Con riêng chỉ muốn học tập

Chương 183 : Kế Hoạch Chữa Trị

Bảo Đức đứng hình ngay tại chỗ, đôi mắt mở to, miệng há hốc có thể nhét vừa một quả trứng gà, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng trước mặt. Ông anh họ và anh em tốt của cậu ta đang hôn nhau nồng nhiên ngay trước mặt cậu ta. Trời ạ. - Hai người… hai người… Bảo Đức lắp ba lắp bắp chỉ vào Công Nam và Trường Quân, ngay cả một câu tròn trịa cũng không nói được. Mà Trường Quân và Công Nam thì lại vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào Bảo Đức khiến cậu ta càng thêm bối rối. Đây là hiện trường bắt gian trong lời đồn đúng không? Sao người bị bắt gian còn trông hùng hổ hơn cả người bắt gian vậy? Không đúng, cậu ta bắt gian cái gì chứ? Công Nam đi tới đưa điện thoại cho Bảo Đức, nói: - Gọi nhanh đi rồi trả lại cho tôi. Bảo Đức ngơ ngác nhận lấy, sau đó khẽ nuốt nước bọt một cái rồi kéo Công Nam sang bên cạnh, hỏi nhỏ: - Hình ảnh tôi vừa thấy là thật hả Nam? Có khi nào tôi bị ảo giác không? Công Nam liếc xéo cậu ta, nói: - Nếu vừa rồi ông thấy tôi và anh Quân hôn nhau thì không phải ảo giác đâu. - Hớ… Bảo Đức khoa trương bịt miệng của mình lại. - Trước kia ông nói bạn trai của ông lớn tuổi hơn ông, tôi còn tưởng là sinh viên đại học hay cao học gì đó, không hề liên tưởng đến ông Quân luôn, thảo nào hai người dính nhau như vậy, đúng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà. Công Nam tức cười với lý lẽ ngốc nghếch của Bảo Đức, bèn hỏi lại: - Vậy theo ông tôi là phù sa hay ruộng nhà? - Ông đương nhiên là ruộng nhà rồi, ông có cửa làm phù sa à? Anh họ của tôi ưu tú vậy mà. Công Nam: … Cậu bỗng dưng cảm thấy hơi hối hận khi đưa thằng nhóc lắm miệng này về nhà mình rồi. Công Nam nghiến răng nói: - Cầm lấy điện thoại và lăn đi tìm bạn trai của ông đi. Bảo Đức cười hề hề nhận lấy điện thoại, sau đó liếc nhìn Trường Quân đang ngồi trên sô pha một cái, ra vẻ thần bí hỏi: - Ông xác nhận lại cho tôi một lần nữa đi Nam, hai người… Ui da! Chưa đợi Bảo Đức nói xong, Công Nam đã véo mạnh vào cánh tay của cậu ta một cái rõ đau khiến cậu ta la oai oái. - Đau không, nếu đau thì đúng rồi đấy. - Khoan đã, tôi hỏi hai người có phải đang quen nhau không chứ đâu có hỏi tôi có đang nằm mơ không, cậu véo tôi làm gì? Công Nam nghẹn họng, chẳng lẽ bây giờ cậu lại nói do mình bị thằng nhóc này làm rối trí sao? Hai người trêu chọc qua lại một hồi, cuối cùng Bảo Đức hí hửng cầm điện thoại trở về phòng, cậu ta nhất định phải nói điều thú vị này cho Thành Công biết mới được. Công Nam thấy người đi rồi bèn thở ra, sau đó mỉm cười đi tới chỗ của Trường Quân, đổ hết trọng lực cơ thể đè lên người anh. - Theo anh thì em là ruộng trong hay phù sa? Trường Quân mỉm cười đáp: - Đương nhiên là ruộng trong rồi. - Hả? Vậy sao? - Công Nam nhướng mày trợn mắt nhìn Trường Quân như đang cảnh cáo anh mau chóng chọn lại, nếu không sẽ không xong với cậu đâu. Trường Quân bật cười: - Em là mảnh ruộng màu mỡ mà chỉ có anh mới được quyền cày thôi đấy.1 Công Nam nghe xong xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, cậu nhào tới cắn vào tai anh để trả thù, mà anh cũng cưng chiều để cậu tác oai tác quái trên người mình. Một lát sau, Trường Quân luồng tay ra sau bóp lấy mông cậu, nghiêm khắc hỏi:1 - Nói đi, sao lại dắt Bảo Đức về đây ở? Công Nam suy tư một lúc rồi quyết định nói sự thật về chuyện của Bảo Đức và Thành Công cho anh nghe, sau khi nghe xong, đầu lông mày của anh lập tức nhíu chặt lại. - Anh nghĩ đây có phải dấu tích của Văn Xuân không? Cố tình gây xào xáo gia đình để tiện bề khống chế tất cả. Trường Quân im lặng, một lúc sau anh nói: - Có thể là khả năng này, mục đích cuối cùng của gã là hủy hoại cuộc sống của chúng ta, không thể đánh trực diện, gã sẽ kéo người vô tội khác chôn cùng, hơn nữa theo anh thấy hai đứa nhỏ kia nên tách nhau ra một thời gian. Công Nam giật mình chớp mắt hỏi lại: - Tại sao? - Chúng nó còn quá trẻ, không ai có thể đứng ra giải quyết ổn thỏa tương lai cho cả hai, tách ra một thời gian là cách tốt nhất, sau này khi đã đủ năng lực gánh vác cuộc đời của mình rồi, nếu chúng vẫn còn tình cảm thì ắt sẽ quay về, nếu ngược lại thì quyết định chia tay sớm rất đúng đắn, không phải sao? Công Nam nghe vậy nặng nề gật đầu, mặc dù trong lòng không nỡ nhìn hai người bạn của mình phải chịu đau khổ, nhưng chuyện này cần tự họ đứng ra giải quyết, một người ngoài cuộc như cậu chỉ có thể cố hết sức mà hỗ trợ thôi. - À Tấn Phát thế nào rồi? - Công Nam đang dựa vào người Trường Quân mà buồn bã thì đột nhiên nhắc đến người khác. Trường Quân cau mày hỏi lại: - Em nhắc cậu ta làm gì? Công Nam ngửi ra mùi chua từ lời nói của Trường Quân, trong lòng cũng bất đắc dĩ không thôi, nếu để Tấn Phát biết người mình thích lại đi ghen với chính mình thì không biết có quay xe với anh hay không? Công Nam chép miệng, nói: - Người ta là ân nhân cứu mạng anh đấy, ghen tuông lung tung. Trường Quân hôn mạnh lên má cậu một cái rồi đáp: - Chuyện nào ra chuyện đó, ân cứu mạng anh sẽ trả, kể cả trả bằng mạng anh cũng không ý kiến gì, nhưng cậu ta không thể đụng tới em, em chính là tử huyệt của anh, có biết không? Công Nam không nhịn được cười trước mấy lời sến súa của đối phương, bèn nói: - Được rồi, đừng như thế, em nổi da gà rồi này, sở dĩ em nhắc đến anh ấy là bởi vì lúc ở đảo Jazz, em đã hứa sẽ chữa khỏi thương tích cho anh ấy thay anh báo ân, hiện tại chúng ta coi như đã an toàn, em lại không rút được thời gian ra nghiên cứu, cho nên muốn biết tình trạng của anh ấy thế nào thôi. Trường Quân lại hôn lên trán Công Nam một cái, sau đó thủ thỉ bên tai cậu: - Anh đã bắt đầu mời các chuyên gia trên toàn thế giới về tiến hành nghiên cứu cách chữa trị thể trạng cho Phát rồi, em đừng ôm đồm quá nhiều việc, đừng tự tạo áp lực cho mình, đặc biệt là phải vất vả vì anh, anh sẽ đau lòng lắm. Công Nam mỉm cười đáp: - Làm gì đó cho anh sao có thể mệt được chứ? Bây giờ anh đã lên kế hoạch rồi thì cứ tiến hành trước, em sẽ sắp xếp thời gian tham gia và viết chuyên đề cho nghiên cứu này. - Ừm, nghe lời em. Hai người lại ôm hôn dính chặt lấy nhau, bỗng nhiên cả hai ngửi thấy mùi gì đó rất lạ bay từ phòng bếp ra. - Chết, em quên tắt nồi canh rồi. Công Nam bay qua thành sô pha chạy thẳng vào bếp tắt lửa, nhìn những cục thịt dính chặt dưới đáy nồi, cậu chỉ biết thở dài bất lực, Trường Quân đi vào nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà bật cười. - Thôi, hôm nay không ăn canh, mấy món còn lại cũng đủ rồi. Công Nam chu môi uất ức nói: - Mấy món kia đều do em gọi shipper giao tới, chỉ có món canh này là em tự hầm thôi. - Ha ha… Được rồi, đừng tiếc, ngày tháng sau này còn dài, anh sẽ có cơ hội ăn đồ ăn vợ yêu nấu thôi. Nghe hai chữ “vợ yêu” từ miệng Trường Quân, Công Nam nhướng mày phản bác: - Gọi là chồng. Trường Quân lập tức gật đầu như giã gạo: - Được được, chồng yêu. Dù sao lúc lên giường, anh vẫn là người cầm cương thì ai chồng ai vợ mà chả được.1 … Trên lầu, Bảo Đức gọi điện thoại liên tục cho Thành Công nhưng đầu dây bên kia toàn báo máy bận, lúc đầu cậu ta còn không có cảm giác gì, dần dà một sự bất an vô hình đã bao vây lấy cậu ta. Chẳng lẽ mẹ đã đến nói gì đó khiến Thành Công tức giận không muốn nói chuyện với cậu ta nữa? Chết tiệt, đáng lẽ cậu ta không nên chạy trốn để một mình Thành Công đối mặt với mọi chuyện, hơn nữa cậu ta biết rõ tính cách của mẹ mình, rất dễ xúc động, một khi giận quá mất khôn thì có khả năng sẽ làm ra chuyện khó mà cứu vãn được. Không ổn rồi, cậu ta phải đến gặp Thành Công thôi. Bảo Đức gấp gáp bước xuống lầu rồi chạy một mạch ra tới cổng, Công Nam đang ngồi ăn cơm với Trường Quân thấy thế vội vàng đuổi theo kéo cậu ta lại, hỏi: - Ông định đi đâu? Lúc này hai mắt của Bảo Đức đỏ hoe như đang khóc, giọng nghẹn ngào: - Tôi muốn đi tìm gặp Công, anh ấy không bắt máy tôi, tôi nghĩ có lẽ mẹ tôi đã xúc phạm anh ấy và mẹ anh ấy cho nên mới giận không thèm đếm xỉa tới tôi nữa. Nói tới đây, nước mắt của Bảo Đức rơi xuống, cậu ta đưa tay lau loạn xạ trên mặt càng khiến gương mặt của cậu ta thêm tèm nhem. Công Nam không đành lòng nhìn anh em tốt của mình như thế bèn kéo cậu ta vào nhà, đưa khăn cho cậu ta lau mặt rồi nhẹ nhàng khuyên: - Ông bình tĩnh một chút đi, có lẽ Công đang có việc gì đó không thể nghe máy, hoặc điện thoại của ông ấy hết pin thôi, bây giờ ông mà xuất hiện sẽ bị thím tư tóm được ngay, đến lúc đó ngay cả cơ hội đến trường ông cũng không có đã bị ép ra nước ngoài đấy. Bảo Đức nghe Công Nam nói xong trong lòng vô cùng sợ hãi, mẹ cậu ta có lẽ không đủ sức làm chuyện này, nhưng nếu ba cậu ta nhúng tay vào thì sao? Cậu ta hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Công Nam thấy Bảo Đức run cầm cập bèn vỗ lên vai cậu ta an ủi: - Đừng sợ, tôi và anh Quân sẽ nghĩ cách giúp ông gặp được Thành Công, nhưng trước hết ông nên ở yên trong nhà tôi đi. Bảo Đức mếu máo gật đầu, chỉ cần cho cậu ta gặp Thành Công, bảo cậu ta làm gì cũng được, hy vọng Thành Công thật sự bận việc không thể gọi điện thoại chứ không phải thật sự muốn bỏ mặc cậu ta, nếu không cậu ta sẽ không sống nổi mất..