Quê mỹ nhân là Giang Nam ấm áp. Mỹ nhân nói mình sinh ra ở đây, chỉ là ngay khi còn nhỏ đã bị người mang đi, từ đó chưa từng trở về. Y vẫn nhớ quê mình có hoa thơm, hồ đẹp, ngay cả gió cũng mang theo hương vị ngọt ngào. Mỹ nhân nói lúc y còn nhỏ từng chui vào hầm rượu của một cửa hàng đã buôn bán mười năm, uống đến say ngất ngưởng. Cuối cùng vẫn là người lớn trong nhà tìm đến, xách mỹ nhân đang choáng váng về. Còn phạt y phải đứng dán vào tường. Mỹ nhân lặng lẽ bổ sung thêm một câu trong lòng: bằng nguyên hình. Trời mới biết, với một con rắn, duỗi thẳng người là việc khó khăn như thế nào. Thỏ tinh cắn cục kẹo, nghe mỹ nhân kể chuyện thú vị ngày xưa, cười đến hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Nghĩ đến cảnh mỹ nhân be bé bị phạt đứng, còn chu cái miệng nhỏ lên, thỏ tinh liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ.