Con thỏ nhỏ không ngoan : cục cưng sinh sai lầm rồi

Chương 22 : Chỉ cần nằm là được rồi

Nằm ở trên giường rộng ba thước hai, Đoan Mộc Thần hưởng thụ đôi tay nhỏ bé mềm mại như không có xương đang chuyên tâm xoa bóp trên lưng. “Tiểu Thố Tử, sang bên trái một chút !” “Nha.” “Tiểu Thố Tử, cô ăn cơm chưa no sao ?” “Ăn no rồi !” Dương Hiểu Thổ thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt, anh cũng quan tâm đến nữ bộc a ! Nhưng lời nói tiếp theo của Đoan Mộc Thần liền đánh nát ảo tưởng tốt đẹp của cô. “Ăn no rồi tại sao lực lại yếu như vậy ? Cô không có chuyên tâm làm việc à ?” Lời chỉ trích khẩu khí rất nặng, để cho Dương Hiểu Thổ phát điên ! Cái tên đàn ông ghê tởm này ! Cũng biết chọn ba lấy bốn, anh không để ý đến cô là nữ bộc cực khổ. Mỗi ngày không phải cô rửa chén, thì là hầu hạ anh xem báo ! Rống, chẳng lẽ hai tay kia của anh chỉ dùng để trưng bày ? Một tờ báo cũng bắt cô một mực cung kính đưa tới trước mặt ! Hôm nay còn tồi tệ hơn, lại muốn cô xoa bóp cho! Hừ, cô cũng không phải là thợ đấm bóp chuyên nghiệp, anh còn muốn như thế nào nữa a ? Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất, oán khí trong đáy lòng Dương Hiểu Thổ chuyển thành động tác trên tay ! Càng ngày càng dùng sức ! Càng ngày càng dữ dội ! Theo như ý hắn ! Theo như ý hắn ! Theo như ý hắn ! Tiếng cô thở hồng hộc truyền tới tai Đoan Mộc Thần, hắn thấp giọng cảnh cáo, “Tiểu Thố Tử này, có cái gì khiến cô không hài lòng đúng không?” “Không có…” “Thật sao ? Tôi cho cô cơ hội khiếu nại mà.” “Cảm ơn chủ nhân, nhưng mà tôi không có.” Dương Hiểu Thổ nghiêm mặt, lạnh lùng trả lời. Thái độ này của cô làm cho Đoan Mộc Thần nhướng mày, “Tiểu Thố Tử này, gần đây cô rất mệt nhọc à?” Đoan Mộc Thần nghĩ khả năng này không lớn, bởi vì anh biết rõ mỗi ngày cô làm những thứ gì — Bất quá chính là đem sàn nhà đã được quản gia dọn dẹp sạch sẽ sắp xếp lại, sau đó ngồi chờ sàn nhà được dọn dẹp mà thôi. Còn có chính là rửa chén, nhưng là chỉ rửa một mình chén cơm của anh. Trừ những việc này, chính là đưa báo chí giúp anh… Cô còn đang giận dỗi cái gì a ?! Có người nữ bộc nào thoải mái, nhãn nhã giống như cô sao ? Chẳng lẽ… Là bởi vì… “Tiểu Thố Tử này, cô không muốn xoa bóp giúp tôi ?” “Không phải vậy, tôi làm sao mà dám chối từ.” Bộ dáng lãnh đạm kia của cô khiến Đoan Mộc Thần khẽ cau mày, anh phát hiện ra mình rất không thích nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, cô như vậy thật chẳng đáng yêu chút nào. Đoan Mộc Thần lật người, nằm ngửa, nhìn cô đang quỳ gối bên giường, trong con ngươi xanh thẳm lóe ra tia lửa, “Tiểu Thố Tử này, cô làm nữ bộc cũng được một thời gian ngắn rồi… Những công việc khác cũng không tệ lắm, chẳng qua là việc làm ấm áp giường này vẫn chậm chạp không chịu làm…” “Cũng ?” Phấn hồng mây tía lập tức đeo đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng căng thẳng, cô còn tưởng rằng anh quên mất rồi, tại sao còn nhớ tới? Wow… Đáng sợ đáng sợ ! “Tôi tôi… Tôi không làm có được hay không ?” Đoan Mộc Thần tà mị nháy mắt, khóe môi khẽ nhếch, “Dĩ nhiên là không được. Thật ra thì cô không cần khẩn trương, thật ra thì rất đơn giản ! Cô chỉ cần nằm là được rồi…”