Thỏ tinh cầm một cái bọc nhỏ, gói mấy củ cà rốt và thoại bản vào, rồi lại giống như trước đây đi đến đỉnh núi này ở một lúc, leo lên cái cây kia ngồi một hồi, hấp thụ tinh hoa trời đất. Khác là bây giờ bên cạnh nó luôn có một quả trứng. Lúc phơi nắng thì ôm trứng trong ngực. Lúc hấp thụ ánh trăng cũng đặt trứng ở một bên. Lúc ngồi trên cây, nó thậm chí giả vờ như đây là trứng chim, bỏ vào ổ chim nhỏ tính để người ta ấp cho, cuối cùng bị chim nhỏ tức giận mổ cho lông rơi đầy đất. Cuộc sống cứ thế trôi qua được một năm. Trúc tinh biệt biệt nữu nữu đến thăm nó. Ngày ấy hai người cãi nhau vì mỹ nhân, đến bây giờ mới gặp. Trúc tinh lấy bao hạt dẻ rang ra: "Thỏ ngốc, ăn đi." Thỏ tinh không khách khí nhận lấy. Trúc tinh thấy nó nhận, cũng nở nụ cười. Nó tò mò nhìn quả trứng bên người thỏ tinh: "Ngươi ấp cũng lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa nở nhỉ?" Thỏ tinh lười biếng cắn hạt dẻ, ăn đến miệng dính đầy vụn vàng: "Cậu nói là đến giờ tự khắc trứng sẽ nở." Trúc tinh ngồi xuống nghiên cứu, duỗi tay chọc bừa hai phát. Bỗng nhiên một tiếng rắc trong trẻo vang lên. Trúc tinh cứng đờ người, sợ hãi quay lại nhìn thỏ tinh cũng đang đầy mặt hoảng sợ: "Ta thề! Ta không chọc mạnh!"