chút xấu hổ, cúi đầu thấp giọng đề nghị: “Hay là chúng ta cùng nhau trở về Long Cung đi!”. Ta lập tức càng mãnh liệt xua tay: “Không không không, hai người đừng nha, tiếp tục đi tiếp tục đi!”, ta ở đây lâu thêm một khắc, sợ là lại đụng chạm vào kiêng kị của Vị Đán. Ta càng sợ Dạ Thiến bắt chước khách sáo theo ta, vội vội vàng vàng hóa thành một con rồng nhỏ, vèo một cái phóng thẳng lên trên bầu trời, tốc độ này còn nhanh gấp ba lần đạn bắn. Vừa chạy, trong bụng vừa thầm mắng cái tên Đình Ngọ không trượng nghĩa kia. Ánh trăng vô cùng quỷ dị, ta bay giữa không trung, cảm thấy hôm nay ánh trăng sáng rực không giống ban đêm. Ta vừa bay vừa tìm phương hướng, sau khi xoay qua xoay lại vài lần, rốt cuộc chán nản phát hiện ra ta không biết nơi này là nơi nào. Ta đạp thấp đám mây xuống dưới, mặt đất đen thẳm có cái gì đó tỏa sáng? Sáng long lanh, sáng rực rỡ, ta run rẩy móng vuốt tựa vào đám mây ngóc đầu ra nhìn ngó. “Ầm!”, một tia chớp đánh xuống chỗ đang tỏa sáng, khiến đám mây ta đang nằm sấp phía trên bị phá tan thành nhiều mảnh nhỏ. Ta phát hoảng, quên mất bản thân là một con rồng, hai móng ôm đầu rơi thẳng xuống dưới. “Là một con rồng nhỏ chưa thành hình!”, ta bị túm lên, ánh mắt quen dần bóng tối, lúc này mới phát hiện hóa ra thứ phát sáng lập lòe kia là một cây lao móc cá[2]. “Có một còn hơn không!”, người đang túm lấy ta nhét ta vào trong một cái sọt trúc, ta vừa định bò ra ngoài, người đó liền tiện tay vẽ ra một lá bùa, khiến toàn thân ta bị đánh văng ngược lại vào trong sọt. Ta nhìn thấy bên ngoài, nhưng mà không thể đi ra được. Đám mây trên bầu trời bỗng dày đặc thêm, ta nhìn thấy trong đám mây có một bóng rồng màu tím, liền liều mạng cào cào sọt trúc, nhưng mà đám mây kia chỉ thoáng khựng lại rồi vội vàng bay về phía xa. Ta dựa vào thành sọt trúc, chờ rồi lại chờ, trong lúc tuyệt vọng, ta rốt cuộc… ngủ mất. “Đại ca, đây là cái gì, rồng sao? Sao lại có màu này?”, có người cầm lấy ta, ta oặt ẹo thân mình mềm nhũn, ngáp mấy cái rồi hé một mí mắt. Người đang nhấc ta lên là một bé con đẹp trai, đôi mắt đen lúng liếng, thoạt nhìn qua rất quen mắt. “Là một con rồng chưa thành hình, chưa kết được long nguyên!”, bận rộn bên cạnh là một người đàn ông mặt có bộ râu quai nón dài, miệng rộng, toàn thân nồng nặc mùi cá. Hắn vừa liếc mắt sang thấy ta đã mở mắt, lập tức há rộng miệng nở nụ cười: “Tỉnh rồi?”. Ta rụt đuôi, tha thiết nhìn hắn, bỗng có một luồng sát khí vô hình ập tới gần! “Ngươi hiểu được lời ta nói?”, hắn đưa tay tới chụp lấy đuôi ta, miết mạnh, ta lập tức đau đến mức run rẩy. Bé con đẹp trai thét chói tai: “Đại ca, huynh làm nó đau kìa!”. Râu Quai Nón cười hung tợn: “Nó phải thay đệ chịu đau, đêm nay lịch kiếp, đại ca có thể tìm được thứ dẫn sét rồi!”, hắn nhấc ta lên, đưa tay làm trò gì đó, dường như đang vẽ vài chữ vàng lên trên người ta. “Ta viết ngày sinh tháng đẻ của đệ lên trên người nó. Đêm nay, đệ trốn trong hầm không được ra ngoài, chờ lôi kiếp qua rồi mới được đi ra, có hiểu không?”, hắn hỏi bé con đẹp trai. Bé con đẹp trai do do dự dự nhìn ta. Ta vô cùng đáng thương nhìn nó. Râu Quai Nón lập tức túm lấy ta quăng vào sọt trúc: “Đừng nhìn nữa, chỉ là một con rồng tàn phế mà thôi. Mà nghĩ đi nghĩ lại, chắc là một con rồng hoang, trong Long Tộc hình như không có con rồng nào như vậy!”. Ta rơi lệ ào ào, đột nhiên có cảm giác như bị Long Tộc vứt bỏ ra khỏi biên chế. “Đại ca, nó có chết không?”, bé con đẹp trai tội nghiệp hỏi Râu Quai Nón. “Chết chắc! Ta mang đệ xuống dưới trước đã!”, Râu Quai Nón dường như đã hết kiên nhẫn, đưa tay làm phép. Bé con đẹp trai càng lúc càng nhỏ, cuối cùng rơi trên mặt đất biến thành một con cá trắm đen vui vẻ. Con cá trắm đen nhỏ vung đuôi phanh phách, Râu Quai Nón cười cười túm lấy nó bỏ vào bên trong cái chum nước. Ta bị nhốt trong sọt trúc, nhìn Râu Quai Nón bưng chum nước lên, phẩy tay vẽ một cái vòng tròn lớn, bỏ chum nước vào trong. Lúc vòng tròn biến mất, bùn đất lại bao trùm lên. Ta ồ một tiếng, tỏ vẻ kinh ngạc. Râu Quai Nón thấy ta ngạc nhiên, nở nụ cười hỏi ta: “Nhóc con, ngươi là một con rồng con mà sao lại yếu ớt như thế chứ!”. Ta buồn bực trợn trừng mắt, sau đó xoay mình đi không thèm để ý đến hắn. Chị đây rất có cốt khí, thân tàn mà vẫn kiên cường! Râu Quai Nón cũng không tức giận, xách giỏ trúc lên, dùng bột chu sa vẽ vài đường phù chú trên mặt đất, mỗi đường phù chú đều kết thúc dưới thân ta. Ta dựa vào trong sọt trúc nhìn hắn vẽ bùa, không biết vì sao, trong lòng bỗng dưng thật bình tĩnh. “Đừng nói là ngay cả sợ hãi ngươi cũng không biết đó?”, hắn lại chọc đến ta, ta dứt khoát nhắm mắt lại. Mơ mơ màng màng, lại chìm vào giấc mộng. Trong giấc mộng một màu đen thẳm, một mình ta ở nơi này có cảm giác thê lương. Ta lảo đảo sờ soạng chung quanh, đột nhiên từ trong bóng đêm, một bàn tay to vươn đến ôm gọn lấy bàn tay ta, “Mật Nhi, nàng làm sao vậy?”, giọng nói này thật dịu dàng. Ta dùng sức kéo một chút, chủ nhân bàn tay kia rốt cuộc hiện ra trong vầng sáng trắng mơ hồ. “Nguyễn Dương?”, ta chấn động. Hắn vẫn dáng vẻ ôn hòa như trước, mặc áo bào trắng, trâm gỗ đào cài trên mái tóc đen, thấy ta giật mình, hắn khẽ cười: “Ừ, ta vẫn đang ở trong Bảo Đỉnh, bỗng thấy tâm thần bất an, chỉ sợ nàng gặp chuyện không may!”. Lòng ta đột nhiên bình yên, tính cười với hắn một cái mà lỗ mũi chua xót, cười ra hai hàng lệ nóng: “Ta sẽ bị sét đánh!”. Nguyễn Dương hơi hơi nhíu mày, đưa tay xoa xoa đầu ta, nói: “Có ta ở đây, nàng đừng sợ!”. Ta chùi chùi nước mắt, thật buồn bực nhìn nhìn hắn, bóp bóp nhéo nhéo tay hắn. Nguyễn Dương bị ta nhéo đến dở khóc dở cười, hỏi ta: “Nàng không tin ta?”. Ta cảm thấy bản lĩnh nằm mơ của mình càng ngày càng mạnh. Không ngờ ở trong mơ vẫn có thể tự trấn an bản thân. Ta nở nụ cười hắc hắc với hắn, vừa định nói chuyện, đột nhiên cảnh trong mơ long trời lở đất, ánh sáng trắng lóe lên, ta tỉnh mộng. “Hay là ngươi cứ ngủ luôn đi, sẽ không cảm thấy đau đớn lắm đâu!”, Râu Quai Nón ngồi xếp bằng ở ngoài trận pháp, thấy ta tỉnh lại bèn thở dài một hơi. Ta tựa vào sọt trúc, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời ảm đạm có vẻ như đã đến chạng vạng. “Qua nửa canh giờ, nếu như ngươi tiếp được lôi kiếp, ta sẽ để ngươi tự do!”, dường như hắn đang an ủi ta. Ta liều mạng lủi đầu trốn vào khe hở trong sọt trúc. Hắn bị ta chọc cho cười, nhìn ta chui lủi khắp nơi. Ta hăng hái được một lúc lại cảm thấy hoàn toàn không có hi vọng, đằng nào chuyện cũng đã rồi, bèn cong đuôi lên ở trong sọt trúc tự đùa tự vui, vừa xoay đuôi vừa hát bài ca Ném Hành. Trên bầu trời những đám mây dần dần tụ dày lại, có những tia chớp nhỏ lóe lên trong đám mây. Ánh mắt Râu Quai Nón sáng lên, ngồi xếp bằng, ngón tay làm phép, nói: “Đến rồi!”. Long lân toàn thân ta đều dựng thẳng lên, vừa thét chói tai vừa đập đầu vào sọt: “Nguyễn Dương, Nguyễn Dương…”. Một luồng sét lớn từ giữa không trung đánh thẳng xuống, nện lên phía trên sọt trúc. Ta run rẩy nhìn một góc sọt trúc biến thành bột phấn đen, đột nhiên lúc này mới cảm thấy sợ hãi vô cùng. “Nguyễn Dương, Nguyễn Dương… Cứu mạng!”, ta ôm lấy sọt trúc lớn tiếng kêu gào. Râu Quai Nón tựa hồ hơi kinh ngạc, bàn tay do do dự dự ngừng lại, nhưng rồi dường như đã ra quyết định, lại tiếp tục múa tay làm bùa chú. Lúc luồng thiên lôi thứ hai đánh xuống, ta hai móng ôm mặt, sợ tới mức không dám phát ra một tiếng nào. Nhưng mà sét lại không đánh tới phía trên sọt trúc, ta lặng lẽ mở một con mắt, trông thấy Vị Đán mặc áo bào đèn, hai tay giữ kiếm, mạnh mẽ chống được luồng sét kia. “Không có ai khác cứu nàng đâu!”, y hừ một tiếng, cực kỳ bất mãn với hành động vừa rồi của ta. Ta buồn bã. Râu Quai Nón sợ tới mức nhảy dựng lên, hoang mang muốn bỏ trốn. Vị Đán trừng mắt, chỉa một kiếm, luồng thiên lôi thứ ba dọc theo thân kiếm trực tiếp chuyển hướng đánh vào Râu Quai Nón. Ta thấy thân mình hắn khựng lại một chút, sau đó héo khô tung ra bụi đen. Cuối cùng hiện ra nguyên hình, hóa ra là một con cá trắm đen dài cỡ một bàn tay, thân cá đã hoàn toàn cháy đen, nhưng đuôi vẫn còn đánh phanh phách. “Hừ, không biết tự lượng sức mình!”, Vị Đán bước qua, đạp một cước lên trên thân cá, con cá trắm đen bị y đạp nát thành mảnh nhỏ. Y ngạo mạn xoay người, dưới ánh sét, gương mặt tuấn tú bị bao trùm vẻ dữ tợn hung ác, ta sợ tới mức rúc trong sọt trúc cắn đuôi mình. “Bước ra đây!”, Vị Đán tùy tiện vẫy một cái, sọt trúc bể tan tành, ta rơi từ trong sọt trúc ra ngoài, lắc lắc thân mình nhìn lên Vị Đán. Miếng đá hình trăng khuyết bên hông Vị Đán vẫn lấp lóe, y thu lại kiếm, ngồi xuống đối diện với ta: “Còn có một đứa nhỏ nữa, giết chết luôn nhỉ?”. Ta theo phản xạ có điều kiện run run đuôi, trong lòng sợ hãi trả lời: “Bỏ đi mà, vầy là được rồi!”. Ta nhớ tới đôi mắt bé con đẹp trai kia, không biết tại sao nhưng ta không nỡ. “Cũng phải, dù sao cũng phải giữ chút mặt mũi cho Ngư Tể tướng!”, không ngờ Vị Đán không hề cứng đầu, nở nụ cười nhấc ta lên từ mặt đất. Y túm lấy cổ ta, hung tợn hỏi: “Nàng biết sai chưa?”. Ta sai cái gì? Chị đây chỉ là không biết đường đi thôi mà, vậy cũng phải nhận lỗi sao? Vị Đán thấy ta chậm chạp không trả lời, thở dài một hơi: “Nàng vẫn còn giận dỗi ta sao?”. Ta chột dạ đuôi run lẩy bẩy. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ta bị y túm chặt trong tay, người muốn cứng thành đá. Một lúc lâu sau, lâu đến mức ta sắp không chịu nổi nữa định xin lỗi đại cho xong, Vị Đán đột nhiên cúi đầu giải thích: “Lần này là ta sai, dùng Dạ Thiến để chọc tức nàng, suýt chút nữa khiến nàng mất mạng!”. Ta cười gượng hai tiếng hắc hắc, thấy nét mặt cứng ngắc của y, lập tức ngậm miệng. “Ta…”, ta hắng hắng cổ họng, định cảm ơn y. Lại phát hiện ra gương mặt y đã lạnh băng. “Xuất hiện đi!”, Vị Đán không hề quay đầu lại, chỉ nhếch miệng cao giọng nói, vừa dứt lời, từ trong bóng tối, một người áo trắng từ xa bước đến. Trái tim ta lúc này mới cảm thấy thật chua xót và tủi thân. “Oa… Sao bây giờ ngươi mới đến!”, ta không nhịn được tràn nước mắt. Nguyễn Dương, ta suýt chút nữa đã bị sét đánh, sao bây giờ ngươi mới đến? Hai mắt đẫm lệ, ta cảm thấy bàn tay Vị Đán càng lúc càng nắm chặt, đến mức ta buồn nôn. “Ngươi nới lỏng nàng ra đi, ngươi làm như vậy nàng không thoải mái!”, Nguyễn Dương ôn hòa nói, phất ống tay áo, một luồng sáng trắng xẹt qua, bàn tay Vị Đán quả nhiên liền buông lỏng. “Thật xin lỗi, ta thấy Vị Đán ứng chiến thật vui vẻ, nên chỉ đứng xem một bên! Nếu có gì nguy hiểm, ta sẽ không chỉ đứng nhìn thôi đâu.”, Nguyễn Dương cười tủm tỉm, kết một vầng sáng trắng nhu hòa bao bọc lấy ta, ta nằm bên trong vầng sáng mờ nhạt, chậm rãi bay về phía hắn. “Ngươi đã đến từ sớm?”, Vị Đán nghiến răng nghiến lợi, bị bơ đứng một bên. Nguyễn Dương đón lấy ta, vô cùng khiêm tốn lạnh nhạt cười cười với Vị Đán, nói: “Chắc là cũng không sớm hơn ngươi bao nhiêu, Đại Hoàng tử, ngươi làm tốt lắm! Thật không tệ!”. Ngất, Vị Đán chính là ghét nhất cái kiểu tỏ vẻ trưởng bối khen ngợi y như thế này a. Ta thấy gương mặt Vị Đán đã đen hơn cả đáy nồi. “Được rồi, cùng nhau về thôi, Đại Hoàng tử vất vả rồi!”, Nguyễn Dương ôm lấy ta lâng lâng đáp mây bay, ta nhìn Vị Đán phía sau, thấy nét mặt y rõ ràng là nổi giận nhưng không cách nào phát tiết, liền nở nụ cười. “Nghịch ngợm!”, Nguyễn Dương lặng lẽ dùng ngón tay ấn đầu ta, ta lén nhìn gương mặt Nguyễn Dương, lại phát hiện ra khóe miệng của hắn cũng mang nét cười. “Đừng có chọc giận người đó!”, hắn mấp máy môi dùng khẩu hình nói với ta. Ta dứt khoát chôn đầu vào ống tay áo của hắn, cười đến cả người run rẩy. Nguyễn Dương đã trở lại rồi, thật tốt, ta đây cái gì cũng không sợ. ………………………… Sau khi Ngư Tể tướng biết được chuyện đại công tử nhà mình phạm lỗi, suốt đêm tới chịu tội. Ta cảm thấy trình độ cổ văn của ông ấy quả thật không tệ, trên người còn đeo theo cây roi mây. Nguyễn Dương cười tủm tỉm ngồi trong phòng, nhìn ông đi vào, gật gật đầu với ông, nói: “Nhị công tử và Hạ Mật có duyên, không cần để ý nhiều như thế!”. Lão tể tướng khóc lóc nức nở, lời xin lỗi bị Nguyễn Dương chặn trước, không biết phải nói gì hơn, lặng lẽ đứng trong sân. “Trở về đi, nếu ngày sau có nhìn thấy một Hạ Mật có thể nói tiếng người, hãy khẩu hạ lưu tình!”, Nguyễn Dương cười ôn hòa, bàn tay xoa xoa đầu bé con đẹp trai. Gương mặt bé con mờ mịt không hiểu, chỉ mù quáng gật gật đầu. (Ú: “bé” cá trắm đen, hehehe) Ta tựa vào sau lưng Nguyễn Dương, nghe hắn nói như vậy, rất tò mò: “Chẳng phải lúc nào ta cũng nói tiếng người đó sao?”. Nguyễn Dương nở nụ cười, cũng không giải thích thêm. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại có ta và hắn, hắn đột nhiên tựa như trút hết khí lực, tà tà tựa vào giường. “Ta còn chưa khôi phục, ngày mai chờ đến sau đại yến của Long Vương, ta sẽ trở lại bên trong Bảo Đỉnh!”, hắn thở dài, bóp bóp trán mình. Ta hậm hực, sống chết túm lấy ống tay áo Nguyễn Dương. Nguyễn Dương buồn cười, thẳng người dậy nhìn ta, hỏi: “Nàng thế này là muốn làm gì?”. Ta cũng cảm thấy bản thân mình cố tình gây sự, Nguyễn Dương trở về đó là để chữa thương mà. Ta không thể không để ý đến thân thể hắn, bốc đồng giữ hắn ở lại đây. Nhưng khi hắn vừa đi, ta liền cảm thấy bản thân mình không nơi nương tựa, trôi nổi như đóa lục bình. “Ta sẽ nhanh chóng trở về, ngoan nào!”, hắn xoa đầu ta, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa. Tình hình hiện tại thật là đảo ngược, trước kia mỗi một lần ta nói “ngoan nào” hắn đều nhớ kỹ, bây giờ nói gì cũng thêm “ngoan nào” vào, giống như đang trả thù ta lúc trước xem hắn như con nít. Nhưng mà, ta lại nghe lời hắn một cách kỳ lạ. Hắn khen ta ngoan ngoãn một câu như vậy, trong lòng ta liền vô cùng muốn ngoan ngoãn. Nguyễn Dương thấy ta không nói gì, bàn tay nắm chặt tay ta, một lát sau, ta thấy từ trong miệng hắn trôi ra một viên châu sáng lấp lánh. “Giúp nàng vận hành một vòng nữa, phần còn lại chắc là phải chờ ta ra khỏi mới có thể tiếp tục!”, hắn có vẻ áy náy giải thích. Ta một ngụm nuốt viên châu, bỗng gương mặt thiếu nữ già đời lập tức ửng đỏ. Cái này có thể xem là nụ hôn sâu gián tiếp nồng nhiệt nhỉ! Nhưng mà viên châu kia từ dưới bụng chui lên, vậy… = =! Ta đang liên tưởng đến chuyện hôn hít lãng mạn, liên tưởng một hồi lại thành chuyện thật là ghê tởm. Nguyễn Dương vốn đang nhắm mắt, vừa mở mắt nhìn thấy vẻ mặt ta như thế, hắn hơi nheo mắt, đột nhiên nhẹ nhàng phì cười. “Ừm, thật là rất thân mật!”, hắn vô cùng dịu dàng trêu ghẹo ta. Nhân tiện phất tay áo một cái, khiến ta ngủ mất. Kỳ thật chẳng biết chị đây sinh ra từ cái gì, mà rất có năng lực vừa nằm xuống nghỉ ngơi là đã mơ thấy La Hán rồi? Một giấc ngủ này, bởi vì ở bên cạnh Nguyễn Dương, cho nên ta ngủ rất sâu. Đến lúc tỉnh lại, Nghêu Nhỏ đứng ở đầu giường đã gấp đến mức sắp khóc. “A, Nghêu Nhỏ, ngươi mắc tiểu hả, cái mặt này là thế nào?”, ta nhìn bộ mặt Nghêu Nhỏ cuống quít như cầu xin mà không được. Ánh mắt Nghêu Nhỏ lặng lẽ liếc sang Nguyễn Dương đang nhàn nhã ngồi đọc sách ở đầu giường, tỏ vẻ buồn bực. Nguyễn Dương nở nụ cười nhẹ, buông sách xuống, nói với nàng: “Ừ, giúp Mật Nhi rửa mặt chải đầu đi!”. Hắn cầm sách chậm rãi thong thả đi ra ngoài cửa, nhân tiện giúp ta và Nghêu Nhỏ đóng cửa lại. Nghêu Nhỏ lúc này mới phì ra một hơi, hơi hàm hồ oán trách ta: “Chủ tử, Long Mẫu sai người đến thúc giục mấy lần, hỏi người chừng nào có thể đến. Tĩnh Hải Vương điện hạ cứ ngăn lại không cho nô tì đánh thức chủ tử, nô tì hai bên đều khó xử, gấp đến mức muốn chết đây!”. Ta ồ một tiếng, trong lòng ngọt ngào, chỉ có mái tóc bị Nghêu Nhỏ phẫn nộ chải đến phát đau. Nàng theo quán tính cài lên đầu ta đủ một bộ trâm, khoác áo màu đỏ, bên hông đeo đai lưng vàng Nhật Tây đưa tới. Lúc Nguyễn Dương bước vào dùng thủy kính chiếu cho ta xem, ta không nhịn được tự ngưỡng mộ bản thân: Oa, đại thần mặt trời! Tạo hình này rất đoan trang, trâm cài cắm trên đầu chẳng khác gì vầng hào quang bao quanh đại thần mặt trời, ta chỉ cần nhúc nhích một tí, trang sức châu ngọc bên hông sẽ chạm vào nhau kêu đinh đinh đang đang. Nghĩ đi nghĩ lại, chín vị hoàng tử một người đưa đến một khối, ta né hết chín khối. Chỉ có khối ngọc bội mà Long Vương Long Mẫu tha thiết quan tâm đưa đến, ta đành phải đeo ở thắt lưng. Nghêu Nhỏ khịt khịt mũi cảm động: “Chủ tử, phú quý!”. Lần này tới đón ta là Long Tứ, hắn đánh xe hải mã của riêng hắn, còn chưa đến gần sân viện ta, một vùng nước biển đã óng ánh vàng. Lúc ta bước ra ngoài, ánh mắt Long Tứ cứ nhìn chằm chặp trâm cài trên đầu ta. Nguyễn Dương không nói một câu tà tà ngồi dựa trong xe ngựa, khi ngẫu nhiên liếc qua búi tóc của ta sẽ lộ ra nụ cười nhẹ. Ta cảm thấy tinh lực của hắn vốn đã không tốt, tối hôm qua lại còn miễn cưỡng giúp ta vận linh lực một đêm. Cho nên lúc xuống xe, ta giành với Long Tứ nhảy xuống trước, Long Tứ bị làm cho giật mình kêu ôi một tiếng. Con cá nóc phồng[3] đệm chân cũng kinh hoảng nhảy lên, có vẻ như chuyện ta không đạp lên nó khiến cho nó rất sợ hãi. Nguyễn Dương vén màn, ta đứng bên dưới nhìn sắc mặt của hắn, có vẻ hơi tái nhợt tiều tụy, nhìn hắn tay yếu chân mềm vén màn xe mà cảm thấy đau lòng. “Để ta đỡ ngươi xuống đi!”, giọng ta bởi vì kích động mà run run. Nguyễn Dương buồn cười, ôn hòa nhìn ta một cái rồi đưa tay cho ta. Ta lại cảm thấy bàn tay chia sẽ không ít sức nặng của hắn, lúc hắn chậm rãi vén áo bào xuống xe, đầu ta nóng lên, ôm lấy hắn đỡ xuống dưới. Long Tứ phì cười. Thấy ta trừng mắt, Long Tứ run run bả vai quay đầu đi gõ gõ khung cửa sổ. Gương mặt Nguyễn Dương rốt cuộc nổi lên tia đỏ ửng, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vừa xuống đất liền đứng thẳng lưng, nâng tay ta lên. Có vẻ như hành động mới vừa rồi của ta khiến cho lòng tự tôn của hắn có chút tổn thương. Hải quỳ đỏ[4] phủ kín hai bên đường, lúc ta từ giữa hành lang tiến vào đại điện, vô số người hầu hành lễ với ta. Thường ngày ta qua đây đều là bộ dạng không đứng đắn, dù cho có hành lễ thì cũng chỉ hành lễ với mấy vị long tử, đây vẫn là ta lần đầu tiên ta được nhận hành lễ một mình. Ta cảm thấy có chút mất tự nhiên, vừa vẫy tay vừa cười gượng. Đình Ngọ đã sớm đứng phía trước điện chờ ta, nhìn thấy ta liền cười to: “Hạ Mật nha, cuối cùng muội cũng giống một long nữ bình thường!”. Ta nhớ lại chuyện hắn dẫn ta đi làm trò ngốc vẫn còn tức giận, trợn trắng mắt lườm liếc, hắn hơi ngượng ngùng khựng lại, sau khi hành lễ với Nguyễn Dương, liền tỏ vẻ nịnh hót lấy lòng nghiêng người tới: “Vị Đán đã đánh ta rồi mà, muội xem chỗ khóe mắt ta này này…”. Ta liếc hắn một cái, quả nhiên khóe mắt có vết xanh. Hắn ai oán kêu gào: “Long lão đại của chúng ta trước giờ đánh người không chùn tay, ta đã xin lỗi huynh ấy rồi, sao muội vẫn không thèm để ý đến ta?”. Ta cực kì buồn bực trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi đắc tội với ta, vì sao lại đi xin lỗi y?”. Cái đầu gỗ của Đình Ngọ vẫn chưa kịp hiểu ý, đứng đực ra gãi đầu gãi tai. Nguyễn Dương ẩn giấu ý cười từ phía sau đi tới, bước bên cạnh ta cùng vào đại điện. Thế này mới là vào triều chân chính nha, khắp điện đều là quan viên. Long Vương vui vẻ ra mặt nhìn ta, từ trên long tọa lao xuống, nắm tay ta khen: “Mật Nhi à, con thế này thực sự là long nữ uy nghi nha!”. Ta nhếch môi cười ngây ngô.