Con riêng chỉ muốn học tập
Chương 32 : Chính nghĩa là gì?
Nghe xong đề mục của cậu, thầy Ninh Tuấn lập tức thay đổi sắc mặt, còn cậu nhóc đeo kính kia thì cả người không ngừng run rẩy, tuy cậu ta cũng thuộc dạng học khá giỏi môn hóa, nhưng lại giới hạn từ lớp chín trở về trước. Lên lớp mười hơn một tháng được tiếp xúc với nhiều dạng toán nhưng đối với những bài toán hữu cơ, cậu ta chỉ mới vừa sờ tới lý thuyết, lần này tham gia cuộc thi “Tôi yêu Hóa học” cũng để cho đủ số lượng mà thôi.
Trong những vòng thi trước cậu ta chỉ có thể làm người hầu đứng bên cạnh nhìn ba người kia tỏa sáng nhận được vô số tiếng vỗ tay từ khán giả, mà cậu ta lại mờ nhạt đến gần như không thấy, hơn nữa thỉnh thoảng cậu ta còn cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ đến từ ba người họ, điều này khiến cậu ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Vì thế ở trước trận chung kết, khi thầy Ninh Tuấn kêu cậu ta học thuộc đáp án cậu ta đã không hề từ chối, cậu ta muốn mình là người giành vinh quang cho trường học, muốn các bạn nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái. Thế nhưng bây giờ cậu ta lại cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì đã chấp nhận làm chuyện đáng xấu hổ này, nếu mọi chuyện bị vỡ lỡ, cậu ta thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào, có lẽ… tệ nhất chính là bị đuổi học.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cậu ta, mà sắc mặt của cậu ta lại trắng bệch không còn một chút máu, ngay lập tức dẫn đến sự hoài nghi của mọi người.
\- Sao bạn học này không giải mà đứng im như trời trồng vậy?
\- Sắc mặt của cậu ta kém quá\, chẳng lẽ không biết giải?
\- Không thể nào\, lúc nãy cậu ta giải bài toán kia chưa tới một giây…
Nói tới đây, mọi người đưa mắt nhìn nhau, dường như họ đã nhận ra điều gì đó rồi, chẳng lẽ…
Đột nhiên một người lên tiếng:
\- Không phải là Thông Khánh Tổ gian lận đó chứ\!
\- Tôi cảm thấy đây là sự thật\, bình thường sao có người giải được một bài toán chưa tới một giây được\, bây giờ hỏi lại cậu ta đứng hình rồi kìa\.
\- Ha ha\, bị vạch mặt tại chỗ như vậy để coi lần này Thông Khánh Tổ lật ngược tình thế ra sao\.
Công Nam nhìn chàng trai nhỏ con trước mặt, tuy lúc này cậu đang làm khó người ta nhưng bản thân cậu không hề cảm thấy vui vẻ, bởi vì cậu biết cậu nhóc này cũng chỉ là con cờ trong bàn cờ dục vọng của người lớn mà thôi, trong lòng cậu tiếc nuối âm thầm thở dài một tiếng.
Một lúc sau, Thành Gia hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, ấp úng nói:
\- Lúc\, lúc nãy tôi đột nhiên có hướng giải\, bây giờ\, quên\, quên rồi\.
Toàn bộ khán giả bên dưới đều lắc đầu ngao ngán, lý do trẻ con như vậy cũng chỉ có đứa con nít chưa trải sự đời mới nghĩ ra mà thôi.
Đứng bên trong cánh gà, thầy Ninh Tuấn thấy tình hình không ổn, bất chấp mất mặt đi lên sân khấu cầm lấy micro của Thành Gia nói:
\- Có thể là do quá căng thẳng nên bạn Thành Gia quên mất cách giải\, hiện tượng này cũng thường hay xuất hiện sau khi các bạn học sinh vừa thi xong\, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng kia mà\, hơn nữa đây lại là phần thi nhóm\, đội tôi yêu cầu được cử người khác lên giải\, không biết đội bạn có đồng ý không?
Công Nam nhíu mày thật chặt, cái ông thầy này quá xấu xa, rõ ràng bản thân làm sai bây giờ lại đẩy mũi dao về phía người khác, nếu bây giờ cậu không đồng ý chắc chắn đội Quang Huy sẽ biến thành vai ác chuyên bắt nạt đội bạn để giành phần thắng, như vậy đội cậu có thắng cũng bị người ta đồn đãi không xứng đáng.
Ba đồng đội cũng nhận ra điều không đúng, thấy chiến thắng đã nằm ngay trước mắt, Vĩnh Hưng không suy nghĩ nhiều nói:
\- Nam à cậu đừng đồng ý\, là do họ chơi xấu\, có lí nào chúng ta lại phải nhường\!
Vũ Hà tiếp lời.
\- Đúng đó\, chúng ta thừa thắng xông lên đi\.
Đáng ra chuyện này không do một mình Công Nam quyết định, nhưng sau mấy vòng chơi vô tình cậu đã biến thành thủ lĩnh của đám nhỏ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì họ cũng phải hỏi qua ý kiến của Công Nam trước rồi mới quyết định.
Công Nam không vội lên tiếng, cậu thoáng nhìn qua vị trí của cô Thu Phương, từ nãy cậu đã cảm nhận được ánh mắt kịch liệt của cô rồi, có lẽ cô sẽ cho đội một phán đoán chính xác.
Mà suy nghĩ của cô Thu Phương trùng hợp giống với suy nghĩ của cậu, thấy cậu nhìn qua chỗ mình, cô lập tức đan chéo hai tay lại tạo thành hình chữ X, Công Nam gật nhẹ đầu với cô một cái tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó nhìn sang đội đối thủ nói:
\- Đội chúng tôi đồng ý\!
\- Nam\!
Ba đứa nhỏ lập tức khẽ hô lên, nhưng sau cùng cũng không nói gì nữa, họ nghĩ cậu làm vậy chắc chắn là có lý do riêng.
Thầy Ninh Tuấn thấy cậu đồng ý lập tức thở phào nhẹ nhõm, hừ, may mà cậu đồng ý, nếu không để xem sau này tôi đối phó cậu thế nào, một học sinh nho nhỏ mà thôi, hiệu trưởng của trường anh ta còn là họ hàng với bộ trưởng nữa kìa.
Anh ta mỉm cười nói:
\- Vậy đội chúng tôi xin mời bạn Minh Đăng lên viết bước giải\.
Sau đó anh ta lại quay sang nhìn Minh Đăng, mặt mũi toát lên sự hiền lành của người làm thầy, nói:
\- Em mau giải đi\.
Một lúc sau Minh Đăng vẫn cúi đầu đứng im, thầy Ninh Tuân chau mày lại, bước tới trước mặt cậu ấy hỏi:
\- Em làm sau vậy\, chúng ta không có nhiều thời gian đâu\.
Đột nhiên Minh Đăng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh ta, cậu ấy siết thật mạnh bàn tay của mình, cả người oán giận đến không ngừng run rẩy, thầy Ninh Tuấn bị bộ dáng này của cậu ấy dọa lui ra sau mấy bước, sau đó anh ta nhìn thấy Minh Đăng chậm rãi bước đến bục, cầm micro lên, nói:
\- Câu này\, tôi không biết giải\.
Cả hội trường lập tức sôi trào, không ai biết chuyện đang diễn ra, năm nay trường Thông Khánh Tổ bị làm sao vậy? Một người lại một người không biết giải, chẳng lẽ trong chuyện này thật sự có điều gian dối?
Ninh Tuấn tức muốn hộc máu, nếu không phải đang đứng trên sân khấu, anh ta thật sự muốn tát cho cái thằng cứng đầu này một cái, nhưng anh ta biết bây giờ mình không thể mất bình tĩnh, anh ta dịu giọng xuống khuyên nhủ.
\- Câu này khá khó\, nhưng em giải được mà\, trường chúng ta đang đợi em mang chiến thắng về nữa đấy\.
\- Chiến thắng?
Minh Đăng cười khẩy.
\- Chiến thắng đổi bằng lòng tự trọng sao? Tri thức của em chỉ phục vụ cho sự phát triển sau này của đất nước\, nó không phải là công cụ để các người làm trò gian dối\, cho nên\, em\, không\, biết\, làm\!
Nói xong, cậu ấy xoay người bước nhanh vào hậu trường trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Ninh Tuấn hận đến nỗi muốn giết người, lúc này anh ta có cảm giác tất cả mọi người đang cười nhạo mình, cười mình vô dụng không biết xấu hổ, cuối cùng anh ta không giữ được dáng vẻ từ tốn lịch sự nữa, tức tối bước xuống sân khấu.
Đội Thông Khánh Tổ chỉ còn ba người, nhưng trận đấu vẫn tiếp tục tiến hành, lần này tới lượt Thông Khánh Tổ ra đề, do chưa hết bàng hoàng về chuyện vừa xảy ra, dưới sự thúc dục của MC, ba người họ lúng túng nói ra một đề, trùng hợp Triệu Vũ biết câu trả lời cho nên đã đáp đúng, sau cùng đội Quang Huy thắng liên tiếp ba câu, giành được giải quán quân cuộc thi “Tôi yêu hóa học”.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
17 chương
30 chương
35 chương
72 chương