Con nhóc kia! anh tan rồi

Chương 8 : Sự lo lắng mơ hồ

Nó và nhỏ đi chợ, mua đã đủ đồ ăn nhưng hình như vẫn chưa muốn quay về. Đi dạo một vòng chợ….hai vòng….ba vòng….đi đến mỏi chân thì cả hai ghé vào một quán trà sữa bên đường đến hơn 1h mới bắt đầu đi về biệt thự nhà hắn ( Bái :v ) Anh ở nhà chờ đã lâu không thấy cả hai trở về thì cảm thấy bắt đầu lo lắng. Hắn vẫn dửng dưng ngồi xem tivi, không thì dán mắt vào màn hình điện thoại, chẳng chút nào là tỏ ra lo lắng. Một lúc sau hắn nhíu mi nhìn anh, thấy vẻ lo lắng của anh thì mở miệng: – Hai cô ta chết ở đâu đó rồi, chút nữa sẽ tự hiện hồn về thôi. Anh nhìn hắn miễn cưỡng cười cười rồi quay lưng đi lên phòng. Một lúc sau, nó và nhỏ vừa ló mặt vào cửa thì hắn đã nhìn họ bằng một ánh mắt lạnh như băng. Nhếch môi một cái rồi lắc đầu cười: – Hai cô đi đâu cũng tán trai được hay sao? – Tán trai? Chúng tôi chỉ mua đồ ăn thôi, anh ngưng dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với người khác đi – nhỏ bực tức lên tiếng. Hắn không quan tâm nữa, chỉ im lặng cầm điều khiển chuyển kênh. Anh từ trên lầu đi xuống thấy nhỏ đã về thì thở phào nhẹ nhõm. Thấy tình hình hơi căng thẳng, anh nhanh chóng phá tan bầu không khí im lặng này: – À, về rồi. Hai người vào trong nấu ăn đi, tôi đói rồi. Hàn, tao nhớ tối nay có tiệc ở chỗ ba mày mà? Ba bảo mày mang bạn gái về đấy, liệu mà lo. Nhỏ gật đầu rồi giúp nó xách đồ vào trong bếp bắt đầu nấu ăn. – Tao không đi – Hắn khó chịu nhìn anh. Anh lắc đầu, vô lực nhìn hắn: – Không đi không được. Hắn dựa người ra ghế, lười nhác mở miệng: – Tao không có bạn gái, vậy nên sẽ không đi. – Mày có thể nhờ người giả bạn gái, dù sao cũng nên về – Anh đưa ra ý kiến. Hắn nhìn anh cười, có thể nhờ ai không phải việc khó khăn với hắn. Nhưng hắn biết rằng, một khi ai đó đã được nhờ sẽ dựa theo đó lợi dụng hắn. Còn không cũng sẽ lấy đó để lên mặt với người khác, điều này hắn cực ghét, người phụ nữ nào cũng như nhau. Anh hiểu được suy nghĩ của hắn, tay chỉ vào bếp: – Gia Nhi? – Hắn nhìn anh, cô ta cũng là phụ nữ, cũng có lòng tham như họ, đối với nó hắn cũng không có tin tưởng. Anh nhăn mặt nhìn hắn: – Tao thấy cô ấy không giống như những cô gái khác. Gia Nhi sống nội tâm, cũng không có hứng thú với mày đâu – nói xong anh nhếch môi cười, thằng bạn này của anh không nên nhìn ai cũng kì thị như vậy. Hắn lắc đầu, tay cầm điều khiển tắt tivi, nhìn vào bếp bằng ánh mắt khinh thường: – Giờ tao phải đi năn nỉ, nhờ cô ta giúp? – Nếu mày muốn tao có thể giúp mày – Anh thấy biểu hiện của hắn thì nhăn mặt, anh biết hắn sẽ không hạ mình để đi nhờ nó đâu, xem ra anh phải làm hết mọi việc rồi. Hắn im lặng. Anh biết hắn đã đồng ý. Vậy đợi khi ăn cơm, anh có thể nói chuyện với nó cũng được. Còn nhỏ….Anh cũng muốn mời nhỏ đi tiệc đêm nay. – Này, tao mời Kim Ngọc theo được chứ? – Tùy ý mày Nghe được lời đồng ý của hắn anh cười, mặt cũng giãn ra hẳn so với lúc nãy. Anh lấy một quyển sách ra xem, còn hắn thì đeo tai phone nằm trên sofa ngủ. Nó trong bếp vẫn đang im lặng nấu ăn. Nhỏ đứng cạnh cứ luôn miệng chửi hắn, nào là vô duyên, tản băng ngàn năm, đồ khó ưa, con trai không biết lịch sự,….lại nói hắn không bằng anh. Anh ôn nhu, anh dịu dàng, anh biết quan tâm nó và nhỏ. Nhưng dù sao, cũng là hắn và anh bắt hai đứa nó về làm giúp việc, nhỏ muốn trả thù. – Nhi, tao muốn trả thù – nhỏ cười tinh nghịch nhìn nó. Nó nhìn nhỏ, gật đầu. Ngay lập tức, nhỏ cầm hủ muối đổ vào nồi canh, gà chiên thì nhỏ băm ớt quét đầy lên mặt, còn rắc thêm chút muối rồi bỏ vào chảo chiên lại. Còn món xào vẫn để nguyên không đụng tới, vì nhỏ biết hắn ghét món xào, anh cũng vậy cho nên món này, nó và nhỏ sẽ ăn. Là người làm nói cho nhỏ biết sở thích của họ vào ngày hôm qua. – Ye! Xong, nhìn ngon thật a ~ – nhỏ vỗ tay tự khen rồi dọn ra cho hai người kia ăn. Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn cũng rất ngon miệng nên lấy một miếng gà lên cắn thử. Hắn suýt chút nữa phun hết ra ngoài nhưng vì thể diện nên ráng nuốt. Hắn mặt không lộ cảm xúc, đi vào trong rót ra hai ly nước, đẩy sang cho anh một ly.