Con thỏ nhỏ không ngoan : cục cưng sinh sai lầm rồi
Chương 70 : Làm chuyện “như thế như thế”?
“Aaaaaa..? Thương lượng thì thương lượng, sao lại động tay động chân?”
Dương Hiểu Thố vẻ mặt khiếp đảm, ở dưới thân thể anh nơm nớp lo sợ run rẩy, tay nhỏ bé cũng gắt gao đặt trên lồng ngực anh, ra sức khước từ.
Đoan Mộc Thần mặc kệ biểu hiện đau khổ của cô, hơi thở ấm áp thổi vào tai nhạy cảm của cô “Tiểu Thố, sợ cái gì, chúng ta sắp thành vợ chồng, thân mật một chút cũng không sao.”
Dương Hiểu Thố trợn mắt há mồm, đúng nha, thiếu chút nữa cô quên mất một chuyện vô cùng quan trọng!
Kết hôn?
Có nghĩa sau này anh sẽ đối với cô như vậy?! Hai người bọn họ sẽ phải làm những chuyện xấu hổ kia?!
Ôi, rất đáng sợ… Cô không cần!
“Cái kia… Tôi có ý kiến! Kết hôn thì được, nhưng tôi muốn ở riêng! Có được không?”
Đoan Mộc Thần nhăn mặt cau mày, “Ở riêng?”
“Đúng vậy. Dù sao anh cũng không thật sự muốn cưới tôi, tôi chỉ là người thuận tiện nhất thôi, chúng ta kết hôn không vì tình yêu, tất nhiên không thể ngủ chung một chỗ … Anh cũng không thể mơ tưởng gần gũi tôi!”
“Tôi mơ tưởng gần gũi cô?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ là tôi mơ tưởng gần gũi anh?”
Dương Hiểu Thố bĩu môi, đôi tay nhỏ bé ôm chặt thân mình, bộ dáng sợ bị anh khi dễ.
Bộ dạng phòng bị của cô làm Đoan Mộc Thần không nhịn được cười khẽ, “Tiểu Thố, cô quá tự tin rồi?”
“Hả? Cái gì?” Dương Hiểu Thố khốn khổ chớp mắt mấy cái, bừng tỉnh “Ý của anh là tôi không đủ tư cách để mơ tưởng?”
“Tôi không nói như vậy.”
“Nhưng anh nghĩ như vậy! Rống… Dám xem thường tôi?!”
“Xem thường cô? Cô vốn không có gì hấp dẫn a!”
Dương Hiểu Thố rất giận dữ, rất giận dữ!
“Ai nói! Người theo đuổi tôi không ít nha!”
Hai tròng mắt anh trong nháy mắt từ ấm áp chuyển thành bén nhọn, thanh âm vẫn không đổi, đôi môi mỏng hé mở, “Vậy sao? Nói nghe thử xem, là những người nào?”
Vì cứu vãn mặt mũi, Dương Hiểu Thố vắt hết óc suy nghĩ, đã sớm quên mất vấn đề chính mà bọn họ đang thảo luận…
Trong lòng Đoan Mộc Thần đã sớm bừng bừng lửa giận, trong ánh mắt có vẻ ôn hòa giấu giếm cảm xúc thật sâu, anh tính toán sẽ phái người đi điều tra rõ ràng lai lịch những người theo đuổi Dương Hiểu Thố!
Dương Hiểu Thố ngốc nghếch chủ động nhắc đến chuyện ở riêng đã không giải quyết được gì…
Mà Đoan Mộc Thần khôn khéo chớp đôi mắt màu lam, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, nói sang chuyện khác, “Tiểu Thố, cô thích áo cưới kiểu gì? Có thích kiểu áo cưới có gắn đá quý lung linh không?”
Trong đầu Dương Hiểu Thố lập tức hiện ra kiểu dáng áo cưới xinh đẹp… Wow, áo cưới màu trắng thật xinh đẹp nha!
Nhìn đôi mắt cô mơ màng, Đoan Mộc Thần khẽ nhếch khóe môi, ha ha, muốn cùng anh nói điều kiện, Tiểu Thố quá non rồi!
+++++++++++++++
Công việc chuẩn bị cho hôn lễ được triển khai rầm rộ, hưng phấn nhất chính là bốn ông lão bất lương trên đảo Clif lan.
Bọn họ khóe miệng mỉm cười, bắt đầu thảo luận vấn đề của ngày mới.
Lão Đại “Diễm Hoàng” cầm lấy cuốn sổ nho nhỏ trong tay lật vùn vụt, rốt cục lật đến trang 105, “Ừ… hơn một trăm việc trước đã hoàn thành khá tốt. Nhiệm vụ hôm nay chính là chọn lễ phục kết hôn cho Thần và Tiểu Thố.”
Lão Nhị “Phỉ Hoàng” cũng kéo quyển vở nhỏ trong túi mình ra, vừa lật vùn vụt vừa nhìn, “Không chỉ là lễ phục, còn có đồ trang sức cũng phải chọn, kể cả vương miện cho Tiểu Thố đội trên đầu nữa.”
Lão Tam “Liệt Hoàng” gật đầu, cũng lấy ra một quyển vở nhỏ mang theo bên người, sau khi xem xong liền nói, “Còn có hoa cưới của Tiểu Thố, đến tột cùng dùng bao nhiêu hoa? Phải dùng loại nào mới tốt đây?”
Lão Tứ “Lẫm Hoàng” nhức đầu, “Chờ ta với, quyển vở nhỏ của ta ngày hôm qua đã hết chỗ ghi rồi, còn chưa kịp mua quyển mới, chờ một chút để ta đem chuyện cần làm viết vào trong Laptop…”
Lão Tứ “Lẫm Hoàng” cực kỳ khoa trương mang tới Laptop, khởi động máy, xem xét một lúc rồi nói “Quan trọng nhất là nhẫn kết hôn! Đá quý đã chuẩn bị xong, quan trọng là kiểu dáng, ta đã thiết kế xong hơn hai mươi mẫu, phải nhanh chóng đưa cho Thần cùng Tiểu Thố lựa chọn!”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, sau đó đồng thanh “Được rồi, nhiệm vụ hôm nay đặc biệt quan trọng, lập tức tiến hành ngay!”
Bốn ông già vỗ tay động viên nhau cố gắng, sau đó lập tức đi chuẩn bị…
+++++++++++++++++
Trên lầu trong phòng ngủ, Dương Hiểu Thố vẫn ngủ vùi.
Đoan Mộc Thần cau mày đi tới trước giường cô, vươn tay sờ lên gương mặt non mịn của cô, nhẹ nhàng gọi “Tiểu Thố, rời giường… Tiểu Thố…”
“Ô ô… Rất mệt nha…”
“Tiểu Thố, dậy nhanh một chút, lát nữa phải thử áo cưới!”
Dương Hiểu Thố ngồi bật dậy, lộ ra khuôn mặt đau khổ “Ai u, sao kết hôn lại phiền toái như vậy? Hai giờ sáng tôi mới ngủ nha… Rống…”
Dương Hiểu Thố bực bội rời giường, mắt cũng chưa mở ra được, khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ bất mãn!
Cô rầu rĩ nhìn Đoan Mộc Thần oán trách, “Ai u, tôi đang nghĩ là anh cố ý muốn chơi xỏ tôi, người ta làm cô dâu không phải chỉ cần đứng ở giáo đường nói một tiếng tôi nguyện ý là được sao? Sao tôi lại xấu số như vậy, ngày nào cũng mệt mỏi choáng váng đầu óc a…”
Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng cô tức giận, cười một tiếng, “Tiểu Thố, dĩ nhiên cô cùng các cô dâu khác không giống nhau, cô sắp trở thành vợ của đảo chủ đảo Clif lan!”
Cô bĩu môi, “Hừ… Ai cần. Tôi là vì Tiểu Hàng!”
Dương Hiểu Thố kiên trì bám lấy lý do của mình, có chết cô cũng không chịu thừa nhận cô mong muốn trở thành vợ anh!
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
119 chương
9 chương
68 chương
71 chương
100 chương