Con Nhóc Lưu Manh
Chương 12 : Ở Trong Kí Ức
Ngồi trong phòng bệnh nhìn Nhi đến xuất thần, Tuệ Lâm nhớ về khoảng thời gian của 2 năm trứơc. Cái nơi mà lần đầu tiên cô gặp đựơc Nhi.
~ 2 năm trứơc ~
Hôm đó là 1 ngày đẹp trời vào mùa hè. Tranh thủ kì nghỉ hè 3 tuần Tuệ Lâm về Việt Nam chơi. Trưa hôm đó khí trời khá là nóng bức nên cô tranh thủ chạy ra ngoài mua vài cây kem.
- ~ la lá là la la là, la lá là lá la...~_ Mua kem xong vừa đi vừa ăn trên đừơng về, miệng lại lẩm nhẩm 1 điệu nhạc.
Bốp...bốp...chát... Bỗng những âm thanh lộn xộn từ con hẻm nhỏ gần đó vang lên. Vì tính tò mò, thích nhiều chuyện nên Tuệ Lâm bứơc tới gần xem thử là xảy ra việc gì.
- Mau, đánh mạnh lên, đánh vào mặt nó đấy để xem sau này còn dám đi dụ dỗ anh Lâm nữa hay không_ 1 giọng nói chanh chua nồng đậm ghen tuông vang lên.
Ể, này là trùng hợp hay đích thực ngừơi nhỏ đó nhắc đến là anh cô vậy. Có khả năng lắm nha, dù gì thì ổng cũng thuộc dạng đẹp trai mà. Nhưng mà lỡ không phải thì sao? Làm sao đây ? Làm sao đây? Có nên giúp không nhỉ? Vả lại cô cũng không thích xen vào chuyện của ngừơi khác cho lắm.
Thế là tâm tình đi xem kịch của cô vì 1 câu nói liền bay mất tiêu. Lại cảm thấy tiếc nuối cây kem đang ăn dở. Loay hoay mãi vẫn chẳng biết làm gì. Cuối cùng cô quyết định xử lí xong cây kem rồi mới đi.
( 0.0) 2 mắt ai đó trừng lớn. Cảm giác tê buốt lan tràng từ cổ họng lên Đại não. Khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ. Muốn nhổ ra lại thấy tiếc.
( Ai bảo chị nuốt luôn nguyên cây kem, đáng đời)
Đến khi đầu óc hoạt động lại bình thừơng cô mới nhanh chân vọt tới cao giọng hét lớn:
- Con mẹ nó, Mau dừng tay lại cho chị
Đám nữ sinh kia ngạc nhiên, thắc mắc không biết con điên ở đâu chạy ra. Mà to gan dám đối địch với chị đại như vậy. Động tác trong tay cũng bất giác mà dừng lại.
- khuyên nhóc nên đi ra chỗ khác chơi để cho mấy chị làm việc_ 1 con nhỏ đang nắm tóc của cô gái bị đánh, trong miệng còn nhai sin gum lên tiếng.
- Hừ, Nực cừơi...Nếu tôi không tránh thì sao? Cô làm gì đựơc tôi? _ Tuệ Lâm khinh thừơng hừ 1 tiếng đáp
- Xem ra có 1 kẻ đang chán sống tới nơi rồi, hay là để chị đây dạy cho nhóc 1 bài học về lễ độ nhỉ?_ Dứt lời đám đàn em cùng bật cừơi Ha ha...Giọng nói chanh chua lúc nãy xác thực là phát ra từ ngừơi này, có vẻ như ở đây cô ta là chị đại.
Tuy cô gái này không xấu, thậm chí cũng khá dễ thương. Nhưng trên mặt lại trét 1 tầng phấn dày, nhìn có vẻ dung tục, già trứơc tuổi.
- Ừm...Có thể sao?_ Vuốt vuốt cằm ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Mà cái động tác này ở trong mắt 5 cô nữ sinh gần đó, làm cho họ có cảm giác bị khinh thừơng. Sự khinh thừơng đến cùng cực này lại phát ra từ 1 con nhóc có vóc dáng nhỏ nhắn ốm yếu như vậy.
Thực ra thì Tuệ Lâm cao 1m61, cũng không gọi là quá lùn nhưng hơi ốm, ai nhìn bề ngoài nhỏ nhắn của cô cũng tửơng cô dễ chọc. Nhưng sự thật là hoàn toàn ngược lại.
- Tụi bay còn chờ gì nữa, lên hết cho tao, đánh nó, đánh chết nó cho tao_ Nhỏ chị đại to tiếng gầm gừ, quát tháo đàn em.
- Đựơc, cứ lên hết đi, bà đây cũng đang ngứa tay_Hưng phấn ngoắc ngoắc tay giống như gọi con chó.
Vốn dĩ tụi đàn em còn hơi phân vân nhưng khi thấy đựơc hành động đó của cô liền đồng loạt xông lên.
Bốp...bốp..chát...rầm
Ta đánh ...ta đánh..ta đánh này. 1 loạt động tác vô cùng thuần thục và đẹp mắt được Tuệ Lâm phát ra. Về tất cả phương diện thì bọn chúng... chọc phải nhầm ngừơi rồi.
Tuệ Lâm cô là ai chứ? Năm 3 tuổi bắt đầu đi học võ. 10 tuổi bắt đầu đi thực chiến khắp nơi.(Cụ thể là đi đánh nhau với mấy đứa hàng xóm bị ba mẹ dợt cho 1 trận nhớ đời) 16 tuổi liền giành đựơc huyền đai Taekwondo. Mới vài tháng trứơc liền giành huy chương vàng giải cấp thành phố. Thậm chí còn cao hơn thành tích môn điền kinh.
Đánh nhau...chính là sở thích còn lại của cô. Vì vậy trong tất cả các môn cô chỉ hứng thú với võ học. Và thật sự cô đi học rất là đều đặn. Vì thế cái đám con gái chỉ biết bôi son trét phấn này liền không phải là đối thủ của cô.
-..á Á..á.._những tiếng la hét cứ vang lên đều đặn mỗi phút. Cuối cùng, Tuệ Lâm kết thúc bằng 1 cú đá cao cực kì đẹp mắt. Xung quanh liền yên tĩnh lại.
Nhìn về phía cô gái bị đánh, chỉ thấy trên thân đồng phục rách mứơp, vài chỗ còn rỉ máu. Nhưng cô gái không hề có 1 tí phản ứng nào cả, cứ nằm im đó như đã chết vậy.
Tuệ Lâm hốt hoảng 1 trận, nhanh tay kiểm tra hơi thở cô gái. Tuy hơi yếu ớt nhưng vẫn còn sống, may quá. Cô cũng không muốn vì anh mình mà có 1 cô gái phải chết nha.
Lúc này Tuệ Lâm mới thấy rõ khuôn mặt cô gái. Da trắng, lông mi dài, mũi thon nhỏ kết hợp với mái tóc nâu đen khá dài. Quả là 1 mĩ nhân nha, trong lòng cô thầm cảm thán.
Mà Tuệ Lâm cũng rất bái phục cô gái này. Bị đánh đến vậy mà 1 tiếng kêu la cũng không có, quả là nghị lực phi thừơng nha...
Sau đó Tuệ Lâm nhanh chân gọi 1 chiếc taxi chở cô đến bệnh viện....
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
25 chương
14 chương
4 chương
30 chương
62 chương
61 chương