Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn
Chương 24
Edit: Alice
Beta: Tiu Ú
Ta giống như đang cuộn tròn nằm trong bong bóng bọt khí, nặng nề di chuyển, hoặc có thể là đang nằm giữa một chiếc giường nước cực kỳ lớn, chỉ cần cơ thể ta hơi nhúc nhích nó sẽ nảy lên theo, ta ngủ rất sâu, không mộng mị cũng không bị quấy nhiễu, đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không, ta ngủ ngon đến như vậy.
Cứ như là trăm năm qua ta chưa từng được ngủ, thể lực cũng từ từ hồi phục.
Bên ngoài rất ồn ào, dường như xung quanh có không ít người líu ríu, tiếng nam nữ già trẻ, tựa hồ mọi người đang tranh luận vấn đề gì đó, ta nghe mà thấy đau đầu.
Bèn lập tức mở to mắt.
Mọi thứ chìm vào sương mù, ta cuộn mình lại, duỗi tay chạm vào đỉnh màu trắng trên đầu, cứng cứng lành lạnh, cảm giác tay sờ vào rất thích, như có lớp vỏ bao bọc lấy ta, giống như một chiếc áo khoác bảo hộ thiên nhiên, ngăn chặn mọi nguy hiểm bên ngoài.
“Mẫu Hậu, mấy thứ này đều do đại ca đưa đến, đây là nam châu đã ở trong Sò Thánh mấy trăm năm, mỗi ngày Mẫu Hậu dùng viên nam châu lớn nhất này xoa lên mặt, da dẻ sẽ trở nên mịn màng”.
Ồn ào quá, ta đưa tay che hai tai của mình, cảm thấy âm thanh kia phát ra ngay bên cạnh tai, giọng nói rất lớn, giống như chiếc máy amply được vặn hết mức, mỗi từ phát ra đều như một tiếng nổ vang.
“Ồ? Ta muốn thử một lần xem sao!”, giọng nói vô cùng êm ái, mang theo ý cười dịu dàng, tuy rằng vẫn nổ vang ong ong trong đầu, nhưng còn có thể chấp nhận được.
Ta đang dựng tai lắng nghe, bất thình lình thấy nghiêng trời lệch đất, ta cảm thấy mình bị nhấc lên, lớp vỏ màu trắng bao bọc xung quanh dường như đang lăn trên một mặt phẳng nào đó.
Ta cắn răng cố gắng chịu đựng, nhưng hết lần này đến lần khác bị cái đuôi ở mông đè lên đầu, sau vài chục lần như vậy, rốt cuộc ta cũng nổi điên.
Chống móng vuốt lên, ta cố gắng vẫy vùng, một vết nứt rất to xuất hiện trên đỉnh lớp vỏ màu trắng, không khí trong lành xuyên qua khe nứt len lỏi vào trong, ta vừa rùng mình vừa muốn ló đầu ra nhìn.
“A!”, giọng nói êm ái lúc nãy kêu lên một tiếng chói tai, ta bỗng có cảm giác mình đang ngồi tàu lượn siêu tốc, bay lộn tùng phèo.
Oa oa oa… Có vẻ lâng lâng như bay, ta run rẩy vươn móng vuốt ôm lấy cái đuôi của mình, cố gắng lấy hết dũng khí nhìn ra, chỉ thấy một tia sáng màu vàng đang bắn thẳng về phía mình, ta sợ đến mực rụt đầu lại, quyết định nhắm chặt hai mắt.
“Ơ, cái gì đây?!”.
Ta nghe thấy âm thanh răng rắc từ vết nứt kia, cơ thể càng run rẩy dữ dội, móng vuốt gắng sức ôm chặt đuôi mình, hận không thể giấu luôn khuôn mặt vào trong vây đuôi.
“Mẫu Hậu, người xem kìa!”, giọng nói mang theo ngạc nhiên và vui vẻ vang lên, một bàn tay thật to đưa ta khỏi viên ngọc màu trắng, ta dùng hết dũng khí, run run mở mắt ra, sau đó lại lập tức nhắm mắt lại.
Eo ôi, vị được gọi là Mẫu Hậu kia mặc trang phục lộng lẫy, tóc búi kiểu chày gỗ[1]. Từ trên xuống dưới nhìn như một xâu mứt quả, cắm đầy trâm ngọc, chừa ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đầy sợ hãi dưới búi tóc chày gỗ.
“Là Rồng một sừng?”.
Rồng…một sừng? Đang nói ta sao? Ta vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của vị Mẫu Hậu kia, bà ấy tò mò bước đến, vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ đầu ta. Bà vừa chạm vào đầu ta, trên đầu bỗng vang lên tiếng nứt rắc rắc.
“A a a…”, cây chày gỗ kia lại hét lên lần nữa.
Ta bị âm thanh cao vút này làm giật mình rụt người lại, cuộn thành hình tròn.
“Thật đáng thương, cả hai sừng rồng đều gãy rồi!”, vị thiếu niên đang giữ ta thở dài, tay kia cầm lấy viên nam châu, ta liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên nơi đó có một khúc gậy màu hồng ngắn nhỏ như cọng giá.
= =, đây mà là sừng của ta? Ta ngất, chị đây ít đọc sách, không dám đoán mò, nhưng mà đó không phải là cục ghét trên đầu hay là cục xương thừa đó chứ hả?!
Ta im lặng giơ móng vuốt, lặng lẽ sờ đỉnh đầu của mình, đột nhiên có một bàn tay ngăn móng vuốt của ta lại.
“Đừng đụng vào vết thương, trước tiên cần phải băng bó đã!”, giọng nói của vị chủ nhân ngón tay này dịu dàng hơn, ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, vứa nhìn lập tức ngây người. Thiếu niên này nhìn rất quen mắt, nhưng ta lại giống như bị mất trí nhớ, không thể nhớ được đã gặp hắn ở đâu.
“Ngao ngao ngao….”, ta mở miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng kêu ê a, chị đây thế mà lại không thể nói được tiếng phổ thông.
“Đói bụng hửm?”, thiếu niên kia càng dịu dàng vuốt ve ta, ngẩng đầu cười với cây chày gỗ vẫn chưa hết kinh hồn: “Mẫu Hậu, hình như nó đói bụng!”.
Chày gỗ khẽ run, vung tay áo vàng lên, nói: “Nhật Tây, con đừng thân thiết với nó quá, đặt nó lại trên bàn đi, đợi Phụ Vương của con về kiểm tra xem là giống loài nào rồi hãy tính sau! Trong nam châu lại có rồng, chuyện này rất lạ lùng!”.
Cái tên Nhật Tây này dường như đã nghe ở đâu đó, đầu óc xoay mòng mòng, nhưng dù ta cố gắng cũng chỉ là phí công không nhớ ra được.
Một nhóc shota[2] đẹp trai như thế, nếu đã gặp qua chắc chắn sẽ không quên được. Nhưng mà ta lại không thể nhớ ra, vậy có nghĩa rằng bản năng bộc phát của ta lại là mê gái sao?
“Nhưng mà Mẫu Hậu, nó xinh xắn đáng yêu như vậy, chắc là một con rồng con rồi!”, thiếu niên kia vẫn lưu luyến giữ lấy ta.
Một người lớn tuổi đứng bên cạnh nãy giờ vốn không mở miệng, bỗng chắp tay thi lễ, “Thất Điện hạ, hay là người đưa cho lão thần, tuổi tác của lão thần đã lớn, không còn sợ bất cứ yêu nghiệt nào nữa!”.
“Grào grào grào!”, ta trừng mắt gào lên nhìn lão già, bộ dạng như con cún con, thân và móng vuốt sống chết ôm cứng ngón cái của chàng thiếu niên, quyết không chịu rời khỏi.
Chàng thiếu niên khó xử nhìn ta, lại ngẩng nhìn lão già đang nhăn nhó, đưa tay ra nửa tấc, lại rút tay về, đang trong lúc lưỡng lự thì nghe thấy có tiếng động bên ngoài rèm.
Ta ôm lấy ngón tay của chàng thiếu niên, trừng to mắt nhìn, sau khi bức màn được vén lên, một người đàn ông anh tuấn mặc long bào màu vàng, đỉnh đầu đội châu quan bước vào.
Mọi người trong phòng đồng loạt quỳ xuống, chày gỗ vỗ ngực, vội vàng đi đến gần người kia, chưa đợi người kia lên tiếng đã mở miệng hờn dỗi oán giận: “Chàng xem xem, Vị Đán mang nam châu đến tặng, kết quả từ trong nam châu bay ra một con rồng nhỏ, thiếp nghi ngờ nó là yêu nghiệt, nhưng cũng sợ nó là điềm báo tốt lành, nên không dám tự tiện quyết định!”.
Người kia vỗ về chày gỗ, buông tay bà ấy ra, đi tới chỗ Nhật Tây.
Ta ôm lấy ngón tay Nhật Tây, gào gào hai tiếng yếu ớt, ngón tay Nhật Tây giật giật, hắn khẽ nâng tay lên, để người kia đánh giá ta kĩ lưỡng.
Người kia vươn ngón tay đến, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, mang theo hơi ấm chiếu lên người ta, ta xoay người lại, cảm thấy rất thoải mái, mở miệng ra, vô cùng hưng phấn kêu lên một tiếng thanh thúy: “Phụ Vương!”.
“…”, ta bị lời nói của chính mình làm cho 囧, thật ra là ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, được ánh sáng chiếu rọi cả người vô cùng thư thái, rất muốn dùng một câu thô tục để biểu đạt tâm tình vui vẻ, vừa tính mở miệng nói fuck, nhưng lại biến thành phụ vương.
Người kia đột nhiên ngây ngẩn, sau đó bỗng nở nụ cười, quay lại nói với chày gỗ: “Cũng không biết là Long hay là Giao[3], nhưng chắc chắn không phải là yêu nghiệt, nó mang trong người dòng máu long tộc ta, nàng xem đi, nó gọi ta là Phụ Vương nè!”.
“…”, gương mặt ta lúc này nhất định là trong sắc đỏ có sắc đen, cái loại cha hời này, ai mà thèm chứ~~!
Chày gỗ do dự trong chốc lát, cũng quay lại nhìn ta, vì để có thể tiếp tục sinh tồn, chị đây liền liều mạng ra vẻ mình là một sinh vật đáng yêu vô hại, cái đuôi ngoắc qua ngoắc lại, móng vuốt chống hai bên má, đôi mắt chớp chớp, ╮[╯▽╰]╭, ôi, thật đáng yêu thật hoạt bát!
Có lẽ vì trình độ lắc đuôi cao thâm nên đã lấy lòng được chày gỗ, bà lưỡng lự đến gần, run rẩy vươn ngón tay vuốt ve ta, thấy trên người ta không có chỗ nào gãy nứt ra nữa, rốt cuộc yên lòng, hé miệng cười, dịu dàng nói: “Quả là một bé rồng đáng yêu!”.
“Ta khiến sừng của nó bị gãy, thế mà nó vẫn thân thiết với ta như vậy, thật hiếm thấy!”, lương tâm của chày gỗ đột nhiên trỗi dậy, nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương hại.
Ta lập tức thể hiện bản chất ngây thơ vô hại, vô sỉ lăn qua lăn lại trên tay Nhật Tây.
Nhật Tây cười khẽ một tiếng, vị phụ vương kia cũng lập tức hài lòng, vung tay áo màu vàng, cười nói: “ Ta sinh được chín long tử, nhưng không có một long tiểu thư nào, hôm nay trên trời lại ban thưởng xuống một con rồng con rất vừa ý ta, tựa như kẹo mật đường ở nhân gian, chi bằng gọi nó là Hạ Mật đi, ta sẽ nhận nó đứa con thứ mười”.
“…”, hả, ta giật mình, nghe đến tên Hạ Mật, bỗng nhiên tóc gáy dựng đứng, cả người run rẩy dữ dội.
“Phụ Vương, nó nó, nó vui vẻ quá… Tiểu ra rồi!”, sau đó ta nghe thấy giọng nói kinh hoàng của Nhật Tây, cùng tiếng cười sang sảng của vị phụ vương kia.
*********Tôi là đương phân cách không thể nhớ lại dù chỉ một chút*********
Rất nhanh sau đó ta có long sàng của riêng mình, chiếc giường nhỏ trải tơ vàng, đầu giường treo những viên cầu nhiều màu sắc, quả cầu ở giữa là một viên dạ minh châu màu đỏ nhạt, vô cùng ấm áp, tỏa ánh sáng rực rỡ vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ việc làm ta gãy sừng khiến Long Mẫu sợ hãi, nên Long Mẫu nhất quyết muốn ta ở một chỗ riêng biệt rồi ban cho tỳ nữ và bà vú tới chăm sóc, thoạt nhìn tưởng ta được yêu thương ưu ái nhất, nhưng thực chất ta bị cách ly một cách thê lương.
Không biết trước kia ta đã ngủ bao lâu, chỉ biết thân thể hiện tại của ta nhỏ bé, giống như bị bỏ đói lâu ngày, vừa gầy gò vừa nhỏ con, khiến ta mỗi giây mỗi phút đều xúc động muốn nuốt hết mọi thứ.
Sau khi chuyển đến biệt viện này, điều tốt nhất chính là dù một ngày ăn mười bữa cũng không ai tỏ vẻ nghi ngờ gì.
Ngày đầu tiên ở đây, ta đã ăn hơn mười bữa cơm, tỳ nữ và bà vú xung quanh đều hoảng sợ không thôi, sợ ta ngừng ăn sẽ liên tục lảm nhảm, vì ta bình thường khi đói sẽ lặp đi lặp lại một chuyện tới mấy trăm lần. Cứ thế, ta hài lòng vuốt cái bụng căng tròn, mệt mỏi lăn lộn trên long sàng nhỏ phủ tơ vàng rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, ta có cảm giác cái đuôi của mình cứ tự duỗi ra co vào. Thế nên đến khi tỉnh dậy, cảm thấy mệt mỏi chẳng khác gì vừa lao động vất vả cả đêm.
Tơ vàng trên long sàng nhỏ rất mềm mại, ta lăn lộn trên giường, đang tự hát tự tiêu khiển, bỗng một tiếng cười khẽ khiến ta giật mình lật ngửa bụng trắng lên.
“Ồ, muội đang khiêu vũ sao?”.
Ta rùng mình, giống như đã từng nghe thấy lời này ở đâu, người kia nhìn ta trêu tức, tay vuốt chuỗi ngọc, mơ mơ hồ hồ, ta đột nhiên nhớ ra một vài chuyện cũ.
“Ngươi là Nhật Tây!”. A? Ta có thể nói chuyện ư? Ta chợt nhận ra, trước đó vì đói đến phát ngốc, chỉ biết kêu ngao ngao.
“Ta nhận ra ngươi, nhưng sao ngươi lại nhỏ như vậy!”, ta vừa nói, vừa ngồi dậy, nghiêng đầu nở nụ cười.
Ừ, đúng là Nhật Tây rồi, lẽ ra ta phải sớm nhớ ra chứ, vị này chính là Thất thái tử của Long Vương, kẻ thích đùa giỡn người khác, lúc cười rộ lên cảm thấy vô cùng gần gũi.
À phải rồi, trong trí nhớ mơ hồ còn có một người nữa, lúc cười lên như mặt trời tỏa ánh sáng ấm áp, ta mông lung cắn đầu ngón tay ráng nhớ lại, nhưng không thể nào nhìn rõ bóng dáng mơ hồ của người đó.
Khoan đã? Đầu ngón tay?
Lực chú ý của ta bị dời đi, duỗi tay ra, nhìn xuống, lúc này đây ta đang ngồi trên long sàng, nhưng không ngờ là dưới bộ dạng của một đứa con nít, khoảng tám chín tuổi, cả người trần truồng. Ta giật mình, nghĩ tới Nhật Tây còn đứng bên cạnh giường, sợ tới mức trốn ngay vào chăn lụa màu hồng phấn.
“Ha ha ha, con bé này, còn sợ ca ca sao? Ta mà nhỏ ư? Không phải muội còn nhỏ hơn ta sao?”, hắn cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, thế mà dám xưng ca ca với chị đây à!
Ta hùng tráng hất chăn lên, ra vẻ uy nghiêm nhìn hắn: “Gọi ta là Hạ Mật, không được gọi ta là muội!”.
Nhật Tây hoảng sợ, đỏ mặt quay người đi, một lát sau tức giận quay lại, liều mình nhìn ta chằm chằm.
Hê, chị đây từ ngực trở xuống đã biến về con rồng nhỏ, sau khi ăn no, thân thể rồng trở nên đỏ rực, vảy rồng ánh lên hào quang.
Nhật Tây bị ta lừa, trừng mắt nhìn ta trong chốc lát, đột nhiên cười nói: “Hạ Mật, về sau không được nghịch ngợm!”. Hắn tiến tới, ngồi xuống giường ta, gượng gạo làm phép, biến ra một bộ quần áo đỏ tươi cho ta mặc vào.
Ta biến thành cơ thể người mềm mại, cười hì hì cọ cọ vào người hắn, hỏi: “Nhật Tây, Nhật Tây, sao ngươi lại trở nên nhỏ bé như vậy, ta nhớ trước kia ngươi lớn lắm mà?”. Ta khoa tay múa chân diễn tả chiều cao của hắn.
Nhật Tây tựa hồ rất gần gũi với ta, cười hi hi xoa đầu ta, hơi nghịch ngợm bắt chước cách cường điệu của ta: “Hạ Mật, Hạ Mật, lúc muội mới bước ra từ trong nam châu, đương nhiên là nhìn ai cũng thấy cao lớn như vầy nè!”, hắn cũng khoa tay múa chân theo.
Ta ngây ngẩn cả người, cảm thấy hoài nghi trí nhớ của mình. Có thật ta đã từng nhìn thấy bộ dạng trưởng thành của hắn sao? Nhưng gặp ở đâu cơ? Ta gãi gãi đầu mình.
Nhật Tây nhìn ta gãi đầu, cảm thấy buồn cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn ta chằm chằm, đột nhiên nhanh chóng vươn tay đến nhéo mặt ta một cái: “Mặt muội tròn tròn, nhéo rất đã!”.
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, hắn buông tay, xoa đầu ta, nói: “Hạ Mật, ta vừa thấy muội liền cảm thấy gần gũi, còn gần gũi hơn cả huynh đệ ta, không biết tại sao, nói chuyện với muội có cảm giác như đã quen từ lâu, có lẽ trời sinh muội để làm em gái ta!”.
Ta nhe răng nhìn hắn, hắn cũng nhe răng nhìn ta, hoàn toàn là bộ dạng của một cậu nhóc nghịch ngợm.
Ta quay mặt đi, có chút tò mò với nguyên hình hiện tại của hắn, nguyên hình của ta sau một ngày nay đã dài ra không ít, khoảng một thước, so với đứa nhỏ tay chân vụng về lúc vừa từ nam châu chui ra, thật là một trời một vực.
Hình như trong trí nhớ ta đã nhìn thấy nguyên hình của Nhật Tây, lúc đó hắn tỏa kim quang, khôi phục chân thân đuổi theo ai đó, là một con rồng to lớn mạnh mẽ uy vũ…
“Nhật Tây, cho ta xem thân rồng của ngươi đi!”, ta chớp mắt xin xỏ Nhật Tây.
Nhật Tây dường như rất thích cảm giác được làm anh trai, nên nhìn ta, cười rất đắc ý: “Nếu muội đã thích, ta sẽ biến thành thân rồng cho muội xem!”.
Hắn đứng tại chỗ hóa thân, quả nhiên biến thành một tiểu long tỏa ánh vàng lấp lánh, bơi lên bơi xuống trong phòng.
Không hiểu sao thân hình của hắn lại nhỏ hơn so với ấn tượng trong trí nhớ của ta, không dài hơn ta bao nhiêu, ước chừng khoảng hai thước, cánh tay thô cứng, vây đuôi lông đuôi rực rỡ ánh vàng, vung lên một cái thật uy phong.
Hắn đắc ý hỏi ta: “Thế nào? Chân thân của ta nhìn đẹp không?”.
Trong đầu ta lại hiện lên một con rồng khác, chợt lóe lên rồi biến mất, đó là một con rồng đen uy mãnh, cả người tỏa ra thiết khí lạnh lẽo cùng ánh sáng cô độc, ta buột miệng thốt lên: “Kim long có gì mà đẹp, hắc long mới xứng với ta, đỏ với đen, vô cùng uy phong!”. (Tiu Ú: có ai còn nhớ trong chương 13, anh Vị Đán đã nói j ko ;])
Nhật Tây cứng người, dường như sắp phát hỏa, ta đột nhiên chỉ vào đuôi hắn, la to: “Nhật Tây, ngươi mau nhìn đuôi ngươi kìa, sao lại rụng nhiều lông vậy!”.
Hắn kinh hãi, lập tức quay vòng vòng trong nước đuổi theo cái đuôi của mình, giống hệt như con mèo ở nhân gian.
Ta nhìn bộ dạng lôi thôi vì kinh hoảng của hắn, vui vẻ không nhịn được, vỗ giường cười to.
Nhật Tây biết mình bị lừa, ánh vàng chợt lóe, hóa thành thân người, thở phì phì đi về phía ta, lúc đến gần giường, thấy ta vẫn đang cười ha hả, liền dừng lại nhấc tay cốc lên đầu ta một cái, bản thân cũng bật cười.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
24 chương
20 chương
17 chương
22 chương
68 chương
118 chương
7 chương