Con riêng chỉ muốn học tập

Chương 172 : Ai Mới Là Bá Chủ

Người thanh niên ngoại quốc lập tức bấm nút đóng tầng hầm lại, nhưng Công Nam còn nhanh hơn, mặc dù trên lưng cậu vẫn đang vác một người nặng gần tám mươi kí, nhưng cậu vẫn dễ dàng lao tới quật ngã thanh niên kia rồi cả ba cùng rơi xuống khoảng không u tối bên dưới sàn nhà. Trần nhà bằng sắt từ từ khép lại, Công Nam cũng lồm cồm bò dậy, cậu kéo Trường Quân đặt ở một góc, sau đó đi tới chỗ của người thanh niên ngoại quốc kia, đặt bàn tay lên trên cổ anh ta, trầm giọng nói: - Mau nói cho tôi biết cách thoát khỏi nơi này, nếu không tôi bẻ gãy cổ anh đấy. Người thanh niên ngoại quốc vốn đang hoảng hốt vì bị một ai đó mình không nhìn thấy khống chế, nhưng sau khi nghe được giọng nói của người nọ, anh ta bỗng trở nên bình tĩnh đến lạ thường. - Southeast Asias Doll? - Người thanh niên nọ thốt ra một câu.1 Công Nam vừa nghe lập tức khựng lại, mặc dù cậu không biết danh xưng này từ đâu mà có, nhưng có vẻ người này biết cậu, hơn nữa còn quen thuộc giọng nói của cậu. Tại sao dạo gần đây luôn có người nước ngoài quen biết cậu như vậy chứ? Thậm chí sau khi biết là cậu, người này còn không tỏ ra sợ hãi, là vì cho rằng cậu không dám làm gì anh ta sao? Đúng thế, người thanh niên này không ai khác chính là Stept, anh ta nhận lời mời của ông trùm đến đây làm việc cho gã, nhiệm vụ của anh ta chính là tạo ra một thế giới gã có thể khống chế tất cả mọi thứ, sau đó gã sẽ cho anh ta quyền hạn điều hành toàn bộ tài sản của tỷ phú Leonard thậm chí là cậu em họ mà anh ta yêu thương. Ngay từ đầu, Stept là người bị bắt tới đây, nhưng lâu dần sau khi chứng kiến được sức mạnh và quyền thế của ông trùm thông qua các phi vụ giao dịch với cán bộ cấp cao của cường quốc, anh ta dần sa chân vào tương lai tươi đẹp mà gã đã vẽ ra, từ đó điên cuồng lao đầu vào nghiên cứu, cuối cùng cũng tạo ra được một công trình mang tính lịch sử, phàm là người và vật nằm trong phạm vi của tầng hầm này thì đều chịu sự điều khiển của người cầm nút khởi động, hiện tại đã thành công trong phạm vi nhỏ, chỉ cần cho anh ta một thời gian nữa thôi, một thị trấn, một thành phố thậm chí cả một quốc gia đều sẽ nằm lòng bàn tay của anh ta. Vừa rồi sở dĩ bị dọa chỉ là do phản xạ tự nhiên của cơ thể, cho dù không phải Công Nam mà là bất cứ ai khác anh ta cũng không sợ. - Cậu bé, tôi rất ngạc nhiên với siêu năng lực tàng hình của cậu đấy, quả nhiên mục tiêu mà tôi nhắm trúng không phải hạng tầm thường, nhưng đáng tiếc, nếu ở bên ngoài cậu còn có cơ hội thoát, một khi đã lọt vào đây rồi, ha ha… - Một khi đã lọt vào đây rồi, cậu sẽ như cá nằm trên thớt mặc cho tôi mổ xẻ. Stept chưa nói hết câu, một giọng nam khác đã xen vào, người đó đeo mặt nạ, khoan thai đi tới trước mặt Stept, ánh mắt lại nhìn ra phía sau lưng anh ta. Một tiếng đồng hồ cuối cùng đã trôi qua, Công Nam dần dần khôi phục lại hình dạng ban đầu, cả Trường Quân đang nằm bất tỉnh trong góc tượng cũng lộ diện trước mắt mọi người. Ông trùm thấy vậy, đầu tiên là đứng hình, sau đó lại bật cười to. - Ha ha… hóa ra siêu năng lực này của cậu có thời hạn nhỉ, nhìn xem, tạo ra biết bao rắc rối cuối cùng lại quay về vị trí cũ, cậu đúng là biết gây chuyện đấy, người như vậy làm sao xứng với Quân. Nói xong, gã ta bước đến chỗ của Trường Quân, Công Nam thấy vậy đẩy Stept sang một bên nhào tới chắn trước mặt gã. Ông trùm đứng lại, khẽ nhếch môi lên, dùng giọng điệu khinh thường nói: - Một con kiến như cậu thì làm được gì hả? Nói cho cậu biết một chuyện, tôi suy nghĩ lại rồi, tôi sẽ không giết cậu ngay, chờ đến lúc Quân hoàn toàn quên cậu, tôi sẽ dẫn em ấy đến trước mặt cậu mà thân mật, cậu thấy như vậy có kích thích không?1 Công Nam nghe đối phương dùng lời lẽ thô tục xúc phạm Trường Quân thì giận không chịu nổi, cậu xông lên muốn đánh cho gã đàn ông khốn kiếp trước mặt một cái, nhưng cơ thể bỗng nhiên không chịu khống chế mà trở nên cứng đờ, sau đó hai chân của cậu từ từ tách ra khỏi mặt đất và bay lên cao, cổ cũng bị thứ gì đó vô hình bóp nghẹn. - Thấy không? Thấy bản thân nhỏ bé không? Đã nói tôi mới là chúa tể của nơi này rồi mà vẫn cứ đâm đầu tìm chết là sao? Nào, siêu năng lực của cậu đâu, thể hiện cho tôi xem thử xem. - 001, cậu ở đâu rồi? Mau… nghĩ cách đi. [A a a a… ký chủ, năng lượng nơi này thật dồi dào, từ lúc đến Trái Đất tới giờ, tôi chưa từng được tắm mình trong dòng năng lượng mạnh mẽ như thế này đâu, thật thoải mái quá đi.] Công Nam bị bóp cổ đến mức hai mắt sắp trợn trừng, nghe 001 điên cuồng nhảy nhót như thế càng thêm bất lực, cậu dùng ý thức hét lên: - Cậu đã nạp năng lượng rồi sau từ nãy đến giờ lại im lặng vậy hả? [Tôi tôi tôi mãi lo tắm mình trong dòng năng lượng cho nên quên mất…] Công Nam: … - Tôi sắp chết rồi đây này, đừng câu giờ nữa, cậu mau cứu tôi đi! [OK! Ký chủ cứ để 001 lo, thời của 001 tới rồi, hừ, 001 sẽ cho cái tên đeo mặt nạ này biết ai mới là bá chủ thật sự, ếch ngồi đáy giếng lại đi xem mấy loại máy móc này thành công trình vĩ đại nhất thế giới, còn ảo tưởng dùng nó để khống chế người khác nữa chứ, mấy trò trẻ con này 001 đã chơi chán rồi.]1 001 vừa dứt câu, cơ thể của Công Nam đã từ từ được hạ xuống trong ánh mắt ngỡ ngàng của ông trùm và Stept. Hai chân được chạm đất, Công Nam ho khan vài tiếng rồi thở hổn hển, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ông trùm và nở một nụ cười thật tươi. - Muốn xem siêu năng lực của tôi sao? Được thôi, tôi sẽ cho các người thấy ai mới là bá chủ thật sự. [Ký chủ cướp lời thoại của 001, hừ.] - Im miệng và làm nhiệm vụ đi. - Công Nam dùng ý thức quát. Ông trùm và Stept cảnh giác lui ra phía sau, Công Nam chậm rãi giơ hai cánh tay lên, máy móc dây điện và một số vật linh tinh trong tầng hầm lập tức trôi lơ lửng giữa không trung. Cậu mỉm cười nhìn hai người đàn ông trước mắt, hỏi: - Sao? Như vậy đủ ấn tượng chưa, tiến sĩ Stept và… dượng út..