Thỏ tinh nhìn mấy bức vẽ được dán trên tường, còn chưa kịp nghĩ ra chỗ nào quái dị, đã bị người nhẹ nhàng ôm lấy eo. Mỹ nhân đứng ở đằng sau nó, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vừa quay đầu lại đã không thấy ngươi là sao?" Thỏ tinh lúc này mới nhảy cẫng lên, vội vàng quay người lại ôm mỹ nhân: "Nói ngươi mới đúng. Ngươi đi đâu vậy, vừa quay đầu lại đã không thấy đâu rồi?" Mỹ nhân vuốt tóc nó: "Ngươi chạy nhanh quá, ban nãy ta mải để ý mấy thứ khác." Thỏ tinh quay đầu lại nhìn mấy thứ được dán trên tường, rồi lại nhìn mỹ nhân: "Nãy ngươi xem cái này?" "Ừ." "Bức hình này lạ quá." "Lạ?" "Có cảm giác rất quen mắt." Mỹ nhân không nói nữa, nhéo mặt thỏ tinh: "Không phải nói đi mua đồ sao? Đồ đâu?" Thỏ tinh giờ mới nhớ lại, ban nãy lúc phát hiện không thấy mỹ nhân đâu, hai chân nó mềm nhũn, quăng hết đồ vội vã chạy đi tìm người, không còn sót lại thứ gì cả. Thật ra nó rất sợ. Sợ mỹ nhân đi không từ biệt. Hoặc là, đã xảy ra chuyện gì đó mà nó phải bó tay.